Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 526: Thiên Ly

Ầm ầm!

Yêu khí kinh khủng dây dưa với linh quang, lan ra cả bên ngoài.

Thậm chí vô số hổ yêu cũng không dám dừng lại mà kinh hoàng chạy thục mạng xuống núi.

Nửa canh giờ sau.

Đỉnh sơn môn Hỗn Nguyên Tông.

Phương Tịch tay cầm Thanh Hòa Kiếm, ngồi trên cái đầu như ngọn núi nhỏ của Phong Sí Hổ.

Con thú này bất ngờ đã đầu mình chia lìa.

Mà ở cách đó không xa, Tiểu Thanh hóa thành một ngọn lửa xanh, không ngừng vui sướng hót lớn, nó nhắm ngay một con Quỷ Vương Kết Đan rồi há mỏ phun ra một ngọn Thanh Loan Hỏa, hóa Quỷ Vương thành tro tàn.

Những Quỷ Vương Kim Đan còn sót lại, gần như chỉ cần nó hé mỏ chim một cái đã bị thiêu đốt hầu như không còn.

Chờ sau khi làm xong chuyện Phương Tịch phân phó, nó lại bay đến trước mặt Phương Tịch, con ngươi linh động chìm chằm chằm viên yêu đan trắng như tuyết trong tay của Phương Tịch, mang theo từng tia khát vọng.

"Thật sự là con quỷ tham ăn... Vật này còn có tác dụng với ta."

Phương Tịch cười mắng một câu, hắn chém giết con đại yêu này, dù không luyện chế thành mộc khôi lỗi thì sau này cũng có thể làm vật trao đổi với đám Nguyên Anh lão quái.

Lúc này hắn nhìn Tiểu Thanh chăm chú, không khỏi nói: "Nếu ngươi muốn viên yêu đan cấp bốn trung phẩm này thì sau này có yêu đan và tinh huyết của Thiên Phượng Nhất Tộc sẽ không còn phần của ngươi... Ta đã nói đến nước này, lấy hay bỏ, tự ngươi suy nghĩ đi."

Thoạt nhìn Tiểu Thanh hơi rầu rĩ nhưng nó vẫn kiên định lắc đầu.

Phương Tịch có chút kinh ngạc liếc Tiểu Thanh, có phần khen ngợi: "Tốt, có thể chịu được cám dỗ, rõ ràng ngươi cũng biết, thôn phệ yêu đan và tinh huyết của Thiên Phượng Nhất Tộc là tốt nhất, mới có thể hoàn mỹ kích phát huyết mạch Thanh Loan của bản thân ngươi, lúc tấn thăng cấp bốn sẽ có lợi ích rất lớn..."

Hắn cảm thấy có lẽ tiềm lực của Thanh Hỏa Loan không chỉ ở cấp bốn...

Hống hống!

Nhưng một khắc sau, sự chú ý của Phương Tịch đã bị Đại Thanh hấp dẫn.

Hắn phóng mắt nhìn qua, chỉ thấy Đại Thanh đang giẫm lên mấy con hổ yêu cấp hai, phóng yêu khí kinh khủng ra ngoài, áp chế gắt gao mấy con hổ yêu này, sau đó nó mở cái miệng to như chậu máu ra, thỏa thích thôn phệ huyết nhục...

'Con linh thú này thì một lời khó nói hết, mặc dù ta cảm thấy tiềm lực của nó ngay cả cấp bốn cũng không có... Nhưng... Ai biết được cực hạn của con cá muối chết này đây?'.

"Đi thôi!"

Phương Tịch đứng dậy, thu thi hài của Phong Sí Hổ vào trong Sơn Hải Châu, hắn cũng không nghĩ lập tức luyện chế nó thành mộc khôi lỗi.

"Sau khi làm thịt con yêu thú cấp bốn trung phẩm này thì hành sự phải điệu thấp một chút..."

"Yêu tộc không phải kẻ ngu, ta dám ra tay lần nữa thì nói không chừng sẽ trực tiếp đụng phải đại yêu cấp bốn thượng phẩm..."

Bây giờ Phương Tịch vẫn chưa muốn va chạm với loại đại yêu này.

Dù sau thọ nguyên của yêu tộc cũng rất dài...

Được rồi, có lẽ cũng không dài bằng hắn nhưng tỉ suất chi phí - hiệu quả thì quá lỗ rồi.

Huống chi bây giờ hàng giới chưa được mấy chục năm, cần gì phải gấp?

Nếu lúc này quá nổi danh, giai đoạn cuối rước lấy Hóa Thần Yêu Tôn cấp năm, vậy thì thật sự chỉ có thể chạy trối chết...

Đã nghĩ như vậy nên hành trình tiếp theo Phương Tịch cũng khá khiêm tốn.

Hắn thu liễm độn quang, bay xuyên qua Nguyên Quốc rồi tiến vào địa giới của Khương Quốc.

Nhờ hành động chém giết yêu thú trước đó của hắn mà đại yêu hóa hình ở Nguyên Quốc đã biết được trong nhân tộc sinh ra một vị tuyệt thế kiếm tu Vân Kiệt Tử, hắn lại có thể dùng cảnh giới Nguyên Anh sơ kỳ, chém ngược yêu thú cấp bốn trung phẩm, tuyệt đối được xem là Kiếm chủng vạn năm mới xuất!

Bởi vì sợ Vân Kiệt Tử tìm tới cửa nên bọn chúng âm thầm hạn chế thủ hạ yêu tộc cấp ba, cũng khiến cho nhân tộc ở Nguyên Quốc trải qua thời gian tốt hơn không ít.

Khương Quốc.

Như Ý Cốc.

Linh mạch ở đây quanh năm đều bao phủ một loại sương mù dày đặc màu hồng phấn, trong đó còn không ngừng truyền ra tà âm.

Chỉ cần có động vật nhỏ đến gần thì da lông, huyết nhục sẽ bất giác tróc ra hóa thành xương trắng...

Ở gần Như Ý Cốc, loại xương trắng này cũng đã tích lũy không ít.

"Quả nhiên là sơn môn của tông môn ma đạo, ngay cả hộ sơn đại trận cũng hung tàn huyết tinh như vậy... Uy lực lại rất bình thường."

Đối với loại trận pháp này, Phương Tịch thật sự có chút chướng mắt.

Hắn cẩn thận kiểm tra xung quanh một phen, phát hiện dường như có dấu vết yêu thú từng vây công, nhưng nhìn sơn môn của Như Ý Môn vẫn đứng sừng sững thì chắc là đã cản được.

"Nữ nhân Nam Cung Ly kia, vẫn rất có thực lực nha..."

Phương Tịch thì thào rồi ném ra một tấm Truyền Âm Phù.

Truyền Âm Phù hóa thành một đạo hỏa quang, vừa lóe lên đã chui vào trong sương mù dày đặc.

Không lâu sau, từ trong sương mù dày đặc có một nữ tu Nguyên Anh bay ra ngoài.

Nữ tu này mặt phấn mày ngài, đùi ngọc thon dài, mặc một bộ cung trang tử sắc hoa lệ, mang theo một loại âm thầm khiêu khích và mê hoặc.

"Nam Cung đạo hữu, đã nhiều năm không gặp."

Phương Tịch mỉm cười, mở miệng nói.

"Hừ, tên bạc tình phụ tân lang Vân Kiệt Tử ngươi sạo lại nhớ đến thiếp thân?"

Trong giọng nói của Nam Cung Ly lại như có chút u oán.

Phương Tịch khẽ giật mình, ngay sau đó da mặt của hắn hơi đỏ lên.

Năm đó cô ta cho hắn hai đan phương cấp bốn, lại trợ giúp Ngoại Đạo Nguyên Anh của hắn khôi phục nguyên khí, dùng chuyện này để che chở nàng trong lúc hàng giới.

Nhưng Phương Tịch là ai?

Hắn trực tiếp bế quan mấy chục năm ở Phỉ Thúy Đảo, Vân Kiệt Tử thì như bốc hơi, khiến Nam Cung Ly tức đến gần như hộc máu.

Nếu không phải người này cũng là lão ma đầu lâu năm, căn bản không xem Vân Kiệt Tử như cứu tinh gì đó mà vẫn còn rất nhiều dự án khác thì nói không chừng cô ta sẽ thật sự ngã rồi...

Bây giờ Nam Cung Ly thấy Phương Tịch ung dung đến thì thật sự có phần nghiến răng nghiến lợi.

"Ha ha, Nam Cung đạo hữu chớ tức giận, không phải bản nhân đến để thực hiện ước định đây sao? Còn chưa biết tình hình Khương Quốc gần đây thế nào?"

Da mặt Phương Tịch đủ dày, hỏi như không có chuyện gì.

Hắn đến Như Ý Môn trước, đương nhiên là đánh vào thám thính tin tức tình hình trước.

Nếu như thế cục đã đến mức không thể nào vãn hồi, thậm chí yêu tu Hóa Thần cấp năm cũng đã giáng lâm, vậy thì hắn cũng không cần đến Ly Thương Ma Cung mà lập tức chạy trốn là được...

"Ngươi không phải được thiếp thân gọi đến, chẳng lẽ bị Thiên Đố gọi về sao?"

Nam Cung Ly lườm Phương Tịch một cái, dường như cô ta đã đoán được chuyện này: "Đương nhiên tình hình rất không ổn, nếu không thì sao Thiên Đố lại gọi sinh lực quân như ngươi đến?"

"Hả? Nói rõ một chút..."

Phương Tịch lại không khách khí chút nào.

"Còn mời đạo hữu vào trong, đạo hữu vẫn chưa từng đến Như Ý Cốc của ta đúng không?"

Nam Cung Ly chợt cười ha hả nói.

Tính tình người này bách biến, khiến người khác không thể mò ra được suy nghĩ chân thật của cô ta ra sao.

Đương nhiên Phương Tịch lẫm liệt không sợ, đi theo Nam Cung Ly vào Như Ý Cốc, đến trước một căn nhà gỗ.

Căn nhà gỗ này được bố trí trang nhã, cổng có cầu nhỏ, nước chảy, trong hàng rào còn có một vòng hoa cỏ vây quanh, chúng cũng không phải thứ quý giá gì mà chỉ tương đối thanh nhã thôi.

"Thế nào? Có cảm thấy chỗ thiếp thân ở quá đơn sơ không?"

Nam Cung Ly nói: "Nhục thân chỉ là túi da, nếu lúc tu luyện vẫn không thể thoát khỏi sắc dục thì làm sao có thể tinh tiến công pháp, thậm chí cuối cùng Hóa Thần phi thăng chứ?"

'Xem ra cô ta đi là đạo hữu tình nhưng vô tình...'.

Trong lòng Phương Tịch nghiêm nghị, lại nói: "Bản tọa không thích luận điệu này, nói chút chuyện thú vị đi..."

"Chuyện thú vị?"

Nam Cung Ly cười cười: "Bản môn có Thập Bát Thiên Phi, cùng tập luyện mới ra được Thiên Ma Vũ, cũng có thể tiêu khiển tạm, Vân Kiệt Tử ngươi có muốn xem không?"

"Chuyện này cũng được!"

Phương Tịch trầm tư một phen rồi nghiêm túc gật đầu.

Một lát sau.

Thập Bát Thiên Phi của Như Ý Môn đều tới.

Từng Thiên Phi này đều xinh đẹp động lòng người, hai chân trần trụi, ăn mặc như diệu tướng phi thiên, trong tay còn cầm các loại nhạc khí như tỳ bà, dao cầm, ống sáo...

Thiên phong hoàn bội, Thập Bát Thiên Phi như phi tiên, nhẹ nhàng nhảy múa trong mây mù, tiếng nhạc tấu vang theo, như mộng như ảo, gần như khiến người ta muốn vĩnh viễn sa vào trong ôn nhu hương.

"Tốt... Thập Bát Thiên Ma Vũ này, chắc là nội tình của Như Ý Môn phải không?"

Phương Tịch thấy vậy thì khen ngợi: "Mười tám nữ tu Kết Đan, tay cầm dị bảo, dùng chiến trận để phối hợp... E là có thể đối đầu tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ, thậm chí trung kỳ..."

Đạo chiến trận này cũng là một loại trận pháp.

Năm đó Phương Tịch đã từng nghiên cứu Thiên Lang Khiếu Nguyệt Chiến Trận, hắn dùng rất nhiều khôi lỗi cấp hai làm trận nhãn, có thể phát huy ra uy lực của Kết Đan.

Nhưng sau đó bản thân hắn cũng Kết Đan nên đã khinh thường uy lực của chiến trận không đủ, bố trí còn rất phiền phức nên đã trực tiếp bỏ qua.

"Quả nhiên Vân Kiệt Tử ngươi thâm tàng bất lộ, trận pháp ẩn trong điệu múa này, e là bị ngươi nhìn thấu không ít..."

Nam Cung Ly che miệng cười.

Sau khi qua ba tuần rượu, hai vị Nguyên Anh cho người lui ra, cuối cùng cũng nói đến chính sự.

"Nói như vậy... Yêu tộc đã chiếm cứ Thiên Ly Nguyên... Cũng đã bố trí đại trận chuyển hóa, nơi đó linh khí mỏng manh, yêu khí dồi dào, bất kỳ tu tiên giả nào tiến vào thì trước tiên thực lực đều phải hao tổn vài phần, còn yêu tộc lại bình yên vô sự, thậm chí còn như hổ thêm cánh sao?"

Phương Tịch nghe Nam Cung Ly kể lại thì như đang nghĩ đến điều gì đó.

"Đúng là vậy... Hơn nữa đám chính đạo Phong Quốc bị thua quá khó coi, căn cứ Trận Pháp Sư bên ta quan trắc mấy nơi đã bị bố trí trận pháp, nếu lại bị yêu tộc củng cố trận pháp ở Thiên Ly Nguyên thì rất có thể sẽ hình thành liên động, hóa thành một siêu cấp đại trận, bao phủ phần lớn khu vực của tu tiên giới Nam Hoang... Đến lúc đó, nếu chúng ta còn muốn tiếp tục tu hành thì nói không chừng còn phải chủ động chuyển hóa thành yêu tộc."

Nam Cung Ly cười khổ nói: "Chính vì vậy, Ly Thương Ma Cung đang triệu tập cao thủ các phương, chuẩn bị phát động một lần cường công, bất kể đại giới quyết chiến với yêu tộc ở Khương Quốc! Dựa theo tin tức... Phong Quốc Thiên Tinh Tử cũng sẽ dẫn đầu Thiên Trụ Minh, tận lực giúp chúng ta ngăn viện quân bên kia lại... Ai, mỗi lần thiếp thân nghĩ đến đại chiến thì trong lòng khó mà giấu đi sự sợ hãi... Lúc thiếp thân thủ Thành Chu Tước, còn có mấy lần xem chút vẫn lạc trong tay của yêu tộc đó, sau này do bị thương nên mới được cho phép về hậu phương điều dưỡng... Đại chiến lần này, e là không thể không xuất thủ."

Đôi mắt đẹp của cô ta lưu chuyển, hờn dỗi: "Lần trước thiếp thân giúp đệ nhị Nguyên Anh của đạo hữu khôi phục nguyên khí, đã hao tổn rất nhiều... Lần này đạo hữu cũng không thể mặc kệ thiếp thân đó."

Điệu bộ điềm đạm đáng yêu như vậy, thật sự khiến người ta phải mê say.

Phương Tịch uống một hớp linh tửu, bình tĩnh nói: "Binh hung chiến nguy, nếu bản nhân vỗ ngực đảm bảo thì nhất định đạo hữu sẽ cảm thấy là ta đang cố ý lừa gạt ngươi... Chỉ có thể nói, nếu đụng phải, có thể viện thủ thì đương nhiên ta sẽ giúp một lần..."

"Như vậy đã đủ rồi, thiếp thân đa tạ đạo hữu."

Nam Cung Ly lại như thở phào nhẹ nhõm.

Song phương đều là lão hồ ly, nếu Phương Tịch đảm nhiệm nhiều việc thì cô ta sẽ phải nơm nớp lo sợ.

"Nhắc đến..."

Phương Tịch xoay chuyển ánh mắt: "Bản nhân còn có một chuyện, phải nhờ đạo hữu giúp đây."

"Chuyện gì?" Dường như Nam Cung Ly nghĩ đến gì đó, gương mặt ửng đỏ: "Chẳng lẽ đệ nhị Nguyên Anh của đạo hữu lại tổn thương nguyên khí sao? Không phải thiếp thân đã cho đan phương Bổ Anh Đan rồi sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận