Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 483: Linh cầm

"Tinh La Kỳ Bàn phối hợp Cấm Không Phù, quả nhiên thích hợp phong tỏa Thuấn Di Thuật của Nguyên Anh!"

Phương Tịch lấy một cái hộp ngọc ra, thu Nguyên Anh của Cổ lão quái vào rồi sau đó thân hình của hắn chợt lóe, đã đi đến bên ngoài Diêm Ma Pháp Vực.

Diêm Ma Pháp Vực hiện ra một thông đạo chỉ cho một người đi qua, để hắn có thể lách mình tiến vào.

Bầu trời xám xịt, có sáu lỗ đen lớn xoay tròn, khí tức khủng bố khó hiểu tràn ra ngoài.

Xùy!

Một đạo huyết quang hiện lên, pháp tướng Diêm La Thiên Tử ba mắt sáu tay đã bị một đao chém thành hai đoạn, vô số huyết quang ô uế, ăn mòn hư ảnh pháp tướng gần như không còn.

Xích Huyết lão quái mặt trầm như nước, tay cầm Hóa Huyết Ma Đao, chém ra một đao.

Trường hồng đỏ dài mấy trăm trượng hiện ra, chỉ gương mặt nhỏ của Ngoại Đạo Nguyên Anh nghiêm nghị ở dưới đao quang nhanh chóng kháp quyết.

Trong chớp mắt, nó đã lướt ra ngang ra mấy trăm trượng, tránh khỏi phạm vi bao phủ của đao quang.

"Không ổn... Nguyên Anh Pháp Vực này rất khó chơi, quan trọng là nó lại vây khốn lão phu."

Xích Huyết lão quái nhìn qua đấu pháp vô lại của Ngoại Đạo Nguyên Anh, cũng không có cách nào.

Nguyên Anh Thuấn Di nhất niệm tức động, lại không nhìn đa phần cấm chế và trói buộc.

Mặc dù tu vi của lão cường hoành, tay lại cầm ma bảo cường đại nhưng đối phương không liều mạng với lão mà chỉ luôn dây dưa khiến lão cũng không có biện pháp nào quá tốt.

Đại pháo bắn con muỗi, vốn là một chuyện rất thống khổ.

"Không thể cứ mãi tiếp tục như vậy được..."

Xích Huyết lão quái cầm túi linh thú ở bên hông lên, lão tiện tay ném lên giữa không trung.

Phạch phạch phạch phạch!

Đi kèm với tiếng vỗ cánh, từng con Huyết Dực Biên Bức hiện ra, hai cánh của chúng như đao, tướng mạo dữ tợn, đánh đến bốn phương tám hướng.

"Súc Sinh Đạo!"

Ngoại Đạo Nguyên Anh kháp quyết lần nữa, từng quỷ vật xanh đen mọc cánh từ trong lỗ đen bay ra, dây dưa với Huyết Dực Biên Bức.

Xích Huyết lão quái thả linh thú bản thân bồi dưỡng ra, cũng không phải vì muốn đánh giết Ngoại Đạo Nguyên Anh mà là tìm điểm yếu kém của Pháp Vực, lão lại không ngờ thần thông của đối phương tầng tầng lớp lớp, lại có thể ngăn cản mình, lão không khỏi rất tức giận: "Đáng chết... Vậy mà người này lại luyện thành bí thuật đệ nhị Nguyên Anh, e là bản thân hắn cũng không đơn giản... Lần này Thất Sát e là đã đá trúng thiết bản."

Đúng lúc này, thần thức của lão cũng phát hiện bản tôn Phương Tịch, lúc này lão hoảng hốt: "Sao lại nhanh như vậy?"

Mặc dù Nguyên Anh đấu pháp luôn rất nhanh, trước đó bọn họ bắt lại Linh Phong Chân Quân chẳng qua cũng chỉ mất thời gian một lát.

Nhưng cách lúc mình bị cuốn vào Pháp Vực, e là chưa được mấy hơi thở đi?

Sao Cổ lão quái lại không xong sớm vậy?

Hay là tên kia vứt bỏ mình, một mình chạy trốn rồi?

Phương Tịch cũng không có dự định ôn chuyện với Xích Huyết lão quái, thân hình hắn hóa thành một đạo thanh hồng, đã đến bên cạnh Ngoại Đạo Nguyên Anh, hắn vừa đặt tay xuống.

Chín khôi lỗi nho nhỏ đã bay ra, ở giữa không trung lập tức biến lớn, hóa thành các loại hình thái huyền quy, xích hổ, đồng giáp võ sĩ, tản ra ba động pháp lực cấp bậc Kết Đan.

Ngang!

Mai rùa trên lưng huyền quy mở ra làm hai, họng pháo to lớn nhô lên.

Phốc phốc!

Hai quang trụ đen nhánh rơi vào trong Huyết Dực Biên Bức, tùy tiện đã đánh giết rất nhiều biên bức, biến thành cục máu đầy trời rơi xuống.

Xích Huyết lão quái căn bản không kịp đau lòng linh thú.

Bởi vì Phương Tịch đã đi đến trước mặt lão, hắn đưa tay cào một cái, trên năm đầu ngón tay chợt có Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang bộc phát.

"Trảm!"

Pháp lực của Xích Huyết lão quái tràn vào trong Hóa Huyết Ma Đao, lão gầm lên, chém về phía trước.

Một đạo huyết sắc đao quang nồng đậm đụng vào Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang, phát ra âm thanh rợn người, vậy mà lại bắt đầu giằng co.

Nhìn thấy cảnh này, Xích Huyết lão quái càng thêm sợ hãi.

Hóa Huyết Ma Đao trong tay lão là chí bảo ma đạo mà lão vất vả lắm mới chế tạo thành, trước đó lại hấp thu tinh huyết của một tu sĩ Nguyên Anh, uy năng vô tận.

Cho dù tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ cũng chưa chắc dám dễ dàng tranh tài!

Lão lại không ngờ nó bị pháp thuật của một tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ dễ dàng ngăn cản.

Kẹt kẹt!

Trong tiếng vang rợn người, lão cảm nhận được ba động trong Hóa Huyết Ma Đao truyền đến, Xích Huyết lão quái chợt cắn chót lưỡi, lập tức phun ra một ngụm tinh huyết, trong miệng của lão còn không ngừng lẩm bẩm.

Hóa Huyết Ma Đao nhanh chóng hấp thu tinh huyết, huyết mang trên đó càng lớn, trân thân đao hiện ra chín huyết sắc phù văn huyền dị.

Đao quang giữa không trung chợt đại thịnh, thậm chí từ từ vượt qua Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang!

Dù sao Phương Tịch cũng chỉ mới học mới luyện Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang, trước đó hắn có thể đánh giết Cổ lão quái dễ dàng, hoàn toàn là vì người này tu luyện công pháp hệ Thổ, vừa lúc bị thuộc tính khắc chế cho nên mới vậy!

Sưu!

Xích Huyết lão quái không tiếc hao tổn nguyên khí thi triển bí thuật, để uy năng của Hóa Huyết Ma Đao tăng vọt, trong lòng lão thì đang suy tư kế sách chạy trối chết, lão chợt nghe một tiếng vang nhỏ.

Trong lòng lão thầm kêu không tốt, thần thức của lão bất ngờ phát hiện thân ảnh của Phương Tịch loé lên một cái đã từ trong hư không yên lặng xuất hiện ở phía sau của lão.

"Nhanh!"

Huyết mang lưu động quanh thân Xích Huyết lão quái, mơ hồ hiện ra một quái xà hai đầu, nó mở cái miệng to như chậu máu ra, táp về phía Phương Tịch!

Phương Tịch cười nhếch mép, một ngọc phù trong tay của hắn bắn ra.

Ầm ầm!

Giữa không trung, chợt hiện ra một đoàn hỏa cầu kim sắc như mặt trời nhỏ, dưới hỏa quang nóng bỏng, quái xà hai đầu nhanh chóng hóa thành khói bụi tiêu tán.

Thậm chí thế đi của hỏa cầu này cũng không giảm, nó đập thẳng lên huyết mang hộ thể của Xích Huyết lão quái!

Sưu sưu!

Phương Tịch tay cầm Thiểm Linh Châu, thân hình nhanh chóng lấp lóe di động về phía sau, hắn nhìn liệt diễm bay múa, trong lòng thì tương đối hài lòng: "Lôi châu và phù lục, còn có dị bảo này lấy từ chỗ của lão quỷ... Đều dùng rất tốt."

Sau khi hỏa diễm tiêu tán, chỗ cũ đã sớm không còn bóng dáng của Xích Huyết lão quái.

Trong mắt của Phương Tịch nhấp nháy tử quang hắn chợt thấy một huyết ảnh du tẩu ở ven rìa Pháp Vực.

Hắn cười nhạo, Tinh La Kỳ Bàn hiện ra trong tay của hắn, giữa thiên địa tung hoành mười chín đạo bạch quang như một tấm lưới lớn, bao phủ đến một chỗ.

Sưu!

Một con huyết biên nổ tung, hiện ra thân ảnh của Xích Huyết lão quái, nửa người cháy đen, cánh tay trái cũng không cánh mà bay.

Tay phải của lão cầm đao, hô lên: "Vân Kiệt Tử... Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn cá chết lưới rách sao? Lão phu nguyện ý phát thệ, sẽ không đối địch với đạo hữu nữa... Bằng không chờ sau khi Nguyên Anh của lão phu thoát được, có lẽ ta không làm gì được ngươi nhưng tộc nhân, đệ tử của ngươi... Lão phu nhất định không chết không thôi!"

"Cá có lẽ sẽ chết nhưng lưới thì chưa chắc rách, bí thuật Hóa Kiếp của ngươi tu luyện không tệ nhưng bản tọa cũng muốn xem thử ngươi còn mấy phần thân thể có thể sung làm tài liệu bí pháp?"

Phương Tịch cười lạnh, trong tay hắn kẹp lên một quân cờ đen rồi chợt đánh ra!

Ba!

Trong hư không truyền đến âm thanh hạ cờ rõ ràng.

Một đạo ô quang chợt hiện ra ở sau lưng của Xích Huyết lão quái, lại tựa như đột nhiên Thuấn Di, đâm thẳng vào sau lưng của lão quái này!

Mà lúc này, Ngoại Đạo Nguyên Anh và chín khôi lỗi cũng đã thanh trừ Huyết Dực Biên Bức trong ma vực rồi tự đến trợ chiến.

Nhìn thấy một màn này, trên mặt Xích Huyết lão quái không khỏi hiện ra một tia tuyệt vọng...

Ba!

Một Nguyên Anh toàn thân xích hồng bị bạch quang trói lại, bị Phương Tịch nắm trong tay.

Tiếp theo nhanh chóng dán mấy tấm phù lục lên, phong ấn lại.

"Trận chiến này... Vất vả cho ngươi rồi."

Sau khi làm xong những chuyện này, hắn mới nhìn qua Ngoại Đạo Nguyên Anh, mỉm cười.

Ngoại Đạo Nguyên Anh ngay cả nói cũng không nói nhiều, nó kháp quyết giải khai Diêm Ma Pháp Vực rồi lập tức trở lại trong khí hải đan điền, nhắm mắt điều dưỡng.

"Đi thôi!"

Phương Tịch không để bụng, hắn lại kháp quyết, chín con khôi lỗi đều tự hóa thành quang hoa bay ra, đi quét dọn chiến trường.

Một lúc sau.

Hắn mang toàn bộ linh bảo và hài cốt tu sĩ Nguyên Anh thu vào trong Sơn Hải Châu, lại thanh lý vết tích ở đây một phen, sau đó hắn mới hóa thành một đạo thanh sắc lưu quang bay đi xa.

Nửa tháng sau.

Trong một mật thất dưới đất.

Bốn phía không có một ai, chỉ có một viên Sơn Hải Châu rơi trên mặt đất.

Trong động phủ Sơn Hải Châu.

Yêu Ma Thụ vui mừng phấn khởi, từ trong tàn cây rũ xuống vô số rễ phụ và xúc tu, treo hài cốt của Cổ lão quái và Xích Huyết lão quái lên...

Mà ở dưới tán cây, Thất Sát Ma Quân với gương mặt cứng nhắc đang rót một chén Thanh Trúc Tửu cho Phương Tịch.

"A... Sau đại chiến, uống chén rượu thư giãn một phen, quả nhiên là chuyện vui trong cuộc sống."

Phương Tịch uống một hơi cạn sạch Thanh Trúc Tửu, thỏa mãn thở dài nói: "Huống chi... Rượu này còn là đại địch đích thân rót, ngươi nói có đúng hay không, Thất Sát Ma Quân?"

Đáng tiếc, lúc này Thất Sát Ma Quân cẳn bản không thể nào trả lời, bởi vì gã đã là một bộ mộc khôi lỗi.

Mà sau khi thăm dò cường độ của mộc khôi lỗi một phen thì Phương Tịch lại thở dài.

Một thân tu vi chủ yếu của tu sĩ Nguyên Anh vẫn là ở trên Nguyên Thần Anh Nhi, Nguyên Anh của Thất Sát Ma Quân tọa hóa, chỉ còn lại thể xác này.

Bản thân gã cũng không phải tu sĩ Luyện Thể hoặc là kiêm tu Luyện Thể Thuật gì đó.

Bởi vậy cường độ của cỗ mộc khôi lỗi này cũng không chênh lệch lắm với Thánh tử năm đó, tương đương với thể tu Kết Đan hậu kỳ.

"Một vị Ma Quân thật tốt, nổi cơn thần kinh gì lại đối nghịch với ta... Làm mộc khôi lỗi chơi rất vui sao?"

Khôi lỗi cấp Nguyên Anh trong mơ thất bại nên sắc mặt của Phương Tịch cũng hơi khó coi, răng dạy Thất Sát Ma Quân một phen, sau đó hắn bắt đầu kiểm kê chiến lợi phẩm lần này.

Đầu tiên đương nhiên là linh bảo!

Đáng tiếc bảo vật như vậy đối với tu sĩ Nguyên Anh đều quý giá vô cùng, đa phần Nguyên Anh lão quái cũng chỉ có một món bản mạng linh bảo mà thôi.

Cổ lão quái thảm nhất, linh bảo bình bát kia đều bị đánh nát.

Nhưng mà trong túi trữ vật của y có không ít linh thạch thượng phẩm và các loại tài liệu, chia từng gian nhà kho to lớn.

Cân nhắc đến y là Đại cung phụng của Thanh Diệp Thương Hội nên cũng có thể lý giải được.

Mà toàn thân trên dưới Xích Huyết lão quái đáng tiền nhất chính là một thanh Hóa Huyết Ma Đao và một bản Xích Huyết Ma Kinh trong túi trữ vật.

Luận tài phú lão lại kém Cổ lão quái rất nhiều.

Những thứ này đều không quan trọng.

Phương Tịch tiện tay chất đống ở một bên, ngay sau đó mặt hắn đầy mong đợi cầm lên một cung điện to khoảng bàn tay.

Toàn thân cung điện này đỏ như máu, vô cùng tinh xảo.

Càng quan trọng hơn là linh tính trong đó dường như cũng rất cường đại... Ít nhất còn phải cường đại hơn Tinh La Kỳ Bàn nhiều.

Đối với pháp lực Nguyên Anh sơ kỳ của mình luyện hóa, nó cũng kháng cự rất dữ dội.

"Một món linh bảo vô cùng mạnh mẽ... Nhưng dường như nó cũng không phải là bản mạng linh bảo của Thất Sát Ma Quân."

Phương Tịch nhìn ba chữ nhỏ Huyết Sát Điện trên tấm biển, như đang nghĩ đến điều gì đó.

"Nghe đồn có tông môn sẽ mang linh bảo truyền thừa tiếp đời đời, giao cho Nguyên Anh Chân Quân tế luyện hoặc là làm loại trận nhãn của đại trận nào đó để thủ hộ tông môn, thời khắc quan trọng có thể kích phát ra lực lượng không kém hơn Nguyên Anh Chân Quân... Chẳng lẽ vật này có lai lịch như vậy sao? Nhưng nếu vậy thì xem như Thất Sát Điện đã lỗ vốn gốc rồi nha..."

Mà ở trên thi thể của Thất Sát Ma Quân hắn còn tìm được một món linh bảo ma giáp đen nhánh, hắn quyết định trang bị cho Ngoại Đạo Nguyên Anh lao khổ công cao, sau này nó lại xuất khiếu đấu pháp thì mình cũng có thể yên tâm một chút, không đến mức chỉ mấy chiêu đã bị đánh chết...

Ngay sau đó hắn lập tức cầm đai lưng trữ vật của Thất Sát Ma Quân lên, bắt đầu luyện hóa.

Toàn thân đai lưng này ám kim, tôn vinh lộng lẫy, rất xứng đôi với miện phục của gã.

Mà chờ sau khi Phương Tịch luyện hóa xong, thần thức dò vào trong đó thì sắc mặt của hắn không khỏi hơi cổ quái.

Linh quang chợt lóe, trên tay hắn đã hiện ra một chiếc vũ phiến xanh, vậy mà cũng là một món linh bảo!

"Đây hình như là Linh Cầm Phiến... Linh bảo của Linh Phong Chân Quân mà... Chẳng lẽ..."

Phương Tịch lập tức có mục đích tìm kiếm một phen, hắn phát hiện một cái bình ngọc đen nhỏ, sau khi hắn nhìn thấy Nguyên Anh bị giam trong đó thì không còn gì để nói...
Bạn cần đăng nhập để bình luận