Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 52: Ba tháng (2)

Bỏ qua những người bán hàng vàng vọt xanh xao, Phương Tịch bước thẳng vào một gian nhà.

Trong nhà là một tòa núi thịt có vẻ đã hơi bị teo lại.

"Ngươi tới rồi!"

Giọng nói hữu khí vô lực của Hàn mập mạp vang lên.

Ở bên cạnh núi thịt, còn treo từng con vật máu vẫn đang chảy đầm đìa... Chuột sao?

Đây là một quầy bán thịt chuột hiếm hoi.

"Hàn mập mạp, ngươi lại gầy đi rồi."

Phương Tịch lên tiếng chào.

Thành Hắc Thạch gặp nạn, người ở chợ đen cũng không thể nào may mắn thoát khỏi được.

Nhưng mà lúc Phương Tịch đi dạo trong khu phiên chợ ở thành tây này, lại phát hiện được một lão bằng hữu, quả là niềm vui ngoài ý muốn.

Tên Hàn mập mạp này lúc tận thế vẫn có thủ đoạn như trước, hắn có thể lấy được một số lượng thịt chuột để bán.

So với những quầy hàng treo đầu dê bán thịt chó mạnh hơn rất nhiều.

Trong toàn bộ phiên chợ, hầu như hắn là tồn tại độc nhất.

Đương nhiên, Phương Tịch đến đây không phải mua thịt chuột để ăn.

Ngược lại, Hàn mập mạp nhìn thấy hắn, lại giống như nhìn thấy thân nhân, y phàn nàn: "Không phải sao? Gây đây giá lương thực tăng cao... Ta còn phải nuôi con Thái Tuế kia nữa, nó đã đến mức sắp chết đói rồi, ta đành bất đắc dĩ chỉ có thể cắt giảm khẩu phần của mình, mỗi ngày chỉ còn ăn tám bữa cơm, đói chết ta rồi..."

Vừa nói Hàn mập mạp vừa chăm chú nhìn xuống bụng của mình đã nhỏ đi một vòng, giọng nói của y rất thương cảm.

Phương Tịch không biết nói gì, nhưng mà trước đó hắn có nghe nói tên này một ngày phải ăn mười bữa cơm.

Nhưng thời điểm này, nhìn những người ngoài kia đói đến xanh mặt, càng có vẻ ... Khoe khoang!

"Tháng trước, ngươi bán quyển Thiết Tí quyền pháp cho ta quá tầm thường, nếu lần này cũng như vậy, ta sẽ không mua bí tịch, chỉ lấy thịt Thái Tuế."

Phương Tịch thản nhiên nói.

Hôm đó, lúc ở trong phiên chợ gặp được Hàn mập mạp, hắn đã rất mừng rỡ.

Nguồn thịt yêu ma của hắn vẫn có thể tiếp tục duy trì.

Đồng thời, trong tay của đối phương còn có rất nhiều bí tịch!

Đương nhiên cũng là hao tốn lương thực, thu mua giá rẻ từ tay của những võ giả.

Sau khi Phương Tịch nhìn thấy chuyện này, liền nổi lên tâm tư muốn hợp tác.

Hắn để Hàn mập mạp buông tay thu mua bí tịch, sau đó tăng giá bán cho hắn, dùng lương thực để thanh toán.

Dù sao đi nữa, chỉ cần không phải là Linh mễ, hắn vẫn có thể thu mua lương thực của những hộ nông dân dưới núa, chỉ là tốn chút vàng bạc mà thôi.

'Dùng sức một mình ta, cũng không biết đã nuôi sống bao nhiêu người, công đức vô lượng, công đức vô lượng...'.

Phương Tịch âm thầm tự nghĩ.

Hàn mập mạp xoay người: "Thiết Tí quyền lần trước, thế nhưng là bản chính chân truyền của Thiết gia, lúc trước lão gia tư của Thiết gia dựa vào một cặp thiết quyền, cơ hồ quét ngang nữa giới võ quán... Nếu không phải tiểu tôn tử của hắn sắp chết đói, hắn sẽ không thể nào bán cho ta... Được rồi được rồi, không nói những chuyện này nữa, chân kình bí tịch mà ngươi cần, vẫn không thấy! Nhưng mà bọn người Nguyên Hợp Sơn rất có hứng thú, ngươi có muốn ta giới thiệu để các ngươi nói chuyện trực tiếp hay không?"

"Vẫn là miễn đi, ta sẽ tự đến tìm bọn hắn."

Phương Tịch xoa xoa ngón tay.

Bây giờ, nếu đối đầu với Lệnh Hồ Dương thực lực có thể so với Luyện thể tầng hai, hắn cũng không có nắm chắc: "Trên tay ngươi có cái gì mang ra hết đi!"

"Đây chính là bí tịch áp đáy hòm của ta."

Hàn mập mạp lấy ra một quyển sách, tiện tay ném cho Phương Tịch.

Phương Tịch cầm lấy xem xét, trong mắt hắn nổi lên chút vẻ vui mừng: "Thiết Y công sao?"

Môn công pháp này, chính là ngoại môn ngạnh công, chuyên rèn luyện lực phòng ngự của thân thể và tứ chi.

Quả thật là xứng đôi với Bạch Vân chưởng và Hồng Xà Thối của hắn, ít nhất cũng sẽ không xung đột quá nhiều.

Đương nhiên, muốn biết có xung đột lớn hay không vẫn phải bắt đầu luyện mới biết được.

"Còn có Thần Ý Đồ, đây tuyệt đối là một quyển tiểu tinh phẩm, không tệ không tệ, ngươi ra giá bao nhiêu?" Hắn thuận miệng hỏi một câu.

"Một ngàn cân lương thực! Thứ này ta phải tốn rất nhiều khí lực mới cầm vào trong tay được..." Hàn mập mạp kiên định nói.

"Năm trăm cân, lại thêm cho ta mười cân thịt Thái Tuế!" Phương Tịch nhướng mày, trực tiếp trả nửa giá.

"Không nên như vậy nha!" Hàn mập mạp tỏ vẻ rất đáng thương, nháy mắt vài cái: "ta tích lũy lương thực để làm gì? Còn không phải là để nuôi Thái Tuế, cung ứng thịt Thái Tuế cho ngươi hay sao?"

Thấy thế, khóe miệng Phương Tịch khó tránh khỏi co quắp.

Loại bộ dáng tiểu hài tử ủy khuất này nếu là mỹ nhân làm có thể xem như đáng yêu, tên ngàn cân này, không đúng, tên đại mập mạp ít nhất mấy trăm cân này làm ra, cũng có chút mùi vị không bình thường...

"Thôi, nhìn tên đại hài tử mấy trăm cân như ngươi bị ủy khuất, ta lại nhường một bước, cho ngươi sáu trăm cân." Phương Tịch khoát tay chặn lại.

"Không thể được! Ít nhất cũng phải tám trăm cân."

Lại là một trận cò kè mặc cả, hai bên dùng mức giá bảy trăm cân để thành giao, Phương Tịch cầm bí tịch đi trước.

Còn lương thực và thịt Thái Tuế đương nhiên là sau này mới giao.

Nếu ở trong phiên chợ này mà làm chuyện mua bán lớn như vậy, sẽ bị người khác cướp!

Ai cũng đói đến phát điên rồi, chuyện gì cũng có thể làm được!

"Người này..."

Hàn mập mạp nhìn bóng lưng Phương Tịch rời khỏi, y sờ lên cằm dường như đang suy nghĩ: "Hắc hắc... Hắn đã cướp lương thực của vài tiệm hay sao? Lương thực trong tay của hắn quá nhiều rồi... Đáng tiếc, đáng tiếc hắn cũng không dễ trêu, hi vọng mấy tên ở trong phiên chợ có thể thông minh một chút..."

"À? Không đúng, bọn hắn ngu chút lại hợp ý ta, chờ bọn chúng đề chết hết, ta có thể thuận thế cướp cửa hàng lương thực của bọn chúng!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận