Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 572: Cổ Thần? Cốc Thần!

"Đây là..."

Hắc Huyền Thượng Nhân nhìn dị tượng dữ dội kia và hư ảnh bí cảnh hải thị thận lâu thì không khỏi khẩn trương: "Sao mở bí cảnh này ra lại có dị tượng lớn như vậy? Như vậy sao có thể che giấu được? E là tu sĩ ở gần đây chắc chắn sẽ phát hiện, không bao lâu sẽ truyền đến Thánh Hỏa Giáo..."

Sắc mặt của Bích Ngọc Chân Quân cũng có chút khó coi: "Ta chỉ biết kích hoạt Cổ Thần Lệnh thì có thể mở lối vào bí cảnh, sao biết sẽ như vậy?"

Lúc này, ở xung quanh quang trụ vàng đất có từng huyễn ảnh hải thị thận lâu xuất hiện, chính là cảnh tượng trong một ốc đảo, chắc là phù quang lược ảnh trong bí cảnh.

Đập vào mắt của ba vị Chân Quân đầu tiên chính là một đền thờ đứng sừng sững.

Toàn đền thờ trắng tinh, trên đó có chữ cổ triện đen.

"Bí cảnh Cốc Thần?"

Hắc Huyền Thượng Nhân phân biệt một phen, đầu óc hơi mơ hồ: "Cốc Thần... Cổ Thần? Chẳng lẽ là tục danh của cổ tu nào đó sao?"

"Cốc Thần?"

Bàn Ân nhìn cảnh này, thần sắc chợt biến hóa.

Bích Ngọc Chân Quân thấy vậy thì không khỏi mỉm cười: "Nếu Bàn đạo hữu biết được một chút thì đừng ngại nói ra, bây giờ chúng ta cùng một phe, sau đó lấy được cơ duyên, đương nhiên sẽ nhường đạo hữu chọn trước..."

"Chuyện này..."

Bàn Ân chờ sau khi Hắc Huyền Thượng Nhân cũng đồng ý đề nghị này thì mới ngập ngừng mở miệng: "Thiếp thân cũng chỉ từng xem qua trên một bản cổ tịch của cổ tu, Cốc Thần chính là một từ ngữ rất cổ xưa, hình như còn liên quan đến tín ngưỡng của cổ tu... Có lẽ sau này nghe nhầm những lời đồn bậy nên Cốc Thần mới biến thành Cổ Thần, chỉ tu sĩ đại thần thông ở trong cổ tu..."

"Mặc kệ chỗ này là bí cảnh Cổ Thần hay là bí cảnh Cốc Thần thì chắc chắn chúng ta vẫn phải tiến vào."

Bích Ngọc Chân Quân gật đầu, đôi mắt gã chợt biến, nhìn thẳng vào một mảnh hải thị thận lâu kia.

Chỉ thấy ở trong hải thị thận lâu lại hiện ra một cảnh tượng.

Đó là một mảnh trúc xanh biếc như ngọc bích, mỗi cây trúc đều xanh mơn mởn, trên lá mơ hồ có đương vân kim sắc, tụ lại thành một phù văn kỳ dị.

"Cửu Tâm Thanh Tĩnh Trúc? Một mảng lớn như vậy?"

Mắt của Hắc Huyền Thượng Nhân cũng lòi ra: "Thiên địa linh căn như vậy đã tuyệt tích ở bên ngoài từ lâu, thậm chí nghe nói huyền quang do Thanh Tịnh Trúc này tạo thành có sát thương rất lớn với yêu tộc... Bây giờ nó xuất thế, không phải là thiên ý sao?"

Cảnh tượng trong hải thị thận lâu nhanh chóng lướt qua.

Trong đó đã có một dòng huyết hà âm u kinh khủng ở dưới mặt đất, cũng có đại sơn tuyết trắng mênh mông, còn có một thảo nguyên vô tận...

Dường như các loại địa hình kỳ dị đều có thể tìm được ở trong bí cảnh.

Dùng bí cảnh mô phỏng thiên địa tạo hóa, bởi vậy thường có thể dưỡng dục ra một số thiên địa kỳ trân và dị cổ đặc thù.

"Đó, đó là..."

Bàn Ân nhìn ngọn cự sơn đen nhánh có hình thù như cái đỉnh, kích động đến nói không ra lời.

"Bàn đạo hữu nhận ra chỗ đó sao?"

Bích Ngọc Chân Quân lập tức hỏi.

"Ngọn núi cuối cùng kia cùng loại với Luyện Cổ Quật bố trí trong bản môn, trong đó chắc chắn phong tồn không ít cổ trùng quý hiếm..."

Bàn Ân từ trong thất thố khôi phục lại rồi nghiêm mặt trả lời.

Nhưng trong lòng cô ta thì rất chấn động: 'Thiên Bàn Sơn... Hóa ra Thiên Bàn Sơn thánh địa của cổ tu trong truyền thuyết lại ở trong bí cảnh Cốc Thần... Lời đồn trên Thiên Bàn Sơn còn có cổ trùng vượt xa Kim Tàm Cổ là thật sao?'.

Trong vạn cổ, kim tàm là vua!

Cổ tu có thể luyện chế ra Kim Tàm Cổ đều là tuyệt thế thiên tài, có hi vọng tấn thăng Nguyên Anh.

Nhưng nghe nói ở thời kỳ thượng cổ còn có một số cổ trùng đặc thù, có thể luyện chế đến cấp năm.

Bàn Ân vẫn luôn xem chuyện đó như truyền thuyết thần thoại, lại không ngờ sẽ có một ngày Thiên Bàn Sơn thật sự xuất hiện ở trước mắt cô ta.

'Nếu ta có thể luyện hóa một con cổ trùng cấp năm, chẳng phải sẽ có hi vọng Hóa Thần rồi sao?'.

'Cho dù Hóa Thần khó thành thì ít nhất cũng có thể tiến cấp đại tu sĩ.'.

Trong đôi mắt của Bàn Ân liên tục lóe lên dị sắc.

Mặc dù cô ta thật sự là thiên tài trên cổ tu nhất đạo nhưng sau khi đến Nguyên Anh thì cũng cảm thấy tiềm lực của bản thân đã hết.

Cơ bản tất cả tu sĩ Nguyên Anh, sau khi đến giai đoạn Nguyên Anh dù luôn khổ tu thì cũng không thể khiến tu vi tinh tiến tiếp.

Lúc này chủ yếu dựa vào chính là cơ duyên.

'Bí cảnh Cốc Thần nhất định là cơ duyên của ta.'.

'Chờ khi ta thành đại tu sĩ thì những tên làm nhục ta, chắc chắn ta sẽ khiến từng tên phải trả giá đắt.'.

Đôi mắt của Bàn Ân lướt qua Bích Ngọc Chân Quân và Hắc Huyền Thượng Nhân mà không để lại chút dấu vết nào.

Mà lúc này, hai vị Chân Quân này cũng từ trong sự chấn động khôi phục lại.

Bích Ngọc Chân Quân nói: "Hình như lối vào đã mở ra..."

"Cầu phú quý trong nguy hiểm, đi!"

Hắc Huyền Thượng Nhân há miệng, một chiếc thuyền nhỏ đen nhánh bay ra, trên thân thuyên mơ hồ có long lân, hiển nhiên là dùng tài liệu Giao Long cấp cao chế tạo thành.

"Mặc dù Hắc Giao Chu này dùng tài liệu bình thường nhưng cũng có mấy phần uy năng hư không."

Hắc Huyền Thượng Nhân giải thích rồi nhảy thẳng lên thuyền nhỏ.

Hắc Giao Chu hóa thành một đạo lưu quang đen nhánh, xông thẳng vào trong quang trụ.

Bàn Ân nhìn thấy Hắc Huyền Thượng Nhân như vậy thì lập tức không cam lòng mà tế ra một con cổ trùng.

Con cổ trùng này giống như một đôi cánh, sau khi bị cô ta tế luyện thì phần lưng lập tức mọc ra một đôi phong dực đầy lông vũ xanh, chỉ vỗ nhẹ một cái đã thi triển Phong Độn Thuật, tiến vào trong quang trụ.

Bích Ngọc Chân Quân cũng thì thào: "... Quả nhiên dị tượng của bí cảnh này không thể nào dùng trận pháp che giấu, thôi..."

Gã khống chế một thanh Bích Lục Ngọc Xích hóa thành một đạo độn quang xanh biếc cũng tiến vào trong quang trụ.

Chờ sau khi ba vị Chân Quân này đều tiến vào bí cảnh thì trong hư không chợt lóe kim quang, thân ảnh Kim Quang Thiền Sư xuất hiện, nhìn qua từng hình ảnh hải thị thận lâu, cuối cùng lão vẫn cao giọng niệm a di đà phật rồi hóa thành một con kim sắc Giao Long, cũng bay vào trong.

Không lâu sau, từng đạo lưu quang xuất hiện ở chân trời, thân ảnh của một đám tu sĩ Trúc Cơ hiện ra.

Dần đầu trong đó chính là một tu sĩ Kết Đan, y nhìn thấy dị tượng này thì nhanh chóng nói gì đó với người bên cạnh.

Ngay sau đó y lập tức xông vào trong quang trụ màu vàng đất.

Một phần tu sĩ Trúc Cơ bay về phía sau, có lẽ là về gia tộc hoặc tông môn báo tin.

Mà càng nhiều tu sĩ hơn thì đi theo vị tu sĩ Kết Đan kia, xông vào bí cảnh Cốc Thần.

Đối với tu sĩ mà nói thì Đạo đồ hết hi vọng mới là kinh khủng nhất.

Bởi vậy mỗi khi gặp được cơ duyên thì phải cố gắng nắm lấy.

...

Ngoài trăm dặm.

Thần thức Phương Tịch đảo qua thì đã thấy cảnh tượng này.

"Bí cảnh Cốc Thần?"

"Thú vị!"

Thần thức của hắn lan ra, còn thấy được một số tu sĩ cấp thấp, thậm chí còn bắt đầu đấu pháp ở ngay lối vào bí cảnh, giết người đoạt bảo...

Thi hài và máu tươi chảy đầy đất, diễn biến thành một mảnh hỗn loạn đáng sợ.

Phương Tịch lười đi quản, thần thức đảo qua hình ảnh hải thị thận lâu.

"Cửu Tâm Thanh Tĩnh Trúc, Vạn Niên Lôi Quả... Quả nhiên không ít đồ tốt."

Hải thị thận lâu kia không ngừng lập lại hình ảnh trước đó, dường như nó muốn hấp dẫn các tu sĩ đến đây.

Vốn dĩ Phương Tịch chỉ định xem kịch, cho đến khi hắn nhìn thấy một dòng huyết hà dưới mặt đất thì mới hơi động dung: "Hoàn cảnh như vậy, có thể sinh ra Huyết Hà Thạch..."

Ngay lúc hắn đang suy tư, trong dòng huyết hà kia dường như có một cái bóng mờ ảo lóe lên, mặc dù nó rất nhanh nhưng thần thức của tu sĩ Nguyên Anh vẫn bắt được nó...

Phương Tịch sờ cằm: "Vào phó bản? Từ sau khi bản tạo xuyên không đến nay cũng chỉ từng đi qua một bí cảnh Trường Thanh Viên thôi..."

"Bảo địa như vậy, đương nhiên là... Không đi!"

Hắn cười lạnh, hạ quyết tâm, mình chắc chắn sẽ không vào bí cảnh.

Ai biết trong bí cảnh có nguy hiểm gì?

Vạn nhất nó chính là một cạm bẫy khổng lồ thì phải làm sao?

"So với mạo hiểm tiến vào thì không bằng cứ ngồi chờ ở bên ngoài, xem tình huống mà giết người đoạt bảo..."

"Dù sao tu sĩ Nguyên Anh bình thường cũng không phải là đối thủ của ta."

Vừa nghĩ đến đây thì Phương Tịch cũng không vội, hắn cưỡi Bạch Ngọc Cáp Mô ở một bên xem kịch.

Mày hắn chợt nhíu lại: "Cũng không đúng... Ta không thể cam đoan Nguyên Anh đi ra nhất định có mang Huyết Hà Thạch theo, như vậy thì thật sự vẫn có chút phiền phức."

...

Cửu Châu giới.

Sở Nghiêm Cứu Phi Mễ.

Ầm ầm!

Máy in Phi Mễ oanh minh, tiếp theo từ đó bay ra một viên châu trong suốt to cỡ nắm tay.

Ở trong viên châu mơ hồ có đình đài lầu các, tiên gia cung khuyết...

Giáo Sư Hỏa Vân Tử đứng bên cạnh nhìn Trương Hỏa Hoa với ánh mắt nghi ngờ: "Nếu ngươi đã có thủ lệnh do đích thân Quỷ Phủ Chân Quân viết thì lão phu sẽ làm công miễn phí cho ngươi một lần... Viên Huyền Nguyên Châu này đã trải qua cải tạo thăng cấp, bây giờ đã đề thăng toàn bộ nhà máy người máy Nano đến cấp bậc Phi Mễ, có thể đổi tên là Huyền Nguyên Bát Cảnh Châu."

Y thật sự rất muốn hỏi một câu, bản mạng pháp bảo Thanh Hòa Kiếm trước đó Trương Hỏa Hoa chế tạo đã đi đâu rồi?

Nhưng mà nhớ lại thái độ mập mờ của Quỷ Phủ Chân Quân nên y vẫn nhịn xuống.

"Đa tạ!"

Phương Tịch cầm Huyền Nguyên Bát Cảnh Châu trong tay, trên mặt không có chút ngượng ngùng nào: "Còn phải mượn lò năng lượng của giáo sư để nạp năng lượng cho Huyền Nguyên Bát Cảnh Châu này một lát rồi mới đi được..."

"Hừ... Ta biết ngay, loại pháp bảo Phi Mễ như của ngươi mà không có nguồn năng lượng duy trì chính là phế vật."

Hỏa Vân Tử hừ lạnh: "Thiết kế lần trước đã nếm đau khổ rồi phải không? Ta khuyên ngươi nhanh chóng đúc Thanh Hòa Kiếm lại, thành thành thật thật nạp năng lượng là được rồi, làm lỗ khảm năng lượng cái gì, ngươi cho rằng ngươi là phú hào, có thể có mấy khối linh thạch cực phẩm để chơi sao?"

Phương Tịch với một nụ cười trên khuôn mặt, mặc cho Hỏa Vân Tử mắng mỏ.

Chờ sau khi Huyền Nguyên Bát Cảnh Châu nạp năng lượng xong thì hắn lập tức trở về động phủ của mình.

Tiếp theo...

Trong ngân quang lấp lóe.

Ngoại Đạo Nguyên Anh đã xuất hiện ở trước mặt của Phương Tịch.

Trong tay nó cầm viên Huyền Nguyên Châu, mi tâm có một tia hồng tuyến mơ hồ, lúc này nó lại kháp quyết, chui vào trong khôi lỗi Phượng Thập Tam.

Khôi lỗi Thanh Giác Ngân Tí chỉ là cấp bốn hạ phẩm, còn là Ngũ Hành Lân Tộc ở Tây Mạc dính líu quá lớn.

Phượng Thập Tam thì tốt hơn một chút, tu vi còn là cấp bốn trung phẩm.

Ngoại Đạo Nguyên Anh hóa thành một đạo ma quang, chui từ thiên linh của Phượng Thập Tam mà vào.

Một lát sau, đôi mắt linh động của Phượng Thập Tam mở ra, kháp một thủ quyết.

Lốp bốp!

Gương mặt hắn nháy mắt đã biến đổi hóa thành một gương mặt bình thường không có gì lạ.

Đi kèm với tâm niệm của Ngoại Đạo Nguyên Anh vừa động, Huyền Nguyên Châu hóa thành một đoàn chất lỏng, bao phủ lên gương mặt này rồi biết thành một mặt nạ khoa huyễn bạc trắng.

"Ngươi lên trước... Ta giữ cửa bí cảnh."

Phương Tịch phấn phối nhiệm vụ xong, nhìn thấy Ngoại Đạo Nguyên Anh như thế thì lại trầm ngâm một phen rồi vỗ Bạch Ngọc Cáp Mô ở dưới.

Ngũ Hỏa Cổ lập tức đi đến bên cạnh Ngoại Đạo Nguyên Anh: "Chỗ này hình như là bí cảnh của cô tu, ngươi nên mang theo con cổ này, có lẽ sẽ có tác dụng..."

Chiến lực của Ngũ Hỏa Cổ cường hoành, có thể chống nổi Nguyên Anh bình thường nên đương nhiên nó cũng là trợ lực không tệ.

Ngoại Đạo Nguyên Anh không nói gì, trực tiếp cưỡi lên Bạch Ngọc Cáp Mô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận