Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 722: Thanh Hòa Kiếm đời thứ năm (1)

"Địa Tiên chi đạo... Tương lai Khô Vinh Quyết phải đi con đường này sao? Cũng không tệ..."
Phương Tịch là người biết thỏa mãn thì mới thấy hạnh phúc, hơn nữa hắn vẫn luôn so với người không bằng mình.
Mặc dù Địa Tiên chi đạo không bằng Thiên Tiên nhưng dù sao cũng hơn rất nhiều Nhân Tiên ở Địa Tiên giới...
Trong rất nhiều tu sĩ Đại Thừa có không ít người còn trực tiếp vẫn lạc ở dưới đại thiên kiếp, không thể nào phi thăng được đó thôi.
Dù phi thăng cũng chỉ là đẳng cấp Nhân Tiên, được gọi là Nguyên Thần Chân Tiên nhưng cuối cùng lại không thể nhất khí hóa sinh, hình thần đều diệu.
Bất kể thế nào thì Địa Tiên cũng tốt hơn Nhân Tiên.
Về phần Thiên Tiên? Phương Tịch khinh thường đi so!
Chỉ cần đủ cá mặn thì hắn sẽ rất vui.
Vừa nghĩ đến đây, hắn chợt cảm thấy ý chí vô cùng sảng khoái rồi lại yên lặng nhớ lại bí thuật và thần thông trong ký ức của Trường Thanh Tử.
Quan trọng nhất trong đó đương nhiên là bí thuật Linh Vực rồi.
Bí thuật này cần lấy Khô Vinh Quyết làm cơ sở, nếu không đến cảnh giới Phản Hư thậm chí Hợp Thể thì cũng không thể thi triển ra được.
Còn cần một gốc thiên địa linh căn cấp cao và Trường Sinh Thuật...
Một khi Linh Vực thành, sẽ có rất nhiều diệu dụng, tương đương với động thiên tùy thân, có thể chống được pháp tắc bên ngoài, thậm chí vượt cấp chiến đấu cũng có khả năng nhất định.
Đương nhiên nếu bàn về chiến đấu vượt cấp thì vẫn phải xem Thái Thượng Bắc Đấu Tư Mệnh Thần Quang.
Phương Tịch yên lặng nhớ lại, trong đầu lập tức hiện ra một thiên khẩu quyết viết bằng Long Chương Văn, nó rất tinh diệu nên phải tìm hiểu kỹ mới có thể tu hành.
Mà nhớ lại tin tức liên quan thì sắc mặt của hắn lại hơi trầm xuống: "Thái Thượng Bắc Đấu Tư Mệnh Thần Quang chính là bí thuật nghịch thiên, lúc tu hành chắc chắn thiên địa sẽ cảm ứng được... Bởi vậy ta tuyệt đối không thể tu hành ở Địa Tiên giới."
"Nhân Gian giới trước kia thò được nhưng sau khi Trường Thanh Tử vẫn lạc thì cái gọi là tuyệt thiên địa thông e cũng không an toàn... Cũng may ta vẫn còn có Chư Thiên Bảo Giám, có thể tùy ý quăng nồi... Dù Trường Thanh Tử ở Địa Tiên giới phát hiện thì cũng chỉ có thể khóa chặt một tiểu giới..."
Loại thiên địa cảm ứng này ở trong Địa Tiên giới sẽ có thanh thế lớn, chắc chắn sẽ bị Trường Thanh Tử phát hiện, thậm chí truy sát.
Với tu vi Hợp Thể hậu kỳ của gã thì gã chính là hung hiểm cực lớn.
Thậm chí làm một trong Nhân Tộc Ngũ Tử, gã còn nắm giữ quyền thế rất lớn, có thể giám sát hạ giới nên cũng có chút khả năng sẽ bắt được một tia ba động kia.
Nếu gã phát hiện Nhân Gian giới có ba động như vậy mà không còn tuyệt thiên địa thông thì tám thành gã sẽ điều động tu sĩ Phản Hư hạ giới lần nữa, tái diễn đại chiến ở thượng cổ.
Bởi vậy tốt nhất là hắn vẫn nên trốn đến một tiểu giới khác tu hành.
Nếu không có hàng giới phát sinh thì điểm này hình như rất khó nhưng đối với Phương Tịch nó chỉ là chuyện trở tay đã có thể giải quyết.
Hắn suy nghĩ một lúc, thế giới Đại Lương thì từ Nguyên Anh trở lên sẽ không vào được, lại có lực lượng Đạo Quả nên nó cũng không phải lựa chọn tốt.
Mà Hồng Nhật giới và Cửu Châu giới đều là người một nhà, không tiện gây họa.
"Quả nhiên... Vẫn phải đến Minh Hoàn giới tu hành rồi?"
Phương Tịch thì thào, trong tay hắn lại hiện ra một thanh tàn kiếm.
Trên thân thanh kiếm này đầy hoa văn như vòng tuổi, phần đứt bóng nhẵn như gương, bây giờ nó thần quang nội liễm nhìn như một món tử vật.
Hắn thử rót vào một tia pháp lực, lại phát hiện không thể nào tế luyện được thanh tiên kiếm này, lại đừng nói thôi động gì đó.
"Phi kiếm đẳng cấp tiên phủ kỳ trân, dù bị tàn phá thì cũng rất khó lường..."
Phương Tịch tự nhủ.
Tiên phủ kỳ trân!
Loại bảo vật đẳng cấp này chỉ có một nơi sinh ra, đó chính là Chân Tiên giới! Dù tu sĩ Đại Thừa kỳ ở Địa Tiên giới tế luyện cũng chỉ là Bán Tiên khí.
Dù thanh phi kiếm này đã bị tàn phá nhưng chỉ cần có thể kích phát được một tia uy năng thì e là đã đủ để tung hoành Địa Tiên giới.
'Đương nhiên cũng có khả năng vừa ra ngoài đã bị cướp...'.
Dựa vào ký ức của Trường Thanh Tử thì thanh kiếm này cũng là chí bảo mà y tìm được ở trong tiên phủ kia.
Phải biết rằng nếu tiên khí đẳng cấp này nằm trong tay tu sĩ Đại Thừa thì uy lực càng không có thứ gì có thể sánh kịp, mặc dù thanh tiên kiếm này đã bị tàn phá nhưng đã đủ khiến rất nhiều tu sĩ Hợp Thể Kỳ đỏ mắt tranh đoạt.
"Trường Thanh Tử thật sự là một người tốt mà!"
Phương Tịch vuốt ve tàn kiếm, thần sắc của hắn chợt động: "Nếu đã như vậy... Bắt đầu từ hôm nay, ngươi chính là Thanh Hòa Kiếm đời thứ năm!"
Thanh Hòa Kiếm đời thứ năm ong ong một tiếng, cũng không biết nó đang khán nghị hay có ý khác...
Hồ Vạn Đảo.
Cửu Châu Cơ Quan Thành lơ lửng.
Trên Phỉ Thúy Đảo, Phương Tịch ngồi khoanh chân, yên lặng vận chuyển công pháp Khô Vinh Quyết thiên Hóa Thần.
Hắn đã đột phá pháp lực đến Hóa Thần hậu kỳ từ lâu nên bây giờ hắn chỉ phải học bù một chút, vận hành lộ tuyến công pháp một lần sau đó tu luyện những bí thuật chưa tu luyện vào tay mà thôi.
Trong đó có một môn bí thuật giúp Trường Thanh Tử trước đó dung thân vào cây, kéo dài thọ nguyên và chữa trị thương thế, tên của nó là Mộc Nguyên Bí Thuật.
Sau khi hắn hiểu rõ công pháp xong thì hắn chính là tu sĩ dùng Khô Vinh Quyết đột phá Hóa Thần hậu kỳ, một thân thần thông pháp lực, dù chỉ tính tu vi tiên đạo thì ở một đám tu sĩ ở Địa Tiên giới cũng không tính là kẻ yếu.
Đương nhiên Phương Tịch lĩnh hội nhiều hơn vẫn là Thái Thượng Bắc Đấu Tư Mệnh Thần Quang và truyền thừa Địa Tiên.
"Địa Tiên giả, tất có Linh Vực của bản thân... Khô Vinh Quyết, Trường Sinh Thuật, linh căn chỉ là cơ sở, quan trọng nhất vẫn phải xây dựng Linh Vực của bản thân, chỉ cần Linh Vực vừa thành thì đã có thể chống cự lực lượng quy tắc một chút... Dù Phản Hư cũng có thể ở lại Nhân Gian giới lâu dài."
"Thậm chí nếu Linh Vực đại thành thì Hợp Thể cũng chưa chắc không được..."
Địa Tiên giới quá nguy hiểm nên Phương Tịch vẫn rất muốn đặt hang ổ của mình ở Nhân Gian giới.
Dù bây giờ linh khí ở Nhân Gian giới vẫn chưa thăng cấp nhưng chỉ cần hắn có Chư Thiên Bảo Giám, lệnh Ngoại Đạo Hóa Thân không ngừng gửi các loại linh đan quý hiếm ở Địa Tiên giới đến thì tốc độ tiến triển tu vi cũng sẽ không quá chậm.
Hắn nhắm mắt lại rồi bắt đầu tiến vào trong trạng thái tham ngộ.
Không biết đã trôi qua bao lâu, đại môn động phủ rốt cục đã ầm ầm mở ra.
Phương Tịch mặc một bộ thanh trúc pháp bào, ung dung rời khỏi Trường Thanh Điện.
"Đảo Chủ..."
"Đạo Chủ..."
Tu sĩ bản địa và tu sĩ Cửu Châu vội vàng hành lễ, xem ra sống với nhau cũng rất hòa hợp.
Có Đạo Chủ như Phương Tịch ở đây thì tu sĩ Cửu Châu giới cũng sẽ không trực tiếp cướp đoạt tài nguyên của Nhân Gian giới, dù sao chỉ dựa vào biểu đồ tỉ giá công nông nghiệp thì đã lời rất nhiều rồi.
Mà kỳ lạ hơn là tu sĩ Nhân Gian giới cũng không cảm thấy thiệt thòi.
Dù sau rất nhiều pháp khí và đan dược giá rẻ của Cửu Châu giới thậm chí là kinh nghiệm tu luyện tiên tiến cũng là sự thật.
Phương Tịch bước vào Trường Thanh Điện thì thấy các tu sĩ Hóa Thần đều đã ở đây rồi, còn hơi vui mừng hớn hở.
Lần này tiêu diệt rất nhiều bí cảnh nên thu hoạch của bọn họ cũng không nhỏ, hơn nữa cũng không thương vong bao nhiêu, có thể nói là đại thắng.
Dù lão tổ Bạch gia chậm tay chậm chân một bước thì trên mặt cũng có sự vui vẻ.
"Chư vị... Tiến hành thưởng công đến đâu rồi?"
Phương Tịch ngồi xuống chủ vị rồi thuận miệng hỏi.
Hắn kêu gọi rất nhiều tu sĩ thì dĩ nhiên không thể không có thưởng, ít nhất phải hứa sau khi chiến đấu xong sẽ phân phối chiến lợi phẩm, nếu không thì ai chơi với hắn?
"Cơ bản đã hoàn thành phần của tu sĩ Nguyên Anh..."
Vân Hi Tiên Tử ôn nhu nói.
Lần này, từ trong Địa Tiên Linh Cảnh đã thu hoạch được rất nhiều linh dược, đủ để luyện chế rất nhiều Ngưng Anh Đan và đan dược tăng tiến pháp lực tu sĩ Nguyên Anh.
Mà bất kể công pháp, bí thuật gì đó thì cần thứ gì, Cửu Châu giới đều có.
Bởi vậy xem như xử lý phần này rất trôi chảy.
Phương Tịch nhìn lướt qua ngọc giản, phát hiện tu sĩ Nguyên Anh vẫn đổi Ngưng Anh Đan hơi nhiều một chút, xem ra sau lưng mỗi vị tu sĩ đều có thế lực, đều có người phải bận tâm.
Ngoài ra trợ cấp người chết trận cũng đã phát đi từ lâu rồi.
"Chỉ là còn một chuyện khó xử lý... Lúc trước chọn tu sĩ tiến vào bí cảnh thăm dò..."
Quỷ Phủ Tôn Giả nhắc tới một chuyện.
Lúc trước, để khích thích những lão quái Nguyên Anh này nên ngay cả Hóa Thần Linh Cao Phương Tịch cũng bày ra.
Bây giờ cũng phải thực hiện.
"Luận công cực khổ, ai là người thứ nhất?"
Phương Tịch thuận miệng hỏi.
"Là Liễu Nhứ!"
Đồ Ma Tôn Giả mở miệng: "Chỉ là nàng này..."
"Thôi, dẫn lên đi."
Phương Tịch phân phó.
Không lâu sau, Liễu Nhứ mặc một bộ tử y đã được đưa vào điện.
Mặc dù nàng vẫn giống y như lúc trước nhưng trong khí chất lại có thêm một tia ung dung và vũ mĩ, khiến Phương Tịch nhíu mày.
"Liễu Nhứ... Bái kiến Đảo Chủ! Bái kiến chư vị Tôn Giả!"
Liễu Nhứ chậm rãi hành lễ.
Nếu là tu sĩ Nguyên Anh bình thường chợt nhìn thấy nhiều đại nhân vật như vậy thì e là đã sớm lo sợ trong lòng, còn nàng này lại lộ ra vẻ trang nhã tự nhiên.
"Ta gọi ngươi đến, có hai chuyện... Thứ nhất, lần thăm dò bí cảnh này công lao của ngươi không nhỏ."
Phương Tịch khoát tay, một cái hộp ngọc hiện ra, rơi vào trong tay của Liễu Nhứ.
Trên mặt Liễu Nhứ hiện lên vẻ sợ hãi xen lẫn vui mừng.
Nếu không có Hóa Thần Linh Cao thì có lẽ đời này nàng cũng vô vọng với cảnh giới Hóa Thần.
Mà lúc này, trong mắt của rất nhiều tu sĩ Hóa Thần ở đây thì nàng là người có hi vọng đột phá thành đồng đạo với bọn họ nhất trong tương lai.
Nàng mở hộp ngọc ra, thản nhiên nghiệm chứng Hóa Thần Linh Cao thật giả rồi mới chậm rãi thi lễ: "Đa tạ Đảo Chủ... Liễu Nhứ còn muốn tiếp tục bế quan ở Phỉ Thúy Đảo nên xin Đảo Chủ hay thu nhận!"
Hóa Thần Linh Cao quý giá cỡ nào?
E là nó đã tuyệt tích ở Nhân Gian giới!
Dù những Hóa Thần Tôn Giả này cũng có thể động ít tâm tư.
Dù sao thì ai không có tam thân, lục cố, môn nhân đệ tử chứ?
"Đây cũng là phiền phức ..."
Phương Tịch nhìn các Hóa Thần xung quanh: "Đúng lúc chư vị đều ở đây, chi bằng ràng buộc lẫn nhau không ai được cướp Hóa Thần Linh Cao và tiến lộ chuyện này, thế nào?"
Quỷ Phủ Tôn Giả và Đồ Ma Tôn Giả đương nhiên không có ý kiến.
Còn lão tổ Bạch gia trước đó có chút động tâm nhưng bây giờ lại không dám thú nhận nên cũng ngầm đồng ý.
Phương Tịch mỉm cười rồi lấy Tiên Linh Văn Thư ra.
Ở trên văn thư này đã có rất nhiều khế ước của hắn, chuyện của Liễu Nhứ chỉ bổ sung thêm thôi, quan trọng là phải giữ bí mật một số chuyện trong Địa Tiên Linh Cảnh .
Cũng may tu sĩ có hi vọng Hóa Thần ở Nhân Gian giới không nhiều, người có hi vọng phi thăng càng ít hơn.
Chỉ cần khống chế những tu sĩ Hóa Thần này thì Địa Tiên giới sẽ không chiếm được tin tức gì.
"Tiên Linh Văn Thư ? !"
Sắc mặt Vân Hi Tiên Tử mơ hồ thay đổi nhưng dưới ánh mắt chú ý của Phương Tịch thì nàng cũng không thể không tiến lên ký tên, sau đó là bọn người Tiểu Thanh , Xích Luyện , lão tổ Bạch gia ... Thậm chí ngay cả Liễu Nhứ cũng để lại một cái tên.
Chờ sau khi thành lập khế ước xong thì Phương Tịch mới cười tủm tỉm nói: "Bây giờ Nhân Gian giới linh khí dồi dào, có lẽ tu vi của chư vị sẽ có thể tiến thêm một tầng, ta sẽ không giữ chư vị lại nữa, bây giờ sẽ bắt đầu phân phối chiến công và những thứ lấy được..."
Rất nhiều tu sĩ Hóa Thần cũng nâng tinh thần lên.
Tu sĩ cũng là phàm nhân, lúc này vì những linh dược quý hiếm, dù mở miệng cãi vã cũng không ngại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận