Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 705: Tiên ngọc

Phương Tịch đã biết, tu sĩ dưới Phản Hư ở Địa Tiên giới thì đa phần đều dùng linh thạch giao dịch.
Dù tu sĩ Hóa Thần cũng dùng linh thạch cực phẩm giao dịch là phần lớn.
Nhưng sau khi đến cảnh giới Phản Hư, thậm chí cao hơn thì tiên ngọc đã thành chủ lưu.
Chỉ là tên nhà quê như hắn đến nay vẫn chưa từng nhìn thấy vật thật, cho đến hôm nay mới xem như thật sự được mở rộng tầm mắt.
"Không sai, chính là tiên ngọc!"
Mặc Ngân Thu vuốt râu, trong mắt lóe lên dị sắc: "Bí cảnh đều do tu sĩ đại năng bố trí nên trong đó có tiên ngọc là chuyện đương nhiên."
"Không sai, đúng là như vậy..."
Phương Tịch sờ đan điền, biểu lộ trên mặt cũng có chút kỳ quái, sau đó hắn lại nhìn đến vật phẩm thứ hai.
Đó là một đóa hoa kỳ lạ to bằng miệng chén, nhụy hoa màu đỏ tía, trên cánh hoa có vô số sợi tơ vàng, lúc nào cũng tỏa ra xung quanh mùi thơm như lan như xạ.
"Đây là kỳ dược - Thiên Lan Hoa, đã có vạn năm dược linh. Chính là một vị chủ tài luyện chế đan dược tăng tiến pháp lực cho tu sĩ Phản Hư!"
Mặc Ngân Thu lại nhìn về món thu hoạch thứ ba, đó là một ngọc giản đã gãy chỉ còn một nửa: "Còn vật này, chính là truyền thừa trận pháp dùng văn tự thượng cổ viết lại, chỉ còn một nửa, đồng thời văn tự này cũng rất hiếm gặp, dù lão phu cũng chỉ có thể mò mẫm suy đoán..."
Sau khi Mặc Ngân Thu giới thiệu xong thì lão nhìn Phương Tịch cười híp mắt: "Dựa theo ước định trước đó thì đạo hữu có thể lấy một món, nếu giá trị quá cao thì bù thêm linh thạch hoặc đan dược..."
Bây giờ Mặc Môn rất thiếu linh thạch, thậm chí là đan dược cấp thấp.
Dù sao họ cũng phải bồi dưỡng lượng lớn đệ tử Kết Đan để làm pháo hôi thăm dò bí cảnh mà!
Ánh mắt của Phương tịch di chuyển qua lại giữa ba thứ, cuối cùng hắn thở dài, cầm lấy khối tiên ngọc: "Vậy thì chọn thứ này đi..."
"Ồ?"
Mặc Ngân Thu có phần giật mình, dù sao trong ba vật phẩm này thì Thiên Lan Hoa quý giá nhất, nếu mang đi giao dịch với tu sĩ Phản Hư thì thế nào cũng có thể đổi được mấy khối tiên ngọc.
Ngoài ra, phần truyền thừa kia cũng không thể khinh thường, mà Thanh Hòa Tử vẫn luôn tỏ ra có hứng thú với cấm chế, trận pháp cấp cao.
Thế nào cuối cùng lại chọn một khối tiên ngọc?
"Dù sao cũng là lần giao dịch đầu tiên nên tại hạ cũng không tiện làm quá..."
Phương Tịch rất thẳng thắn vô tư nói: "Ngoài ra ta sẽ cho đạo hữu một số linh thạch cấp thấp và linh vật Kết Đan... Đạo hữu nên biết, giao dịch với ta là ổn nhất."
"Tốt."
Mặc Ngân Thu rất hài lòng: "Đạo hữu thật sự cao thượng, chúng ta chắc chắn vẫn có thể hợp tác tiếp..."
Lão xem chuyện này đơn thuần là Phương tịch đang nhường lợi.
Song phương lại bàn thời gian, địa điểm giao dịch lần sau rồi mới cáo biệt lẫn nhau.
Mặc Ngân Thu vẫn cưỡi sinh vật mô phỏng yêu thú hắc thủy rời đi, còn Phương Tịch thì nhìn dòng nước biến mất, cẩn thận cất kỹ tiên ngọc, thần sắc mang theo một tia cổ quái.
"Ăn thiệt thòi sao? Đối với ta cũng chưa chắc..."
Hắn thì thào rồi lại lấy Thái Nhất Kinh ra.
Hắn thấy một bóng người mơ hồ trong màn hình giám sát.
Nhìn thấy cảnh này, thần sắc của Phương Tịch lập tức lạnh đi: "Có người theo dõi sao? Thậm chí còn có thể giấu được thần thức của ta và giám sát trên đường..."
Nếu không phải hàm lượng khôi lỗi vi hình trong không khí trên đảo vượt chỉ tiêu nên trong lúc người đó di chuyển thế nào cũng va chạm chì chưa chắc sẽ bị hắn phát hiện.
Như vậy cũng tốt, một người tàng hình mặc dù không ai thấy được nhưng để lại dấu chân trên mặt đất thì vẫn có sơ hở.
Vừa nghĩ đến đây, trên mặt Phương Tịch lập tức hiện ra vẻ tàn nhẫn.
Một họng pháo dữ tợn trên đảo cơ quan chợt điều chỉnh góc độ, nhắm thẳng vào chỗ đó.
"Khóa chặt mục tiêu, Tiêm Tinh Pháo chuẩn bị..."
"Bắn!"
Oanh!
Một đạo Hỗn Động thần quang quét ngang hư không, bắn thẳng đến hư ảnh trong suốt kia.
Thậm chí dư uy không giảm khiến Huyền Minh Trọng Thủy trên mặt biển dập dờn, tỏa ra ánh sáng lung linh rồi biến mất ở chân trời.
Mà ở quỹ đạo của Tiêm Tinh Pháo có một thân hình chật vật né tránh, bả vai máu me đầm đìa: "Đáng chết... Lại bị phát hiện!"
"Người nào dám thăm dò đảo cơ quan của bản tọa?"
Một đạo ma quang bay ra, thân hình Phương Tịch xuất hiện.
Hắn vô cùng giận dữ, trên mặt mang theo vẻ kinh nộ, dù sao làm Thanh Hòa Tử nên ra biển kiểm tra cơ quan khôi lỗi trên biển của mình cũng là chuyện rất bình thường.
"Hừ!"
Hình người trong suốt hừ lạnh rồi giải trừ ngụy trang, rõ ràng là một thanh niên hắc ý lạnh lùng, bả vay chảy máu, trên tay còn cầm một viên châu, hai bên gương mặt mọc vảy đen, đầu có một cái sừng Giao Long.
Phương Tịch biến sắc, chắp tay nói: "Hóa ra là long sứ thượng tông, tại sao lại theo dõi bản nhân?"
"To gan!"
Con hắc giao cấp năm lại quát lên: "Thanh Hòa Tử, ngươi dám tập kích thượng sứ, đáng bị tội gì?"
Nghe con Giao Long này quát lên như vậy thì Phương Tịch đã nắm chắc trong lòng.
'Quả nhiên, nó chỉ có thể đi theo từ xa mà không dám xâm nhập đảo cơ quan nên không phát hiện được ta và Mặc Ngân Thu từng gặp mặt...'.
Cực hạn thần thức của tu sĩ Hóa Thần ở Địa Tiên giới chỉ được mấy trăm dặm mà thôi.
Nếu lại tính đến các loại áp chế và cản trở của cấm chế trận pháp thì thật sự rất có hạn.
Chỉ là Giao Long của Ngự Long Tông đã quen phách lối, còn thích trả đũa.
Phương Tịch cũng đã quen với chuyện này, trên mặt hắn tỏ vẻ giận mà không dám nói gì: "Tại hạ phát hiện có người theo dõi lại không phân rõ đã xuất thủ, xin tôn sứ thứ tội..."
"Muốn bản tọa thứ tội cũng được..."
Mắt của hắc giao cấp năm xoay tròn rồi cười lạnh nói: "Ngươi dâng lên ba Nguyên Anh của nhân tộc, trong đó phải có một Nguyên Anh hậu kỳ thì bản tọa sẽ tha cho ngươi."
'Đây... Trời muốn diệt môn nên tất khiến điên cuồng sao?'.
Phương Tịch cũng kinh hãi, mặc dù trước đó Ngự Long Tông cũng từng diệt không ít tông môn, phóng túng Giao Long thôn phệ Nguyên Anh nhưng tốt xấu gì cũng có danh nghĩa.
Bây giờ xem mình là gì?
Muốn mình dâng Nguyên Anh của tu sĩ lên cho yêu ăn sao?
Một khi làm vậy chẳng phải tự tuyệt đường sống ở nhân tộc rồi sao?
Sắc mặt của hắn lập tức khó coi: "Chuyện này tuyệt đối không thể... Hay là ta bồi thường bằng ba bình Chân Huyết Đan, thế nào?"
'Đại nạn sắp đến, quả nhiên những tông môn Hóa Thần ở dưới cũng không một lòng với lão tổ...'.
Hắc giao cấp năm nhe răng cười, lộ ra nanh nhọn: "Thanh Hòa Tử... Bảo ngươi dâng Nguyên Anh lên là đã nể mặt ngươi rồi, Huyền Minh Uyên lớn như vậy, bản tọa muốn dùng huyết thực nhân tộc vốn rất dễ."
Lời vừa nói ra, Phương Tịch đã biết con Giao Long này chắc chắn có ý định lén lút đến Huyền Minh Uyên ăn người!
Hơn nữa Huyền Minh Uyên vốn đã rất nguy hiểm, chỉ cần giết sạch diệt khẩu thì sẽ không có bất kỳ tu sĩ nào phát hiện vấn đề...
"Hừ! Đạo bất đồng bất tương vi mưu, long sứ chỉ là linh thú, vẫn phải tuân theo quy củ của nhân tộc."
Phương Tịch hừ lạnh rồi hóa thành một đạo ma quang bay đi.
Ngự Long Tông duy ngã độc tôn ở bản địa đã quen, hơn nữa bề ngoài là người ngự Giao Long nhưng thật ra là Giao Long ngự người nên nó kiêu ngạo như vậy cũng có thể hiểu được.
Nhưng hắn cũng không muốn dính líu tiếp nữa.
Nếu hôm nay hắn làm chuyện này, sau đó bị nắm cán, chờ sau này đến lúc thanh toán thì chắc chắn sẽ không có quả ngon để ăn!
'Hình như con Giao Long này cũng không phải ngu mà là hỏng rồi... Đây là muốn ta nộp danh trạng đầu mà!'.
'Nhưng đã có tu sĩ Phản Hư lạ trực tiếp xuất thủ với Giao Long Hóa Thần... Thì ngày thanh toán đã không còn xa, bây giờ đồng ý, khác gì bước lên con thuyền rỉ nước?'.
Trong lòng Phương Tịch đã tính toán xong, hắn mặc cho con hắc giao này hung hăng càn quấy thế nào vẫn xem như không nghe thấy, mình làm chuyện của mình là được rồi.
Dù sao tư duy của yêu thú cũng khác với nhân tộc.
Con hắc giao cấp năm này nhìn thấy Phương Tịch trực tiếp bỏ đi thì gầm lên rồi chợt hóa thành một cơn hắc phong, bay đến sau lưng của Phương Tịch.
Nó vươn tay phải ra, một đoàn hắc quang xuất hiện rồi lại hóa thành một cái long trảo dữ tợn chụp vào lưng Phương Tịch.
Phốc!
Tầng ma quang phòng ngự dễ dàng bị móng của giao cấp năm xé rách, thế đi của long trảo không giảm, hung hăng chụp vào chỗ yếu hại của Phương Tịch.
Phốc!
Hỏa diễm đen như mực chợt từ sau lưng Phương Tịch bốc lên, long trảo đen nhánh kia tiếp xúc với hỏa diễm, hắc giao chợt cảm thấy vuốt đau đớn, vội rụt về, nó nhìn thấy mấy móng trên lợi trảo của mình đã hóa thành tro bụi thì thần sắc không khỏi trầm xuống.
"Xem ra con nghiệt giao như ngươi muốn tự tìm đường chết rồi."
Phương Tịch dừng độn quang lại, một tầng ma hỏa đen nhánh hiện lên ở hai tay, thần sắc lạnh lẽo.
Hắn vốn tu luyện ma đạo nên cũng không phải người có tính tình tốt gì.
Bây giờ con hắc giao này lại ép tới từng bước thế là hắn lập tức động sát tâm.
Ngự Long Tông thì thế nào? Làm thịt con hắc giao này xong lập tức chạy đi, chỗ nào trong thiên hạ cũng đến được.
Dù sinh ý ở Phường Thị Không Tang cũng có Vương gia tiếp nhận nên hắn thật sự không bị tổn thất gì.
Mà quang trọng hơn là...
'Vốn không muốn gây chuyện nhưng bây giờ suy nghĩ lại, mặc kệ nó có thấy ta giao dịch với Mặc Môn hay không thì vẫn diệt khẩu mới tốt nhất.'.
Vừa nghĩ đến đây, hỏa diễm trên hai tay của hắn điên cuồng bốc lên, hấp thu lực lượng hệ Hỏa trong thiên địa, nó chợt gầm lên rồi hóa thành một con ác thú sáu đầu bằng hỏa diễm.
Sáu cái đầu này gồm hổ, báo, sói, hưu, dê, sư tử, mỗi cái đầu mở miệng ra đều phun ra một đoàn ma hỏa khác nhau.
Vạn Độc Ma Diễm, Hoàng Tuyền Quỷ Hỏa, Tam Dương Thánh Hỏa...
Lục sắc hỏa diễm hội tụ thành hỏa lãng, cuốn về phía hắc giao!
Đã quyết định diệt khẩu rồi thì đương nhiên Phương Tịch sẽ vận dụng toàn bộ uy năng của đoàn linh diễm cấp năm này.
"Chỉ là Hóa Thần sơ kỳ..."
Hắc giao nhe răng cười, yêu khí xanh sẫm hội tụ quanh thân nó rồi hóa thành một bộ chiến giáp cổ.
Yêu khí của nó đạt đến cấp năm trung phẩm, trong tay nó ngưng tụ thành một thanh trường mâu.
Phốc!
Thể phách của nó mạnh kinh người, nó vặn người ném trường mâu màu lam ra ngoài, trong hư không chợt truyền ra tiếng thủy triều của sông lớn.
Trường mâu màu lam tiếp xúc với hỏa lãng chợt nổ tung hóa thành Thủy hành thần quang đầy trời.
Nhưng một khắc sau, con hắc giao này đã hoảng sợ nhìn lục sắc hỏa diễm trực tiếp đốt diệt Thủy hành thần quang rồi rơi lên người nó.
"A!"
Hắc giao hét thảm, nó nhìn bàn tay của mình chẳng biết từ lúc nào đã dính phải một ngọn huyết sắc ma diễm, gặp máu hóa cốt, thân thể Giao Long vẫn luôn khiến nó kiêu ngạo lại như không có bao nhiêu sức chống cự.
Nó lập tức lăn một vòng, hóa thành một con Giao Long độc giác màu đen dài ngàn trượng, trên một cái long trảo còn dính hỏa diễm đỏ thắm.
Giao Long mở cái miệng to như chậu máu ra, một ngọn hắc phong xuất hiện, nó như cương đao mà gọt toàn bộ huyết nhục bị dính hỏa diễm đi, cuối cùng mới miễn cưỡng ngăn được.
Kinh nghiệm đấu pháp của con Giao Long này cũng rất phong phú nên nó lập tức lựa chọn cách tốt nhất để chặn tổn hại lại!
Ào ào ào!
Phương Tịch thấy vậy thì tay phải lắc Huyền Minh Kỳ, một dòng minh hà đen nhánh còn khổng lồ hơn hắc giao gấp trăm ngàn lần xuất hiện, vô số Huyền Minh Trọng Thủy ầm ầm hạ xuống, từng hạt Huyền Minh Thần Sa trong đó phát ra vô số phù văn, biến thành cự thạch vạn tấn mà ầm ầm rơi xuống.
Minh Hà triển khai, lập tức cuốn hắc giao vào trong...
Bạn cần đăng nhập để bình luận