Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 64: Tiên pháp với Chân kình (2)

Vẻ mặt Lệnh Hồ Dương chợt trở nên vô cùng cuồng nhiệt: "Giữa ta với ngươi, dường như cũng không oán không cừu, ngươi tìm đến ta chắc là vì chuyện ra khỏi thành... Ta có biện pháp, ta có thể dạy ngươi, chúng ta cùng đi ra ngoài, chỉ cần ngươi nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Ra khỏi thành sao?"

Phương Tịch cười cợt.

Nhưng mà từ góc độ của người bình thường suy nghĩ, Lệnh Hồ Dương vừa thả ra tin tức gã có biện pháp rời khỏi thành, Nguyên Hợp Sơn lại lọt vào tập kích, đúng là rất dễ dàng có thể nghĩ đến chuyện này.

"Không... Ta chỉ là vì võ công của ngươi." Hắn lắc đầu.

"Chỉ cần ngươi dạy ta phương pháp ngự kiếm, ta sẽ hai tay dâng lên Nguyên Hợp Ngũ Lôi Thủ!"

Lệnh Hồ Dương không cần suy nghĩ đã trả lời.

Đây là một tên ngoan nhân chân chính, vì lợi ích lớn hơn, cái gọi là sư môn, mật truyền... Căn bản gã điều khinh thường.

"Không cần, ta tự nhiên có thể lấy được tin tức ta muốn."

Phương Tịch nhìn Lệnh Hồ Dương, hắn chợt nhíu mày: "Thương thế của ngươi... Hồi phục cũng hơi nhanh."

Lệnh Hồ Dương im lặng một hồi, bất chợt gã xé rách trường bào của mình.

Trên lồng ngực của gã, bất chợt có nguyên một đám phù văn đen nhánh như nòng nọc, lúc này những phù văn kia đang vây quanh vết thương, giống như một vòng phong ấn.

Trong phong ấn của phù văn đen nhánh kia, một vết thương trên vai của gã đang nhanh chóng khép lại.

"Chú nhân?"

Phương Tịch nhíu mày: "Không đúng... Ngươi lại có thể lợi dụng một chút chú lực của yêu ma sao?"

"Chú lực yêu ma là lực lượng vượt xa võ đạo, phàm nhân khó có thể nắm giữ, trừ khi dùng lượng lớn tinh huyết của võ giã, mới có thể áp chế trong nhất thời. Đây cũng là bí pháp của Nguyên Hợp Sơn chúng ta!"

Lệnh Hồ Dương lấy ra một cái bình nhỏ, gã nuốt hết những tinh huyết màu nâu trong đó, trên mặt gã hiện ra một tia đỏ thẳm: "Đây chính là biện pháp ra khỏi thành... Yêu ma thụ chỉ ngăn cản người bình thường, nó sẽ không cố ý ngăn cản đồng loại... Chỉ cần chúng ta hóa thành yêu ma có ý thức, đương nhiên sẽ có thể chạy thoát!"

"Cho nên ngươi trắng trợn bắt võ giả là để tinh luyện tinh huyết đúng không? Áp chế chú lực trong cơ thể sao?" Tay trái của Phương Tịch đưa vào trong tay áo, dường như hắn đang âm thầm nắm chặt vật gì đó: "Tên Kiều Ngũ Xương đã ám toán ta đâu?"

"Chết rồi... Dù sao gần đây tinh huyết quá ít, ta có thể cảm nhận được, Yêu ma thụ đang dần ăn mòn ý thức của ta..." Lệnh Hồ Dương cười cợt: "Thế nào? Cũng xem như ta đã báo thù cho ngươi, chuyện này có thể trở thành cơ sở để chúng ta hợp tác hay không?"

"Quả nhiên ngươi còn máu lạnh hơn ta! Lại càng không hề có nguyên tắc!" Vẽ mặt Phương Tịch khôi phục lại bình tĩnh: "Đáng tiếc từ khi ta đến thế giới này, đã từng lập xuống lời thề, phải đánh người vô cùng tàn nhẫn nhất, ngươi rất phù hợp!"

"Vậy thì thật là tiếc nuối!"

Ấn chú trên ngực của Lệnh Hồ Dương đang nhanh chóng khuếch tán, rất nhanh đã trải rộng toàn thân của gã.

Đột nhiên!

Mặt đất sau lưng Phương Tịch nổ tung, từng sợi rễ cây như mũi thương, dày đặc đâm tới!

Đây là năng lực mà sau khi Lệnh Hồ Dương hóa thành nửa yêu có được!

Nếu là Chân kình võ sư bình thường, bất ngờ không đề phòng sẽ có thể bị thiệt thòi lớn!

Nhưng Phương Tịch vẫn luôn phòng bị Lệnh Hồ Dương!

Binh binh bang bang!

Thương trận từ phía sau đâm đến Phương Tịch, đâm rách quần áo, sau đó lại bị một tầng kim quang ngăn trở, không thể tiến thêm!

Trong tay của Phương Tịch, một tấm phù lục đanh tiêu hao nhanh chóng.

Kim Quang Tráo phù!

"Ngươi luôn luôn vượt quá dự liệu của ta!" Lệnh Hồ Dương nhìn qua tầng kim quang kia, như có điều suy nghĩ.

Lúc này, Phương Tịch chỉ một ngón tay.

Hưu!

Thanh Hòa Kiếm hóa thành một đạo thanh quang giống như dải lụa đâm ra.

"Bí kỹ Ngũ Lôi Hóa Cực!"

Lệnh Hồ Dương quát lên, giữa hai tay của gã dường như đang nổi lên những tia lửa điện, điện quang hỏa thạch hợp lại ở giữa, vậy mà có thể bắt lấy mũi kiếm!

Chân kình bộc phát kinh khủng, không ngờ lại có thể khiến cho Thanh Hòa Kiếm phát ra từng trận rên rỉ.

'Đậu xanh, thể tu đúng là phiền phức!'.

Phương Tịch có thể nhìn thấy, Thanh Hòa Kiếm đã xé rách huyết nhục của Lệnh Hồ Dương, lại bị xương cốt của gã kẹp lại, không thể tiến lên.

Chân kình của đối phương, lại hình thành từng vòng sợi tơ, giống như kén tằm, chặt đưt liên hệ giữa hắn và Thanh Hòa Kiếm.

'Người này, nếu sinh ra ở Nam Hoang tu tiên giới, nói không chừng hắn thật sự có thể xông ra một phen sự nghiệp!"

Nhìn qua một màn này, trong lòng Phương Tịch cảm khái, hắn lại càng kiên định hơn quyết tâm giết người.

Tay phải hắn vụt qua, lại hiện ra một tấm phù lục áp đáy hòm.

Mặt ngoài phù lục này, vậy mà từng tia điện hoa nổi lên, lưu động như là lôi điện.

Nó vừa xuất hiện, làm mang theo khí tức khiến cho ngươi ta phải hoảng sợ.

Nhất giai trung phẩm, Tiểu Lôi phù!

"Đi!"

Phương Tịch rót pháp lực vào phù lục, một ngón tay chỉ về phía Lệnh Hồ Dương.

Ầm ầm!

Bình Địa Khởi Lôi!

Một đạo lôi quang màu xanh xuất hiện, nó mang theo lực lượng kinh khủng, trong chớp mắt đã đánh trúng Lệnh Hồ Dương, khiến cho toàn bộ thân thể của gã đều bị cháy đen, gã phát ra tiếng kê thảm thiết, hiển nhiên gã đã thụ thương rất nặng.

"Tiểu Lôi phù không chỉ là phù lục nhất giai trung phẩm, lại là lôi thuộc tính, nói không chừng lại có hiệu quả đặc biệt với yêu ma!"

Nhìn thấy một màn này Phương Tịch như có điều suy nghĩ, động tác trên tay của hắn cũng rất nhanh: "Đi!"

Thanh Hòa Kiếm mất đi sự cản trở đã tung hoành qua lại, trong nháy mắt nó đã chém rụng hay chân của Lệnh Hồ Dương.

"A!"

Người này kêu thảm, sau đó đã triệt để hôn mê.

Phương Tịch bước đến xem xét, chỉ thấy chỗ vết thương của gã lại có từng chút mầm thịt hiện ra, từng phù văn màu đen vẫn đang ngoan cường trị liệu thương thế cho gã, duy trì một chút hi vọng sống!

"Yêu ma chú lực này, quả thật không tầm thường."

Sau khi nói một câu cảm khái, Phương Tịch bắt lấy Lệnh Hồ Dương đã biến thành nhân côn, thoắt cái đã đi xa.

Hắn muốn tìm một chỗ an toàn, lại dùng Mê Hồn Thuật chậm rãi bào chế Lệnh Hồ Dương.

Người này đã phát điên vì chuyện sống sót ra khỏi thành, ngay cả võ giả cũng phe với mình cũng ra tay.

Dù Phương Tịch có đối phó gã như thế nào đi nữa, thì trong lòng của hắn cũng không chút gánh nặng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận