Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 608: Kết giao

"Xà phu nhân... Cũng không còn trẻ nữa."

Nhìn đầu lông mày có vẻ hơi tang thương của Xà phu nhân thì Phương Tịch thầm than thở, nhớ lại cô ta lúc hai trăm năm trước.

Cho dù đối với tu sĩ Kết Đan có năm trăm năm thọ nguyên thì hai trăm năm cũng là một thời gian rất dài.

Dung mạo cô ta hơi già đi cũng có thể hiểu được.

Lúc này, tu sĩ xung quanh xì xào bàn tán cũng truyền vào trong tai của hắn:

"Vị kia chính là Tuyệt Diễm Chân Quân sao? Thánh Hỏa Giáo thật không hổ là đệ nhất đại giáo của Tây Mạc, Nguyên Anh xuất hiện lớp lớp mà... Nếu ta cũng là đệ tử của Thánh Hỏa Giáo thì tốt biết bao?"

"Những người bị trói lại kia, chẳng lẽ là Ma Ly Ngũ Đạo? Nghe nói nhóm sa đạo này đều là tu sĩ Kết Đan, quả nhiên như thế... Nghe nói bọn chúng còn khai quật được một bảo tàng của Nguyên Anh, lấy được rất nhiều bí thuật, pháp bảo, thần thông, ngay cả tu sĩ Kết Đan hậu kỳ cũng không phải đối thủ của chúng, Kim Nguyên Thượng Nhân đã bị trúng độc thủ này..."

...

Phương Tịch liếc mấy cái rồi quay người bỏ đi.

Đối với hắn, giao dịch năm đó với Xà phu nhân đã hoàn thành, không ai nợ ai.

'Mục tiêu chủ yếu trước mắt vẫn là cổ truyền tống trận, tiện thể thử thu mua bí thuật trợ giúp Hóa Thần và Kỳ Lân Huyết... Những chuyện này cũng không dễ, có thể từ từ làm...'.

Xét đến hàng giới cũng đã kết thúc một giáp rồi nếu vị Hỏa lão tổ kia muốn dùng Kỳ Lân Huyết thì e là đã dùng từ lâu rồi.

Còn nếu không dùng thì khả năng vẫn còn là rất lớn nên Phương Tịch cũng không vội.

Hắn bước đến nơi có linh mạch tốt nhất Thành Thiếu Dương tìm quản sự cho thuê phòng.

Quản sự này cũng là đệ tử Thánh Hỏa Giáo, y nhìn thấy Phương Tịch thì lập tức không dám chậm trễ: "Tiểu nhân Khương Bách, bái kiến tiền bối, xin hỏi tiền bối cần gì?"

"Thuê một động phủ cấp bốn."

Sắc mặt Phương Tịch bình tĩnh trả lời.

Thần sắc Khương Bách lập tức càng kính cẩn hơn mấy phần: "Cao tính đại danh của tiền bối là gì? Để tiểu nhân đăng ký..."

"Bản tọa Thanh Hòa, một kẻ tán tu..."

Phương Tịch hồi đáp.

Thanh Hòa Chân Quân này đương nhiên là lớp mã giáp mà hắn định mở mới, hắn thiết lập là một tán tu ngưng kết Nguyên Anh, còn là một vị thiên tài kiếm đạo.

Nương theo yêu tộc hàng giới, vô số tu sĩ bỏ mạng, rất nhiều tông môn bị diệt, truyền thừa lọt ra ngoài... Đối với tán tu là chuyện tốt.

Mặc dù đại đa số tán tu chết còn thảm hơn tông môn nhưng một số tài nguyên quý hiếm chảy ra, các loại phong tỏa ngầm của tông môn cũng yếu đi rất nhiều, khiến trong tán tu thật sự sinh ra không ít cường giả, trong đó không thiếu người Kết Đan thậm chí ngưng kết Nguyên Anh thành công!

"Thì ra là Thanh Hòa Chân Quân, giá thuê động phủ cấp bốn là..."

Khương Bách vội khom lưng thêm một chút, báo giá thuê động phủ.

Mặt Phương Tịch không thay đổi, tiện tay ném túi trữ vật ra: "Linh thạch trong túi này đủ thuê động phủ năm mươi năm... Lệnh bài đâu?"

Sau khi lấy được địa đồ và lệnh bài động phủ thì Phương Tịch đến động phủ của mình, hắn phát hiện đây chính là một đỉnh núi độc lập, tên là Phiêu Vân Phong.

Hắn cầm lệnh bài cấm chế rồi bước vào động phủ, ngay sau đó lập tức kiểm tra xem có cấm chế ngầm gì không rồi lại đổi toàn bộ đại trận thủ hộ động phủ đi.

"Chỗ này để ở tạm cũng được, dù sao ta cũng có thể vào trong Sơn Hải Châu tu luyện..."

Phương Tịch thì thào.

Với tu vi bây giờ của hắn mà thi triển bí thuật che giấu khí tức, thay đổi diện mạo thì trừ phi ở trước mặt tu sĩ Hóa Thần nếu không thì không ai có thể nhìn thấu được...

Như vậy thì hắn cũng có thể ở tại Thành Thiếu Dương này mấy năm, thu gom thứ mình muốn.

Bây giờ thọ nguyên rất nhiều, tai ương hàng giới cũng đã qua nên thật sự Phương Tịch không có gì phải vội.

Trong mấy năm tiếp theo.

Phương Tịch cũng nhiều lần xuất quan, đi kết giao đạo hữu Nguyên Anh kỳ, sau đó mua rất nhiều vật tư quý hiếm, thỉnh thoảng hắn cũng bán ra một số phù lục cấp cao, giả vờ bổ sung linh thạch, đồng thời để tâm đến tin tức của các loại tài nguyên đỉnh cấp, tham gia các loại hội đấu giá và hội trao đổi tư nhân.

Hắn mua được một số đặc sản Tây Mạc không có nhiều tác dụng với hắn thì cũng có thể giao cho Cửu Châu giới, sau đó chia sẻ thành quả nghiên cứu...

Thỉnh thoảng Phương Tịch còn đến Xà Nữ Quán lớn nhất Thành Thiếu Dương để thưởng thức dáng múa uyển chuyển thướt tha của xà nữ, tận hứng mới về.

Xem ra cũng như Nguyên Anh sơ kỳ bình thường, không khác gì Nguyên Anh lão quái thích hưởng lạc.

Mà tất cả thông tin tình báo này lại bị rất nhiều quản sự và chưởng quỹ cửa hàng không ngừng tập hợp lại rồi vào trong tay của Nguyên Anh Thánh Hỏa Giáo tọa trấn Thành Thiếu Dương.

"Thanh Hòa Chân Quân... Ta từng gặp người này trong một hội trao đổi."

Tuyệt Diễm Tử tay cầm một ngọc giản, trên mặt xuất hiện một tia vui vẻ: "Pháp lực bình thường... Hơn nữa còn là tán tu, sau khi đột phá đại cảnh giới, phát hiện tiềm lực đã tận... Thích hưởng lạc một chút cũng bình thường."

So với những Nguyên Anh lão quái sống gần đến đại nạn, tính tình hỉ nộ vô thường kia thì tính tình của Thanh Hòa Chân Quân cũng khá tốt.

"Mặc dù lai lịch tán tu còn nghi ngờ nhưng loạn yêu tộc phá hủy trật tự cũng khó có thể truy được..."

"Nhưng hắn cũng là một đối tượng khách khanh không tệ."

Tuyệt Diễm Tử mỉm cười, lắc một cái ngọc linh trong tay.

Một nữ đệ tử lập tức bước vào động phủ, bái đại lễ rồi hỏi: "Sư phụ... Người gọi đồ nhi có chuyện gì sao?"

"Giúp ta gửi một phong bái thiếp cho Thanh Hòa Chân Quân, nói là ba ngày sau bản tọa sẽ đến bái phỏng!"

Tuyệt Diễm Tử mỉm cười nói.

Y rất thích cuộc sống bây giờ, luyện thành Nguyên Anh, tọa trấn một phương, lưng tựa đại phái, dù Nguyên Anh lão quái cũng phải cấp mấy phần mặt mũi...

Ba ngày sau.

Tuyệt Diễm Tử đến Phiêu Vân Phong thì thấy Phương Tịch đã mở trận pháp ra từ trước: "Tuyệt Diễm đạo hữu, mời!"

"Thanh Hòa đạo hữu quá khách khí rồi."

Tuyệt Diễm Tử khách sáo một phen rồi tiến vào động phủ, cử chỉ ung dung, có phong độ của đại gia.

'Ai... Tu sĩ Kết Đan tất cung tất kính trước mặt Thiên Khôi Chân Quân đã một đi không trở lại rồi...'.

Phương Tịch thầm than thở nhưng sắc mặt vẫn như bình thường, bày linh trà, linh quả ra.

Hai người lại trò chuyện chút vấn đề tu luyện, hắn cố ý giấu dốt mà thỉnh giáo Tuyệt Diễm Tử vấn đề tu luyện của Nguyên Anh sơ kỳ.

Tuyệt Diễm Tử đề điểm vài câu đều đâu ra đó.

Trong lòng Phương Tịch cảm khái: 'Thánh Hóa Giáo không hổ là đệ nhất đại phái của Tây Mạc, Nguyên Anh sơ kỳ trong giáo ít nhất cũng có thể thấy được con đường phía sau nên xác suất đột phá trung kỳ cũng lớn hơn những Nguyên Anh lão quái khác một chút...'.

Về phần ý lôi kéo của Tuyệt Diễm Tử thì sao hắn lại nhìn không ra chứ?

Chỉ là đại ngộ khi làm khách khanh của Thánh Hỏa Giáo rất bình thường.

Dù sao Thánh Hỏa Giáo cũng có mấy tu sĩ làm vinh dự, còn có một lão tổ Hóa Thần nên căn bản không sợ khách khanh bên ngoài làm gì.

Cũng chính vì vậy mà ràng buộc cũng nhiều, không dễ chịu như loại tông môn chỉ có mèo lớn mèo nhỏ hai ba con như Tam Tiên Tông kia.

Dù như vậy cũng chỉ có một số Nguyên Anh lão quái gia nhập Thánh Hỏa Giáo trở thành khách khanh, chỉ vì muốn được che chở, đồng thời ân trạch cho gia tộc và môn đồ...

Bởi vậy khi Tuyệt Diễm Tử lại ám chỉ lần nữa thì Phương Tịch lập tức yếu ớt than thở: "Từ sau khi tấn thăng Nguyên Anh thì ta đã cảm nhận được tiềm lực cuối cùng của bản thân rồi... Chỉ sợ đời này cũng vô vọng đột phá cảnh giới trung kỳ... Ngàn năm thọ nguyên này, ngoại trừ hưởng lạc ra thì cũng muốn truy cầu một chút..."

Có thể trở thành Nguyên Anh lão quái thì tín niệm chắc chắn vô cùng kiên định, nếu không thì ngay cả cửa ải Tâm Ma Kiếp cũng khó mà qua được.

Tuyệt Diễm Tử lập tức nghiêm mặt hỏi: "Không biết chí hướng của đạo hữu là gì?"

"Bây giờ ta đã không muốn tiếp tục con đường tu tiên nữa, đời này chỉ muốn sáng ngắm biển xanh, chiều cát vàng, nhìn trời xanh qua ngày... Du lịch ngũ vực của Nhân Gian! Lại viết một bản du ký, phát hành rộng rãi trong thiên hạ!"

Phương Tịch thành kính trả lời.

'Thì ra là hạng người mua danh chuộc tiếng!'.

Tuyệt Diễm Tử thầm cười nhạo không thôi, y một lòng với Đạo đồ, bây giờ chỉ muốn lập công nhiều hơn, sau đó đột phá Nguyên Anh trung kỳ, hậu kỳ... Thậm chí hi vọng Hóa Thần xa vời!

Trong lòng y luôn khinh thường với những tu sĩ truy cầu thanh danh, dù sao mặc kệ là lưu danh sử sách hay để tiếng xấu muôn đời, khi ngươi chết rồi thì cái gì cũng không còn...

Ngoài mặt y lại tỏ ra vẻ bội phục: "Chí hướng của đạo hữu thật lớn! Chỉ là muốn du lịch chư vực, dù tu sĩ Nguyên Anh như chúng ta thì cũng vô cùng gian nan... Không nói những chuyện khác mà Trung Vực đã bị tàn phá từ lâu, không những nguy hiểm đầy đất mà trong hư không có rất nhiều khe hở, khó mà phòng bị!"

"Còn Nam Hoang thì đã cắt đứt liên hệ với ba vực còn lại rất lâu rồi nên không có cổ truyền tống trận qua đó... Phải xuyên qua vô tận nguy hiểm, e là chỉ có lão tổ Hóa Thần của bản môn mới có năng lực này... Nhưng mà đây cũng là chuyện rất vất vả."

"Ai..."

Phương Tịch cũng phối hợp than thở: "Bỉ nhân cũng biết đến Trung Vực và Nam Hoang là hi vọng xa vời nhưng mà Đông Hải và Bắc Cương cũng có thể đi được, mong đạo hữu giúp đỡ!"

"Ngươi muốn mượn cổ truyền tống trận của bản môn sao? !"

Tuyệt Diễm Tử buột miệng nói ra, trong lòng có chút phiền muộn.

Làm sao mà y đến lôi kéo khách khanh, cuối cùng lại biến thành như vậy chứ?

"Nghe nói trong quý giáo có cổ truyền tống trận, có thể nói đến Đông Hải và băng nguyên Bắc Cương..."

Phương Tịch nhìn Tuyệt Diễm Tử đầy kỳ vọng.

"Chuyện này... Duy trì cổ truyền tống trận không dễ, mỗi lần sử dụng thì đều hao tốn hơi lớn... Còn phải tìm người đảm bảo."

Bản năng Tuyệt Diễm Tử đã muốn từ chối.

Loại chuyện tốn công mà không có kết quả thì sao y phải làm?

Nhưng Phương Tịch biết tính tình của người này có khuynh hướng mạo hiểm, nếu không thì năm đó y cũng sẽ không giao dịch với mình.

Bây giờ không đồng ý chỉ là vì lợi ích chưa đủ.

Hắn mỉm cười, một túi trữ vật, một cái hộp xích hồng xuất hiện trên bàn: "Nếu đạo hữu chịu tương trợ, vật này sẽ tặng cho đạo hữu..."

Hắn mở hộp ngọc hỏa hồng ra, một cây linh chi đen nhánh xuất hiện trong đó.

Tuyệt Diễm Tử quan sát một lát, trên mặt lại chợt hiện ra vẻ vừa ngạc nhiên, vừa mừng rỡ: "Đây chẳng lẽ là Cửu Diễm Linh Chi?"

"Đúng vậy, hơn nữa còn có hơn bốn nghìn năm hỏa hầu, nếu luyện thành đan được thì đối với tu sĩ tu luyện công pháp hệ Hỏa tinh tiến tu vi có lợi rất lớn."

Phương Tịch cười nói: "Vật này là thứ áp đáy hòm của bỉ nhân, nếu không phải công pháp mà bản nhân tu luyện tương xung với vật này thì nói sao cũng sẽ không lấy ra."

Thần thức Tuyệt Diễm Tử quan sát nhiều lần, xác nhận không sai, y vừa định đưa tay thì đã thấy hộp ngọc lóe lên rồi biến mất.

"Vật này, chờ đến trước khi tại hạ truyền tống thì chắc chắn sẽ giao cho đạo hữu."

Phương Tịch bình chân như vại nói: "Với uy danh của Thánh Hỏa Giáo chắc là đạo hữu không cần sợ bản nhân lừa gạt chứ..."

'Chuyện mua bán này có thể làm!'.

Trong lòng Tuyệt Diễm Tử xuất hiện câu này.

Thật ra cổ truyền tống trận vẫn luôn mở ra, không chỉ có tu sĩ Thánh Hỏa Giáo sau khi luyện thành Nguyên Anh có thể chọn đến Đông Hải, Bắc Cương du lịch mà tu sĩ Nguyên Anh bình thường chỉ cần có người đảm bảo thì Thánh Hỏa Giáo cũng không từ chối ai, dù sao cũng sẽ thu lượng lớn linh thạch và vật tư, cớ sao lại không làm?

Mà với tu vi Nguyên Anh sơ kỳ của Thanh Hòa Chân Quân, chẳng lẽ hắn có thể lật trời ngay dưới mắt của Hỏa lão tổ hay sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận