Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 890: Đấu pháp (1)

Thiên Thánh Thành.
Trong một động phủ.
Cá chép năm màu tỏa ánh sáng rực rỡ bay lượn trên hư không.
Một ngư dân tay cầm cần câu xanh biếc ngồi trong đình một mình, dường như đang câu cá.
Cần câu xanh biếc trong tay lão ôn nhuận óng ánh, dây câu hiện ra từng tia ngân quang, vừa nhìn đã biết không phải phàm phẩm.
Từng con cá ngũ sắc tùy ý bơi lội xuyên qua hư không.
Bất chợt có một con cá chép màu đỏ trắng bị ném vào trong tay của ngư ông.
"Cá đã mắc câu rồi."
Lão cười ha ha, có một loại khí chất thâm sâu, sừng sững như núi cao.
Đúng lúc này có một đồng tử chạy vào rồi khom người nói: "Sư tôn... Hắc Diễm Thượng Nhân đến."
"À? Mau mời vào!"
Thần sắc ngư ông động dung rồi phân phó.
Không lâu sau đã nhìn thấy một tu sĩ Hợp Thể trung kỳ mặc trường bào ngọn lửa đen nhánh bước vào tiểu đình.
Người này chính là Hắc Diễm Thượng Nhân, diện mạo của y rất anh tuấn, dáng vẻ cỡ trung niên, còn mang theo vài phần tiêu sái không bị trói buộc.
Lúc này y thấy cá chép trong tay ngư ông thòi cười: "Hôm nay muốn ăn cá, lại đến đúng lúc... Khương đạo hữu sẽ không từ chối bản nhân làm khách chứ?"
"Đương nhiên không rồi... Thiên Vân Ngũ Nhu Cẩm Lý của lão phu dù đối với tồn tại như chúng ta cũng có chút ích lợi, nhưng quan trọng hơn là... Ăn rất ngon!"
Khương đạo hữu vui vẻ rồi phân phó đồng tử, đồng nữ hầu hạ lấy đồ bếp ra, mang thịt cá đi thái mỏng rồi cùng nấu canh với xương cá.
Ngay cả máu cá cũng không bỏ qua, đổ vào trong một nồi đậu hũ trắng như sữa, khiến nó hiện ra từng tia đỏ thắm.
"Nào... Ngư Huyết Đậu Hủ này ăn rất ngon."
Khương đạo hữu cười nâng đũa mời.
Hắc Diễm Thượng Nhân thử một miếng thì cười nói: "Quả nhiên thơm ngon!"
Khương đạo hữu cố gắng nhận nại, cuối cùng không nhịn nổi nữa mà hỏi: "Chắc thượng nhân đến tận đây không chỉ vì canh cá thôi đúng không? Thượng nhân chấp chưởng thương hội, ngày thu đấu vàng, có lẽ vô sự không đăng tam bảo điện đúng không..."
"Ha ha, đạo hữu hiểu lầm bản nhân rồi, hôm nay bản nhân đến đây chỉ muốn thưởng thức linh ngư với đạo hữu thôi, tuyệt đối không có ý khác."
Hắc Diễm Thượng Nhân thản nhiên nói.
Trong đình bất chợt vang lên tiếng linh âm dồn dập.
Một trận pháp chợt hiện lên, mơ hồ có một điểm đỏ rồi bộc phát ra kiếm khí kinh người!
"Thật can đảm, lại có kiếm tu Hợp Thể dám xuất thủ trong thành này, xem vị trấn thủ là lão phủ chỉ như không khí sao?"
Khương Đạo Nhân giận tím mặt, đứng dậy quát.
Lão hất cần câu trong tay lên, định lập tức dẫn động uy lực của đại trận để bắt đầu trấn áp.
Dù đối phương là kiếm tu Hợp Thể nhưng ở trong đại trận thì Khương Đạo Nhân chiếm hết địa lợi nên lão vẫn tự tin có thể đuổi kẻ ác khách kia đi bảo vệ bình yên một phương.
Nhưng vào lúc này, Hắc Diễm Thượng Nhân chậm rãi nhắm nháp một miếng canh cá rồi cười nói: "Sao Khương đạo hữu phải nóng vội chứ?"
Một cỗ ba động pháp lực vượt xa Hợp Thể sơ kỳ trong nháy mắt nhộn nhạo tràng ra từ trong đình khiến vô số con cá chép năm màu chạy tứ tán...
"Thì ra... Thượng nhân đến vì chuyện này sao?"
"Kiếm tu Hợp Thể... Chẳng lẽ kẻ động thủ kia chính là Kiếm Tử nổi tiếng gần xa trước đó sao?"
Khương Đạo Nhân nhìn Hắc Diễm Thượng Nhân thật sâu rồi ngồi xuống.
"Đúng vậy... Thương hội ta rất muốn lôi kéo được Kiếm Tử nên mới giúp hắn chú ý chút tin tức của kẻ thù, vất vả lắm mới tìm được ở Thiên Thánh Thành... Xin Khương đạo hữu giơ cao đánh khẽ!"
Hắc Diễm Thượng Nhân chắp tay: "Huống chi... Kẻ đó chẳng qua chỉ là một tu sĩ Phản Hư mà thôi, đối với chúng ta có tính là gì đâu? Tội gì phải vì một tên tiểu tu mà đắc tội với đồng đạo, mà còn là hai vị chứ!"
Tu sĩ Hợp Thể có địa vị cao quý, còn là tầng cao nhất của các thế lực lớn ở Hãm Không Đảo nên không đến mức vì chút chuyện nhỏ mà đánh sống đánh chết.
Hắc Diễm Thượng Nhân hiểu rất rõ điểm này nên y chỉ cần mềm một chút, rồi lại đưa ra chút lợi ích thì sẽ có thể nhẹ nhàng bỏ qua chuyện này.
'Ai... Lần này lão phu bán ân tình lớn như vậy, hi vọng Kiếm Tử có thể cảm kích.'.
'Cũng không biết tên tu sĩ Phản Hư kia làm sao lại đắc tội Kiếm Tử... Nhưng mà bây giờ là hắn tự tìm đường chết, không thể trách người khác.'.
Hắc Diễm Thượng Nhân âm thầm suy nghĩ.
Thậm chí trong lòng y còn cảm thấy Kiếm Tử chuyện bé xé ra to, trước khi chuẩn bị còn mời y viện thủ.
'Kiếm Tử tu luyện vô thượng kiếm đạo có Kiếm Tâm vô ngại... Có thể che giấu thiên cơ, tâm huyết dâng trào... Lần này Kiếm Tâm cũng không có cảm ứng gì nhưng vẫn nhờ lão phu giúp, hiển nhiên là bởi vì Khương Đạo Nhân sẽ có khả năng xuất thủ, có thể tạo thành biến số gì đó nên hắn mới làm vậy!'.
'Càng như vậy thì càng thấy được sự coi trọng, ân tình này của lão phu cũng chắc chắn hơn...'.
Hắc Diễm Thượng Nhân đang đắc ý thì trong đình lại có tiếng linh đang thê lương vang lên!
"Hử?"
Khương Đạo Nhân chợt lật mặt bàn rồi chửi ầm lên: "Hắc Diễm ngươi hay thật... Tiểu tu Phản Hư cái gì, rõ ràng cũng là một đại năng Hợp Thể... Ngươi muốn lão phu chọc phải đại địch như vậy sao?"
Bên ngoài cơ thể của Hắc Diễm Thượng Nhân hiện ra từng con hỏa nha đen nhánh, đốt canh cá vào bộ đồ ăn thành tro tàn.
Đây là Cửu Nha Đại Pháp mà y tu luyện có khả năng tự động hộ chủ.
Lúc này mặt của y đầy vẻ ngạc nhiên: "Cái gì? Tu sĩ Hợp Thể? Tiêu rồi... Kiếm Tử đã hại ta rồi!"
Vì Kiếm Tử đắc tội một tu sĩ Phản Hư và đắc tội một vị tu sĩ Hợp Thể là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau!
Sau khi Hắc Diễm Thượng Nhân ngạc nhiên xong thì y lập tức hóa thành một đạo hỏa quang đen nhanh bay về hướng Nghênh Khách Lâu!
Sắc mặt Khương Đạo Nhân âm trầm nhưng trong đáy mắt lại mang theo sự vui vẻ, cũng hóa thành độn quang bay theo phía sau hỏa quang đen nhánh.
Thời gian quay về trước đó một chút.
Thần thức của Phương Tịch luôn có Chư Thiên Bảo Giám tôi luyện, cộng với tăng phúc khi đột phá Hợp Thể kỳ nên đã vượt qua rất nhiều tu sĩ Hợp Thể, bao gồm cả Kiếm Tử!
Sau khi cảm ứng được có kiếm khí đến gần thì hắn lại vờ như không phát hiện mà quan sát một linh căn đỏ rực trong tay.
Linh căn này như một đoạn nhánh cây khô nhưng lại có một đó hoa như hỏa diễm, đang thiêu đốt hừng hực.
Trong lòng hắn thì lại cười nhạo: 'Kiếm Tử có Kiếm Tâm trong sáng... Nhưng bí thuật trong Khô Vinh Quyết của ta lại có sở trường thu liễm tất cả sát ý, vừa vặn khắc chế hắn ... Với lại phương diện thiên cơ và khí vận thì ta có Chư Thiên Bảo Giám trấn áp khí số của bản thân, người như Thần Toán Tử chắc chắn không thể so sánh được...'.
'Bởi vậy mới có thể che giấu được Kiếm Tâm của người này!'.
'Hắn còn tưởng rằng ta chưa phát hiện được hắn nên định dùng một kiếm lấy mạng sao? Cũng quyết đoán... Lệnh cấm của tiên thành đối với tu sĩ Hợp Thể có là gì đâu?'.
Trong hư không.
Thân hình Kiếm Tử hư ảo, liên tục di chuyển.
Đây chính là mật truyền Lưỡng Nghi Vô Gian Kiếm Quyết của Kiếm Các, có thể giúp tu sĩ liên tục xuyên qua, chính là một kiếm ám sát mạnh nhất!
'Người kia chỉ là tu sĩ Phản Hư trung kỳ...'.
'Nhưng tay cầm tàn phiến Tiên Phủ Kỳ Trân, nếu không phải có che giấu thì chính là có cơ duyên kinh người... Không thể khinh thường!'.
'Có thể chết dưới một kiếm này là vinh hạnh của ngươi!'.
Trong tay gã hiện ra một thanh phi kiếm xanh biếc dài hơn một thước, trong đôi mắt của gã đầy sát cơ.
Một kiếm kế tiếp gã sẽ xuất thủ toàn lực!
Đây là sự tôn trọng của một kiếm tu với đối thủ!
Sưu!
Hư không mờ mịt, gã đã đến bên ngoài động phủ của lão tổ Vương gia.
Trận pháp bảo vệ động phỉ bị Vô Gian Kiếm Quang xuyên qua lại không thể cản được chút nào.
Dù sao trận pháp này chỉ là bổ sung của Nghênh Khách Lâu, phẩm cấp quá thấp.
"Được rồi..."
Kiếm Tử đang định bộc phát kiếm khí một kích lấy mạng thì trước mắt chợt hiện ra một nắm đầm màu bạch ngọc.
Phanh!
Một đạo quyền ảnh to lớn hiện lên, khí kình khủng bố tản ra bốn phía, hất văng từng tòa lâu các lên trời.
Hống hống!
Phương Tịch mặt Vạn Yêu Giáp, sau lưng hiện ra pháp tướng Thiên Yêu Chân Thân, bàn tay khổng lồ vỗ xuống, từng phù văn bùng lên ở giữa cánh tay như muốn nghiền chết con sâu kiến nào đó.
Hưu!
Một đạo kiếm quang xanh biếc phóng lên cao, nó chỉ xoắn một phát thì cánh tay của Thiên Yêu Pháp Tướng lại vỡ vụn trong nháy mắt.
Trong lục quang lấp lóe, thân ảnh Kiếm Tử hiện ra.
Chỉ là lúc này vạt áo trước ngực của đối phương vỡ vụn, từng mảnh hồng mai nở rộ.
"Ngươi đã tấn thăng Hợp Thể rồi sao?"
Ánh mắt Kiếm Tử lạnh lẽo: "Phản Hư trung kỳ trước đó chẳng qua chỉ là ngụy trang thôi đúng không?"
"Biết rồi thì đi chết đi!"
Phương Tịch quát lên, hắn cảm nhận được khí tức của Kiếm Tử đã bị đánh rớt khỏi đỉnh phong thì lắc tay một cái, một đạo huyết quang chợt bộc phát hóa thành một cây trường phiến, rõ ràng là Huyết Sát Phiên!
Lúc này, Hợp Thể chi bảo này ở trong tay của hắn bộc phát ra linh quang vô cùng kinh người!
Một biển máu xuất hiện, trong biển máu còn có vô số Phượng Triện Văn du tẩu bất định.
Mùi máu tanh của nó khiến cả nữa tòa Thiên Thánh Thành cũng bắt đầu run rẩy!
"Vậy mà là đại năng Hợp Thể!"
"Không tốt, có đại năng Hợp Thể giao thủ trong thành, chạy mau!"
"Lão tổ trấn thủ đâu rồi?"
"Ha ha... Giết đi, cướp đi!"
Trong nhất thời, rất nhiều tu sĩ loạn cả lên, hiện ra muôn màu nhân gian.
Tu sĩ càng lão luyện thì không nói lời nào mà dẫn theo người nha, hảo hữ bay ra khỏi thành.
Tu sĩ Hợp Thể đã dám động thủ trong Thiên Thánh Thành thì không có cố kỵ gì.
Trong lúc đại năng đấu pháp thì dù tu sĩ Hóa Thần bị ngộ sát cũng chỉ có thể tự chịu!
Bởi vậy trong thành lại hình thành nạn dân triều!
"Đây..."
Mặt đất ở bên ngoài thành không xa có ngũ quan, mắt, mũi miệng hiện ra.
Địa tộc nhân mở cái miệng rộng ra, một đóa mẫu đơn khổng lồ xuất hiện.
Từng cánh hoa nở ra, thân ảnh Mẫu Đơn Tiên Tử xuất hiện: "Không ngờ ra ngoài giải quyết cộng việc một chuyến, tiện thể bắt một tiểu tu Phản Hư lại có thể gặp được thịnh cảnh như vậy... Nội chiến nhân tộc, tồn tại cấp bảy đấu pháp, thật sự rất hiếm thấy mà..."
Mặt của Mẫu Đơn Tiên Tử đầy vẻ hưng phấn, có vẻ như định đến đó xem náo nhiệt.
"Mẫu Đơn... Chúng ta... Bắt tu sĩ họ Vương kia... Rồi lập tức đi ngay..."
Địa tộc cấp bảy mở miệng, tiếng nói đứt quãng.
Trong biển máu bất chợt có ngân quang nở rộ!
Kiếm Tử nhân kiếm hợp nhất chém ra một đạo kiếm khí kinh thiên vào trong biển máu, vậy mà đã bị hư không vặn vẹo thôn phệ, sau đó đã biến mất không thấy đâu nữa...
Ngoài thành!
Phốc!
Một đạo kiếm quang xanh biếc kinh thiên động địa càng quét về phía hoang dã không người, dư ba mạnh mẽ đúng lúc cuốn hai tên dị tộc này vào!
Mẫu Đơn Tiên Tử trầm mặc.
"Hây!"
Địa tộc cấp bảy khẽ quá, mật đất chấn động, từng dãy núi bất chợt mọc lên, đồ sộ như tường thành mà ngăn ở phía trước hai người.
Trên dãy núi còn có từng bức tượng mặt người.
Kiếm quang xanh biếc chém đứt từng dãy núi, liên phá năm lớp rồi mới không cam lòng mà tiêu tán...
"Thật đáng sợ..."
Mẫu Đơn Tiên Tử lòng vẫn còn sợ hãi mà vỗ bộ ngực đầy đặn: "Người này... Chẳng lẽ là kẻ đã giết Huyết Thủ Phong Chủ sao? Kiếm khí này thật sự hung mãnh bá đạo, trong nhân tộc sao nhiều anh tài vậy chứ..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận