Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 314: Một trăm sáu mươi

Trường Thanh Các.

Phòng chế phù.

Phương Tịch cẩn thận mài mực Khai Linh, dùng phù bút chấm rồi bắt đầu nhất bút nhất hoạ miêu tả Bảo Văn lên một tấm phù triện nở rộ vầng sáng màu tím.

"Đi!"

Lúc phù bút đã tiến hành một nữa thì hắn điểm lên tài liệu đã chuẩn bị sẵn trên cái bàn bên cạnh, phun ra một ngụm Ất Mộc Chân Hỏa.

Vô số linh sa, thú huyết... Trộn lẫn với nhau bị thiêu đốt tạp chất hóa thành từng đạo linh mực, dưới sự khống chế của Phương Tịch mà rót vào trong phù chỉ.

Trên phù triện có nền màu tím chợt có thêm từng đường vân sắc bén như kiếm.

Phương Tịch thấy vậy, mồ hôi lạnh trên trán ngày càng nhiều, pháp lực Khô Vinh Quyết trong cơ thể nhanh chóng tiêu hao.

Pháp lực thể lỏng màu vàng xanh rót vào trong phù lục gần như tiêu hao hơn phân nửa mới khó khăn dừng lại.

Trên phù chỉ có loại quang hoa bùng lên, cuối cùng thu ngân quang lại rồi mới trở nên ổn định.

"Cuối cùng đã thành!"

Nhìn tấm Tru Tiên Bảo Phù đầu tiên mình luyện chế thành công Phương Tịch thở ra một hơi dài.

Trong nhiều năm vừa lãng phí rất nhiều phù chỉ cấp ba trân quý, vừa tỉ mỉ lĩnh hội thì cuối cùng hắn đã thành công vẽ ra tấm phù triện Bảo Văn đầu tiên! !

"Mặc dù phù triện Bảo Văn dễ hơn phù triện cấp ba rất nhiều... Nhưng kỹ nghệ phù triện của ta cũng có thể miễn cưỡng tính là chuẩn cấp ba đi?"

Phương Tịch quan sát tỉ mỉ tấm Tru Tiên Bảo Phù đầu tiên của mình với vẻ mặt vui mừng: "Phù này vừa xuất có thể tương đương với uy lực một kích Thanh Hòa Kiếm của ta..."

"Tính thời gia thì lại đã trôi qua mấy năm nóng lạnh, bây giờ ta cũng đã một trăm sáu mươi tuổi rồi..."

Phương Tịch hơi xúc động.

Sau khi hắn chuyển tu Khô Vinh Quyết thì Ất Mộc Pháp Thân tiến hành tinh chỉnh rất gian nan nhưng mà Phương Tịch vẫn có thể kiên trì được.

Cho đến hôm nay, tất cả lộ tuyến vận hành công pháp đều đã điều chỉnh chút xíu, khiến Phương Tịch xác nhận được khi mình thi triển Khô Vinh Quyết thì uy lực còn vượt qua công pháp đỉnh cấp nửa bậc, một bậc...

Đáng tiếc công pháp này vẫn chỉ hữu hiệu với một mình hắn mà thôi nếu không thì nó sẽ có thể trở thành kỳ công tuyệt nghệ danh chấn tu tiên giới.

"Hai trăm sáu mươi giọt pháp lực thể lỏng... Khổ tu ngày đêm cộng với linh đan trợ giúp, cuối cùng pháp lực tinh tiến cũng không chậm trễ..."

"Chỉ là cực hạn pháp lực của ta bây giờ không phải là ba trăm giọt pháp lực thể lỏng nữa..."

Sau khi chuyển tu Khô Vinh Quyết thì Phương Tịch đã biết cực hạn pháp lực của mình có tăng lên, mà sau khi trải qua Ất Mộc Pháp Thân tinh chỉnh thì căn cơ bây giờ của Phương Tịch thậm chí còn siêu việt những tuyệt thế thiên tài tu luyện công pháp đỉnh cấp trong đại tông môn kia.

Trong Khí hải đan điền của hắn có thể trích trữ pháp lực nhiều hơn, đương nhiên sẽ có trợ giúp rất lớn khi ngưng kết Kim Đan, mà sau khi hắn đột phá ngưng kết Kim Đan thì chân nguyên sẽ càng mạnh hơn, đều là chuyện tốt.

Sau khi vận chuyển công pháp, hoàn thành công khóa hôm nay xong, Phương Tịch chắp tay sau lưng, thản nhiên rời khỏi phòng bế quan.

"Công tử xuất quan rồi!"

Ngôn Doanh lập tức tiến lên đón hắn với vẻ mặt vui mừng.

Dung nhan của nàng vẫn như lần đầu gặp Phương Tịch, chuyện này đương nhiên là vì Phương Tịch đối xử với thị nữ bên cạnh như nhau, hắn đều ban cho mỗi người một viên Cố Nhan Đan.

Chỉ là Ngôn Doanh cũng không dám ỷ được cưng chiều mà kiêu ngạo, dù sao ngoại trừ Hạ Hầu Hinh ra thì những gia tộc Luyện Khí lần lượt dời đến đây để tỏ lòng thần phục đều dâng nữ tu xinh đẹp lên làm người hầu, khiến một đám oanh oanh yến yến âm thầm đấu pháp hết sức lợi hại... Phương Tịch thì hoàn toàn mặc kệ, xem như chuyện vui.

"Ừm... Trên đảo gần đây không xảy ra chuyện gì chứ?"

Hắn để hai tỳ nữ xinh đệp hầu hạ mình thay một bộ pháp bào màu xanh, thuận miệng hỏi.

"Có công tử tọa trấn, bất kỳ yêu ma quỷ quái gì đều không làm gì được Long Ngư Đảo chúng ta."

Hạ Hầu Hinh xu nịnh.

"Có đôi khi... Nguy hiểm nội hoàn càng phiền phức hơn ngoại lai, ta tam lệnh ngũ thân nhất định phải cân nhắc sản lượng lương thực của toàn đảo, không thể mãi thu nhận nạn dân được..."

Phương Tịch nhíu mày, răn dạy.

Mặc dù diện tích Long Ngư Đảo của hắn rất rộng lớn nhưng dù sao cũng chỉ là một hòn đảo nên dung lượng có hạn.

Cũng may mà đa phần gia tộc Luyện Khí và phàm nhân đều chạy vào Dư quận Việt Quốc, chỉ có một phần nhỏ người khó rời cố thổ mới đến Long Ngư Đảo tị nạn.

Dù vậy thì Phương Tịch cũng cảm thấy Long Ngư Đảo thu nạp nhân khẩu đã sắp đến cực hạn, lại nhận tiếp thì tất nhiên sẽ ủ ra phiền phức, bởi vậy hắn đã sớm tuyên bố ngừng thu nhận phàm nhân.

Mặc dù làm vậy rất lãnh khốc nhưng lại có thể bảo đảm Long Ngư Đảo yên bình.

Bây giờ trong Hồ Vạn Đảo, tứ đại linh đảo trú đóng một phương, bố cục mơ hồ dùng Long Ngư Đảo cầm đầu đã sớm hình thành.

Mà Phương Tịch cũng thế chỗ Nguyễn Tinh Linh có danh hiệu Chủ Hồ Vạn Đảo.

Đương nhiên bề ngoài thì hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận.

Sau khi ăn mặc chỉnh tề, Phương Tịch đi lên tầng cao nhất của Trường Thanh Các, có một nữ tu Luyện Khí dung mạo thanh tú đã ngâm sẵn linh trà chờ Phương Tịch đến.

Phương Tịch tiếp nhận chén trà, nhẹ nhàng hớp một ngụm: "Không tệ..."

"Đa tạ đảo chủ khen ngợi."

Nữ tu mi thanh mục tú này nghe vậy thì lập tức vui mừng.

Một lời khen ngợi của Phương Tịch có thể mang đến rất nhiều chỗ tốt cho gia tộc của nàng.

Lúc này, một đạo hồng quang ở bên ngoài chợt lóe lên đã vào Trường Thanh Các.

"Là Hồng Ngọc đến à... Đến đây, ngồi xuống uống linh trà với ta."

Phương Tịch thấy Chung Hồng Ngọc thì nở nụ cười.

Dung nhan của nàng cũng không có bao nhiêu biến hóa so với trước, dù sao nàng cũng là tu sĩ Trúc Cơ, thọ nguyên rất dài.

'Nói đến thì ta cũng đã qua một trăm sáu mươi tuổi... Dù tu sĩ Trúc Cơ thì cũng đã vào giai đoạn lão niên...' Phương Tịch nhìn nữ tu đang ngồi cung kính ở đối diện, thầm nói.

So với hắn thì Chung Hồng Ngọc càng trẻ hơn, ít nhất nàng còn có thể sống hơn một trăm năm nữa, được xem như Thiếu đảo chủ của Long Ngư Đảo.

Mặc dù trước khi Phương Tịch biểu lộ tâm ý thì không ai dám gọi như vậy nhưng trong âm thầm đã sớm truyền ra xưng hô này.

Đây đều là những tin tức mà khi Phương Tịch dùng Khô Vinh Quyết thu liễm khí tức đi dạo xung quanh nghe được.

'Sinh lão bệnh tử, tuế nguyệt luân hồi... Dù tu tiên giả cũng không thể thoát khỏi thiết luật này sao?'.

Trong lòng của hắn cảm khái vạn phần, lại vuốt ve gương mặt trơn bóng không một nếp nhăn của mình: 'A... Thì ra toàn còn có thể sống tốt gần ngàn năm nữa, vậy thì không có chuyện gì...'.

Những năm này hắn cũng không bỏ Trường Sinh Thuật đi, Yêu Ma Thụ vẫn giúp hắn tăng thọ nguyên.

Chung Hồng Ngọc nhìn Phương Tịch ở đối diện, chỉ cảm thấy khí tức của đối phương sâu thẳm mà không lường được nhưng một gốc cổ mộc đã trải qua khô héo và tươi tốt khiến lòng nàng rất kính sợ.

Mặc dù bên ngoài đều đan đồn Long Ngư đảo chủ tan biến hơn phân nửa thọ nguyên vẫn chưa đột phá Trúc Cơ hậu kỳ, xem ra đã vô vọng Đạo đồ, sẽ tọa hóa trong vòng bốn, năm mươi năm nữa.

Thậm chí trên đảo, người Chung gia đều đang dựa sát vào nàng nhưng Chung Hồng Ngọc lại tuyệt đối không dám có ý định này.

Hơn nữa nàng vẫn còn có hai đối thủ rất mạnh đó chính là Ngôn gia Ngôn Đông Thanh và Lưu Tam Thất.

Hai người này, một người có tu vi cao thâm đã đột phá đến Trúc Cơ hậu kỳ, mặc dù đầu nhập đảo chủ hơi muộn nhưng công nhận nếu đảo chủ tọa hóa trước người này thì người này chắc chắn sẽ có thể chấp chưởng đại quyền của Long Ngư Đảo.

Chỉ là tuổi tác của Lưu Tam Thất cũng không nhỏ, rất nhiều người cũng không xem trong người này có thể đột phá Kết Đan kéo dài tuổi thọ, bởi vậy không nhiều người đặt cược.

Ngôn Đông Thanh thì tuổi tác cũng tương đối trẻ, lại tay dài nhảy giỏi, được thượng tam gia và một phần gia tộc Luyện Khí chuyển đến sau này ủng hộ.

Mặc dù Chung Hồng Ngọc biết, thượng tam gia mang Ngôn Đông Thanh ra chỉ là muốn chiếm vị trí và võ đài của mình.

Người mà họ thật sự muốn nâng lên vẫn là Thái Thúc Hồng kia.

Nhưng mà Thái Thúc Hồng bây giờ chỉ mới là Luyện Khí tầng chín, đang thử đột phá cảnh giới đại viên mãn, cách Trúc Cơ vẫn còn một đại nạn cửa ải.

Đương nhiên Phương Tịch cũng biết được sóng ngầm cuồn cuộn này nhưng chỉ xem như trò hề.

So thọ nguyên thì hắn có thể khiến từng tên gọi là người thừa kế này đến chết.

Mặc dù hắn chỉ xem Long Ngư Đảo là một chỗ ở tạm nhưng chỉ có hắn muốn cho thì người khác mới được nhận, hắn không cho thì không ai có thể đoạt.

Bây giờ chỉ chòe xem ai không nhịn được mà nhảy ra trước, tìm cho mình chút chuyện vui.

"Hôm nay ngươi đến đây chắc là có chuyện quan trọng rồi."

Phương Tịch lại uống một ngụm linh trà, tùy ý nói.

"Đúng là vậy..."

Nhắc đến chính sự thì thần sắc của Chung Hồng Ngọc cũng nghiêm túc hơn.

Vị tu sĩ Trúc Cơ có thể cẩn thận thăm dò toàn bộ mâu thuẫn của các gia tộc Luyện Khí trên Long Ngư Đảo rồi xử lý gọn gàng ngăn nắp này trên gương mặt bây giờ lại ngưng trọng hiếm thấy.

Chỉ nghe Chung Hồng Ngọc nói: "Người của chúng ta nhận được tin tức... Vị Bạch Phong lão tổ của Bạch Trạch Tiên Thành kia, e là... Sắp tọa hóa!"

"A? !"

Phương Tịch uống một ngụm trà, cười ha hả nói: "Trà này nhất định phải uống lúc còn nói mới có hương vị nha..."

Sau khi chậm rãi uống trà xong thì hắn mới chầm chậm thở dài: "Không ngờ... Bạch Trạch Tiên Thành huy hoàng mấy trăm năm, cuối cùng đã đến lúc kết thúc."

Cùng lúc đó, trong lòng Phương Tịch cũng khẳng định, lần này không phải tin tức giả.

'Vốn dĩ thọ nguyên của Bạch Phong Chân Nhân đã không còn nhiều, trước kia vào Vạn Thú Sơn Mạch bị trọng thương nên đã hao tổn rất nhiều nguyên khí...'.

'Mà trong di tích Phỉ Thúy Đảo lại bị quỷ tu Kết Đan gây thương tích... Có thể nói đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương!'.

'Nghe nói năm đó, người này còn âm thầm tính toán Huyền Thiên Tông Trương lão tổ mới thoát thân trước tiên... Ai, kết quả mặc dù Trương lão tổ bị trọng thương nhưng dựa vào sức trẻ vẫn chịu được, người này thương thế nhẹ hơn nhưng thọ nguyên thì đã sắp hết...'.

Thật ra lúc trước Bạch Phong lão tổ bỏ Trương lão tổ mà đi trước cũng là hành động bất đắc dĩ.

Nếu lão lại trọng thương thì nói không chững sẽ chết ở Phỉ Thúy Đảo, vậy thì Bạch Trạch Tiên Thành cũng chưa chắc sẽ còn khoảng thời gian yên ổn này mà sẽ lập tức sụp đổ.

Mà sau khi Bạch Phong Chân Nhân trở lại Bạch Trạch Tiên Thành thì vẫn có thể an bài hậu sự...

"Đúng vậy... Tu tiên giới lại sắp loạn."

Chung Hồng Ngọc biểu lộ cảm xúc.

"Lúc nào mà tu tiên giới không loạn?"

Phương Tịch cười nhạo, lịch duyệt của hắn phong phú, kinh lịch Thanh Trúc Sơn, thú triều, Hồ Vạn Đảo chiến loạn, di tích Phỉ Thúy Đảo, còn có quỷ tai bây giờ... Chuyện nào không phải là đại loạn?

Chỉ là đối với người có thực lực thì dù loạn thế cũng có thể thản nhiên, sinh hoạt không buồn không lo.

Mà đối với tầng dưới chót không có thực lực thì dù thái bình thịnh thế cũng trải qua rất gian nan.

"Chúng ta có nên chuẩn bị trước một chút không?" Chung Hồng Ngọc hỏi.

Lần Bạch Trạch Tiên Thành rung chuyển trước đó, Hồ Vạn Đảo cũng bị liên lụy.

"Cũng không cần... Bây giờ trong ba nước có chỗ nào không tốt hơn?"

Phương Tịch cười nói: "Chỉ sợ không được mấy tên tán tu nguyện ý trốn đến Hồ Vạn Đảo của chúng ta để đối mặt quỷ tai... Vậy cũng là vạn hạnh trong bất hạnh đó chứ! ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận