Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 321: Đời sau cố nhân

Trên Hồ Vạn Đảo.

Sương mù mênh mông, hơi nước lượn lờ.

Một chiếc thuyền ô bồng của phàm nhân đang chẻ sóng lướt đi trên mặt hồ đầy sóng.

"Tất cả mọi người chú ý một chút, bây giờ chúng ta đã xâm nhận vào thủy vực của Hồ Vạn Đảo, lúc nào cũng có thể gặp phải quỷ vật, đã phục dụng Âm Hồn Đan hết chưa?"

Một người trẻ tuổi mặt như ôn ngọc, nhìn có vẻ tài trí bất phàm đang nhắc nhở những người sau lưng.

Những người này, thân mặc pháp bào, từng gương mặt đều rất non nớt, không ngờ đều là tu sĩ, chỉ là tu vi của họ hơi thấp, chỉ ở Luyện Khí.

"Phong đường ca yên tâm, chúng ta đều đã phục dụng Âm Hồn Đan, còn vận chuyển công pháp thu liễm khí tức, Liễm Khí Phù cũng đã chuẩn bị kỹ..."

Một nữ tu mặt tròn, có đôi mắt rất to chớp chớp, nhìn nàng chỉ khoảng mười bảy, mười tám tuổi, vóc dáng xinh xắn động lòng người.

"Ừm... Chúng ta cố ý không dùng pháp thuật để di chuyển, tránh linh khí ba động, lại còn ẩn giấu như vậy, chắc không có vấn đề gì... Chỉ là hơi mất thời gian, có lẽ khoảng bốn năm ngày mới có thể đến Linh Không Đảo..."

Phong đường huynh kia lại lấy địa đồ ra xem đi xem lại, vẻ mặt đầy cẩn thận.

Một nam hài khoảng mười một, mười hai tuổi ngây thơ hỏi.

"Bởi vì chiến loạn..."

Sắc mặt Cầm tỷ u ám trả lời.

"Chúng ta còn khá tốt, một chi tộc nhân khác của gia tộc phải trèo đèo lội suối đến Võ Quốc lánh nạn... Hơn nữa từ nay phải thay hình đổi dạng, không thể thừa nhận mình họ Long..."

Phong Đường huynh cũng thở dài: "Dù sao chúng ta cũng là gia tộc của Việt Quốc, một khi chạy trốn đến nước khác trong lúc chiến tranh, nếu sau chiến mà thượng tông vẫn còn thì chắc chắn sẽ trách cứ, thậm chí đoạt linh địa..."

Lời nói này lạnh buốt, không khỏi khiến ai cũng run lên.

Đoạt linh địa!

Đây là ác mộng của tất cả gia tộc tu tiên và tông môn.

So với phàm nhân khó rời cố thổ thì linh địa đối với tu tiên giới càng có ý nghĩa thực tế hơn.

Không có linh mạch, tu tiên giả sẽ không thể nào tinh tiến công pháp, chỉ có thể làm tán tu không rễ.

"Đúng vậy... Hổ nhi đừng sợ, ngẫm lại người Kỳ gia và Từ gia còn thảm hơn, ngay cả Hồ Vạn Đảo cũng không thể vào..."

Cầm tỷ ôn nhu an ủi.

Mặc dù nhìn Hồ Vạn Đảo như rất mênh mông, khắp nơi đều có chỗ ẩn thân nhưng những linh đảo cấp một kia không những linh khí rất mỏng mà còn thường xuyên bị quỷ vật quấy rối, không an toàn.

Chỉ có tứ đại linh đảo cấp hai mới là mục đích thật sự của những kẻ chạy nạn này.

Trong đó lại công nhận Long Ngư Đảo tốt nhất!

Thế nhưng sau khi Long Ngư đảo chủ lên tiếng thì bọn Ngôn Đông Thanh đương nhiên không dám vi phạm, lập tức cự tuyệt thỉnh cầu của Từ gia và Kỳ gia.

Cho dù thiếu nữ trong tên có chữ Cầm này khi nhớ lại lòng cũng còn sợ hãi.

Thuyền ô bồng yên bình phiêu bạt ba ngày.

Mặc dù thỉnh thoảng cũng có âm phong lướt qua nhưng dường như chúng thật sự xem những tu sĩ này là đồng loại nên không tấn công.

Ngay lúc tu sĩ cả thuyền đều thầm mừng rỡ thì Long Phong lại nhíu mày.

Bởi vì y thấy một chiếc thuyền khác.

Thuyền này cũng bơi trong nước nhưng bên ngoài lại có khắc trận văn, phóng ra quang mang đen nhánh, rõ ràng là một món pháp khí.

"Người đến là ai?"

Hai thanh niên đứng ở đầu thuyền nhìn qua bên này với ánh mắt dò xét và cảnh giác.

"Chúng ta là người Long gia..."

Long Phong liếc mắt ra hiệu cho Long Cầm ở sau lưng, Long Cầm lập tức dẫn theo bọn Hổ nhi trốn vào khoang thuyền, trong ta còn cầm một tấm phù chỉ.

Lúc này y mới nhìn hai người ở đối diện, cao giọng báo thân phận.

Cùng lúc đó, Long Phong cũng đang quan sát tỉ mỉ hai người đối diện, chỉ thấy hai người này, một người tay cầm tiêu ngọc, thần thái nhàn nhã, người kia thì có làn da ngâm đen, ngũ quan chất phác, quan trọng là họ đều đã đến cảnh giới Luyện Khí tầng bảy, tầng tám, khiến trong lòng của y thầm nghiêm nghị.

Long Phong tự hỏi tư chất linh căn của bản thân không kém, thuở nhỏ lại được gia tộc bồi dưỡng, nhưng bây giờ cũng chỉ mới đột phá tu vi Luyện Khí tầng bảy.

Bấy giờ bất ngờ gặp hai người đồng lứa, lại phát hiện tu vi của họ đều vượt qua mình, trong nhất thời cảm thấy hơi nhục chí.

"Long huynh mời, chúng ta chính là đội chấp pháp tuần tra Hồ Vạn Đảo."

Thanh niên tiêu sái tay cầm tiêu ngọc cùng nam tử ngũ quan thật thà liếc nhau rồi cao giọng trả lời: "Tại hạ Mạc Quan Phong còn đây là hảo hữu của tại hạ Hải Đại Ngưu!"

"Bái kiến Mạc huynh, Hải huynh..."

Long Phong vội hành lễ.

Hải Đại Ngưu cười chất phát, lộ ra hàm răng trắng tinh: "Không bằng đi cùng đi... Đúng lúc chúng ta cũng muốn đến Linh Không Đảo."

"Chuyện này... Được rồi."

Long Phong nhắm mắt đáp ứng, cũng may mà dường như hai người này không có ác ý, chỉ dẫn đường ở phía trước.

Không lâu sau, hai chiếc thuyền một trước một sau đã đến hồ vực phụ cận Linh Không Đảo.

"Không đúng..."

Mạc Quan Phong xem xét sương mù trên mặt hồ, chợt làm một thủ thế, để hai chiếc thuyền đừng tiến lên.

"Mạc huynh, có chuyện gì vậy?"

Long Phong vội hỏi thăm.

Thông qua trò chuyện trong lúc đồng hành, y đã biết hai người này đều có bối cảnh xuất từ Đào Hoa Đảo, họ đều có giao tình với Nguyễn lão tổ và Phương lão tổ, không thể lãnh đạm.

"Trong sương mù này như có âm khí hỗn tạp..."

Mạc Quan Phong lấy một viên trân châu màu trắng ra, lại dùng pháp lực hút một chút sương mù trên mặt hồ, dẫn vào trong trân châu.

Một khắc sau, viên trân châu này chợt phóng ra một màu xanh lục ảm đạm.

"Không tốt, Quan Khí Châu này như vậy, đại biểu thật sự có quỷ khí!"

Hải Đại Ngưu kinh hô.

"Không những có âm quỷ khí, xem cường độ của nó... Có thể có quỷ vật cấp hai, phương hướng nó đi là Linh Không Đảo... Có lẽ lại có một lần quỷ triều công đảo."

"Hả? Vậy phải làm sao đây?"

Long Phong sững sờ.

"Kế trước mắt, chỉ có rời khỏi đây, đồng thời phát tin xin giúp đỡ cho ba đảo còn lại..."

Mạc Quan Phong cắn răng nói: "Tứ đại linh đảo của Hồ Vạn Đảo ta giúp đỡ lẫn nhau, dù Linh Không Đảo yếu nhất những cũng không bỏ rơi..."

Long Phong cũng biết, tam đại linh đảo còn lại của Hồ Vạn Đảo đều có tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ tọa trấn, thế nhưng Long gia có quan hệ với Ngôn gia tốt nhất, hơn nữa luận tập tục trên đảo cũng là Linh Không Đảo thoải mái nhất, bởi vậy mới chọn đảo này.

Không ngờ, vừa đến đã có 'ngạc nhiên' như vậy!

"Yên tâm, Linh Không Đảo có bố trí Lục Huyền Quy Giáp Trận, lại có Ngôn lão tổ chủ trì, mặc dù Ngôn lão tổ chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ nhưng dựa vào trận pháp cấp hai tử thủ, có lẽ không vấn đề gì... Lúc trước cũng không phải chưa từng có quỷ triều..."

Dường như Hải Đại Ngưu nhìn ra Long Phong bất an nên cố ý an ủi.

Nhưng nghe Hải Đại Ngưu nói thì Long Phong càng muốn di cư đến ba đảo khác hơn...

Long Ngư Đảo.

Trường Thanh Các.

Phương Tịch đang uống rượu mua vui thì thấy Chung Hồng Ngọc vội chạy đến, trong tay còn cầm một ngọc giản.

"Xảy ra chuyện gì?"

Hắn lại uống một chén rồi thuận miệng hỏi.

"Linh Không Đảo bộc phát quỷ triều, cầu viện chúng ta!"

Chung Hồng Ngọc cung kính trả lời.

"Quả nhiên Linh Không Đảo này phong thủy không tốt, đây đã là lần thứ mấy rồi?"

Sau khi trêu ghẹo một câu thì thần sắc của Phương Tịch cũng trở nên nghiêm túc hơn.

Đương nhiên hắn biết, đây cũng không phải là phong thủy của Linh Không Đảo không tốt mà là quỷ vật có linh trí tương đối cao, lại có quỷ tu Kết Đan khống chế sau lưng, đương nhiên phải chọn quả hồng mềm mà bóp.

'Nhưng bất luận là vây đánh viện binh hay là có âm mưu khác...'.

'Ta chỉ làm một cách, lấy bất biến ứng vạn biến, dù trời đất sụp đổ cũng không rời khỏi Long Ngư Đảo... Như vậy ít nhất sẽ không khiến bản thân bị thương.'.

Phương Tịch suy nghĩ một phen rồi mở miệng: "Truyền tin cho hai đảo, Phong Diệp và Kim Quy... Lệnh họ thủ đại trận nghiêm ngặt, không cần ra ngoài... Chung quy Linh Không Đảo cũng thuộc về phe ta, nên cứu viện... Hồng Ngọc, ngươi cùng Thanh Giác Ngư Long đến đó chi viện."

Hắn suy nghĩ một lúc rồi vỗ túi trữ vật, một cái hộp ngọc lập tức xuất hiện.

Trên hộp còn có dán phù triện chuyên phòng ngừa linh khí tiết ra.

Phương Tịch mỉm cười, đưa hộp ngọc này cho Chung Hồng Ngọc: "Thứ này cho ngươi phòng thân, đi cẩn thận..."

"Vâng!"

Thấy Phương Tịch nghiêm túc như vậy, Chung Hồng Ngọc cũng không khỏi nghiêm túc nhận lấy.

Chờ sau khi Chung Hồng Ngọc lui xuống, Phương Tịch lại lắc chuông nhỏ gọi Ngôn Doanh đến: "Đi mời Hồng khách khanh đến đây!"

Mặc dù Viên Phi Hồng định cư ở Long Ngư Đảo nhưng dù sao cũng phải cho Huyền Thiên Tông mặt mũi nên đã sửa thành họ Hồng còn đeo mặt nạ đồng xanh.

Không lâu sau, Viên Phi Hồng đeo mặt nạ đã đến Trường Thanh Các, cười hỏi: "Thế nào... Đảo chủ muốn mời ta uống một chén sao?"

"Chuyện này xong lại uống một vò cũng không muộn."

"Chuyện nhỏ..."

Viên Phi Hồng mở miệng đáp ứng, lại hơi hiếu kỳ: "Ta thấy không phải ngươi không xem trọng nàng, sao không đích thân âm thầm theo bảo vệ?"

"Nhất đảo chi chủ, sao có thể khinh động? Ta còn phải chủ trì trận pháp của bản đảo nữa..."

Phương Tịch lắc đầu nói.

Thật ra không phải không thể mà thật sự có muốn cũng vậy...

Hắn xem trọng Trường Sinh Thuật đương nhiên còn hơn Chung Hồng Ngọc.

Phương Tịch tiễn Viên Phi Hồng rời khỏi Long Ngư Đảo, nhìn độn quang của đối phương rời đi, vẻ mặt như đang suy nghĩ điều gì đó: "Những quỷ tu Kết Đan kia chưa từng rời khỏi Phỉ Thúy Đảo, dù có quỷ vật có thể so với Trúc Cơ hậu kỳ thậm chí viên mãn xuất thủ thì có bố trí này cũng đã đủ..."

Ánh mắt của hắn chợt lóe, đang định trở về thì chợt thấy hai chiếc thuyền, một trước một sau đến bờ Long Ngư Đảo, phát ra tín hiệu cầu viện.

Trong đó có hai người trên chiếc pháp khí linh chu mơ hồ khiến hắn cảm thấy hơi quen.

Sau khi phóng thần thức ra, lắng nghe vài câu thì hắn lập tức cười: "Thì ra là đời sau của cố nhân..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận