Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 457: Bạch lộc

"Không ngờ... Tổ Sư Đường trong Thanh Đế Điện, vậy mà bố trí... Mộc mạc như vậy?"

Phương Tịch đứng chắp tay cũng không cần dùng thần thức, mắt thường đã có thể nhìn thấy không sót một thứ gì.

"Lão quỷ... Chỗ này sẽ có công pháp cùng thần thông Khô Vinh Quyết mà ngươi đã hứa sao?"

Hắn nhìn qua lão quỷ, cảm thấy có lẽ lão quỷ này sắp phơi bày chân tướng.

Lúc này, quanh thân Bích phu nhân quấn quanh lấy hai món linh bảo một đen một trắng, cũng xông vào trong Tổ Sư Đường, cảnh giác nhìn bốn phía, bà ta cũng không mạo muội xuất thủ.

"Đây chính là Tổ Sư Đường của đại phái Hóa Thần thượng cổ sao? Sao lại, sao lại... Keo kiệt như vậy? !"

Ánh mắt của Bích phu nhân trong nháy mắt đã lướt qua rất nhiều bài vị rồi đến cuộn tranh tiên nhân thanh y kia.

Trong toàn bộ Tổ Sư Đường, dường như thứ có giá trị duy nhất chính là bức tranh này.

'Chẳng lẽ... Ngươi này chính là Trích Tiên đã truyền xuống đạo thống Thanh Đế Sơn trong lời đồn sao?'.

Phương Tịch nhìn bức tranh này, trong lòng xuất hiện một suy nghĩ.

Hắn đã sớm nâng cảnh giác lên đến cực hạn, đồng thời thông qua thần thức câu thông Kim Thủ Chỉ, hắn biết được phong tỏa trong Thanh Đế Điện cũng không ngăn cản được Chư Thiên Bảo Giám xuyên toa, bởi vậy hắn cũng không có sợ hãi gì: '... Trước đó ta giấu lá bài tẩy kia, cũng không biết có tác dụng hay không...'.

Lúc này, lão quỷ đã dẫn Triển Đồ, cung cung kính kính quỳ xuống: "Chân truyền Thanh Đế Sơn, khấu thỉnh trận linh lão tổ!"

"Trận linh... Lão tổ?"

Phương Tịch và Bích phu nhân liếc nhau, đều cảm nhận được sự kinh hãi trong lòng của đối phương.

Đúng lúc này, hư không trên bức tranh tiên nhân thanh y kia gợn sóng như sóng nước, chợt có một bóng trắng nhảy ra!

Đi kèm với tiếng lộc kêu u u là một con bạch lộc xuất hiện ở giữa không trung.

Toàn thân bạch lộc này trắng như ngọc, sừng hươu phân nhánh, trên đó còn quanh quẩn từng ánh sáng màu xanh, mang theo khí tức khiến tim của Phương Tịch cũng đập rất nhanh.

Trong lòng của hắn nhanh chóng suy nghĩ: 'Nghe đồn rằng... Trận pháp đến cấp cao, thậm chí có thể diễn hóa ra trận linh... Nhưng chuyện này đại trận cấp bốn cũng không làm được? Đây... Đây là cấp năm, Vạn Hóa Thần Mộc Đại Trận, trận linh!'.

"Trường Thanh vỡ vụn, Thanh Đế hiện thế... ".

Đôi mắt thanh tịnh của bạch lộc hơi hoang mang, ngay lập tức thở dài một tiếng, tiếng nói cũng không già nua mà lộ ra vẻ vô cùng non nớt, mang theo đồng âm.

Lúc này lão quỷ và Triển Đồ hòa làm một thể, chợt tự chụp đan điền của mình, phun ra một đạo lục quang.

Giữa lục quang, rõ ràng là một lệnh bài màu xanh!

Mặt chính của lệnh bài này có một dãy núi, dùng cổ văn khắc hai chữ Thanh Đế!

Lần đầu nhìn thấy lệnh bài này sắc mặt của Phương Tịch không khỏi hơi cổ quái.

"Quả nhiên là lệnh bài chân truyền của Thanh Đế Sơn... Khô Vinh Quyết Kết Đan trung kỳ, miễn cưỡng có thể làm đệ tử chân truyền."

Bạch lộc giơ móng trước lên: "Năm đó lão tổ phong ấn ta ở đây, nếu không phải Vạn Hóa Thần Mộc Đại Trận sụp đổ thì ta cũng không thể xuất thế... Bây giờ lực lượng của đại trận đã tàn phá, ta cũng chỉ có thể phát huy gần nửa uy năng, hơn nữa nương theo đại trận hạch tâm của Thanh Đế Điện hoàn toàn bị hư không phong bạo hủy diệt thì nguyên linh cũng sẽ từ từ tiêu tán, tiểu bối... Ngươi cầu gì?"

"Xin trận linh lão tổ diệt hai người này, lại mang trọng bảo năm xưa tổ sư Thanh Đế Sơn phong ấn ở đây bàn giao!"

Lão quỷ chỉ vào Phương Tịch và Bích phu nhân, trong mắt đầy sự dữ tợn!

Vào giờ khắc này, cuối cùng lão đã không che giấu chút ác ý nào.

Trận linh bạch lộc nhìn lướt qua Phương Tịch, trong mắt dường như có một nụ cười lóe qua, tiếp theo phát ra từng tiếng kêu.

Vù vù!

Trên đỉnh đầu của bạch lộc chợt bộc phát thanh quang, hóa thành từng đạo Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang!

So với chút tiểu đả tiểu nháo của đại môn Thanh Đế Điện thì bây giờ xuất hiện đâu chỉ trăm ngàn đạo?

Lít nha lít nhít thanh sắc huyền quang, lập tức trải rộng toàn bộ Tổ Sư Đường, ngăn cản đường lui Bích phu nhân muốn chạy trốn.

Vù vù!

Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang óng ánh như phỉ thúy rơi xuống, đầu tiên là dãy lụa trắng kia, trực tiếp bị cắt thành vô số mảnh nhỏ, vậy mà dường như món bảo vật phòng ngự này không ngăn cản được thần quang chút nào.

Bích phu nhân thấy thế thì trên mặt hiện ra một tia tuyệt vọng, thiên linh trên đầu chợt lóe thanh quang, một Nguyên Anh bộ dáng nữ hài hiện lên, diện mục rất giống bà ta, nó chợt bấm quyết, miệng nhỏ hé ra, phun ra một đoàn huyết vụ, rơi lên quải trượng hắc long.

Hống hống!

Mắt của khí linh hắc long trở thành một mảnh đỏ thẫm, nó chợt bành trướng, từng miếng vảy trên thân của nó rất sống động, mặt ngoài hiện ra vô số phù văn đen.

Tu sĩ Nguyên Anh này, bất ngờ tiêu hao bản mạng tinh nguyên, bắt đầu liều mạng!

Vù vù!

Từng đạo Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang rơi xuống, gọt sạch sừng của hắc long, vảy rồng, trảo rồng...

Sau đó cắt qua bản thể quải trượng như cắt đậu hũ.

Linh bảo này trực tiếp bị cắt thành mười mấy khúc rồi chợt chia năm xẻ bảy.

Bản mạng linh bảo bị hủy, Nguyên Anh của Bích phu nhân trực tiếp hư ảo gần nửa, rõ ràng nguyên khí đã bị trọng thương.

Vẻ mặt bà ta đầy oán độc liếc nhìn lão quỷ rồi trực tiếp thuấn di, đã đi đến bên ngoài Tổ Sư Đường, lại thuấn di lần nữa, đã sắp lui đến cầu thang cao.

Nguyên Anh của tu sĩ thuấn di chính là thần thông bảo mạng hạng nhất, có thể không nhìn phần lớn thần thông cấm chế và trận pháp.

Nếu không phải có hạn chế về khoảng cách thì quả thật còn lợi hại hơn gấp mười lần.

Nhưng vào lúc này, từ trong hư không chợt xuất hiện từng sợi xiềng xích màu bạc.

Những xiềng xích màu bạc này là dùng từng Phượng Triện Văn tạo thành, trong nháy mắt xuất hiện đã trói chặt Nguyên Anh của Bích phu nhân kéo trở về.

"Lực lượng hư không của trận pháp cấp năm... Đủ để phong cấm tu sĩ Nguyên Anh thuấn di."

Phương Tịch thở dài, nhìn thấy trận linh bạch lộc phát ra một tiếng hươu kêu u u, sau đó có một đạo Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang như một mũi tên xanh biếc nhỏ, trực tiếp xuyên thấu Nguyên Anh của Bích phu nhân.

Nguyên Anh Bích phu nhân nhìn thấy lỗ lớn trên ngực của mình, mặt đầy vẻ khó tin, sau đó ầm ầm nổ ra, hóa thành từng đoàn linh khí quét qua bốn phía...

Một vị tu sĩ đỉnh cấp gần như có thể hoành hành ở tại Nhân Gian giới, bất kể đến tông môn nào thì đối phương cũng phải dùng lễ tiếp đón, cuối cùng lại ảm đạm vẫn lạc ở đây.

"Không tệ... Ngươi là Trận Pháp Sư, biết sự khủng bố của trận linh lão, bởi vậy không chạy mà ngoan ngoãn vươn cổ chịu chết."

Lão quỷ lạnh nhạt nói: "Long Ngư đảo chủ... Ngươi có thể tự tu luyện Khô Vinh Quyết đến cảnh giới Kết Đan hậu kỳ, lại luyện chế ra đệ nhị Nguyên Anh, tuyệt đối là nhân tài hiếm có của tu tiên giới... Tiếc là, trong tu tiên giới, cơ duyên và vận khí, cũng rất quan trọng."

"Cơ duyên và... Vận khí sao?"

Phương Tịch nhìn qua trận linh bạch lộc kinh khủng này, Ngoại Đạo Nguyên Anh chuẩn bị tùy thời xuất thủ, tranh thủ thời gian cho bản thân chạy trối chết!

Mặc dù hắn cũng có nắm chắc, nhưng không thể tin chắc nên lưu lại thủ đoạn thì vẫn phải lưu lại thủ đoạn.

Mà đúng lúc này, bạch lộc chợt lắc đầu: "Người này ta không thể giết..."

"Vì sao?"

Lão quỷ vô cùng kinh ngạc như nhìn thấy chuyện gì khó tưởng tượng nổi, nghiêm nghị nói: "Trận linh lão tổ... Chẳng lẽ ngươi đã quên ước hẹn với tổ sư Thanh Đế Sơn rồi sao?"

"Đương nhiên ta nhớ kỹ..."

Giọng điệu của trận linh bạch lộc không có chút biểu cảm nào đáp: "Nhưng căn cứ khế ước... Địa vị của hai người các ngươi bằng nhau, ta không thể nào nghe theo lệnh của một người mà giết một người khác."

"Địa vị bằng nhau, không thể nào, ta có lệnh bài chân truyền... Không đúng! Tên phản đồ kia!"

Dường như lão quỷ nghĩ đến gì đó, trên gương mặt đầy vẻ dữ tợn nhìn Phương Tịch chằm chằm: "Ngươi gạt ta! ?"

Lúc này trên tay Phương Tịch cũng cầm một lệnh bài chơi đùa, mặt chính của lệnh bài này cũng khắc dãy núi và hai chữ Thanh Đế, cũng là một chân truyền lệnh!

"Lúc đó ta chỉ lừa gạt ngươi một chút, ngươi còn tưởng là thật..."

Trên mặt của hắn hiện ra vẻ trêu tức: "Thật sự cho rằng tu sĩ Nguyên Anh sẽ chia đều túi trữ vật với Kết Đan sao?"

Lệnh bài này, đương nhiên là hắn lấy được trên thi thể phản đồ bị mộc mị giết, nhưng hắn giấu kĩn đến giờ.

Với thần thức và pháp lực cấp bậc Nguyên Anh của hắn lúc đó, giấu lão quỷ và Triển Đồ, hắn vẫn rất nắm chắc.

Mà dù bị phát hiện, vậy thì phát hiện thôi...

Dù sao lúc đó hắn là tu sĩ Nguyên Anh, đối phương chẳng qua là Kết Đan...

"Bây giờ thương hải tang điền, đạo thống của Thanh Đế Sơn đã sớm đoạn tuyệt, nhận lệnh không nhận người..."

Trận linh bạch lộc không tiếp tục động thủ mà lại đình trệ ở đó, dường như nó đã hóa thành một tượng điêu khắc bằng bạch ngọc.

"Triển tiểu tử, động thủ!"

Lúc này lão quỷ hét lớn.

Lão và Triển Đồ gần như một thể, Triển Đồ nghĩ cũng không nghĩ, trong miệng phun Thanh Mộc Kiếm ra, kháp một pháp quyết.

Một đạo quang hoa không diễn tả được hiện ra, chính là Khô Vinh Huyền Quang!

Dựa theo tính toán trước đó của y và lão quỷ, chỉ cần không tiếc thọ nguyên thì chắc chắn sẽ có thể chém giết được Phương Tịch!

Dù sao Triển Đồ trẻ hơn Phương Tịch một trăm tuổi!

Mà trận linh cũng không thể ngăn cản hai người tàn sát lẫn nhau!

Nhưng mà ngay một khắc này, trên mặt Triển Đồ lại hiện ra thần sắc kinh hãi vô cùng.

Khác với Khô Vinh Quyết, lúc thi triển Khô Vinh Huyền Quang là có thể cảm ứng chính xác thọ nguyên của tu sĩ.

Trước đó Triển Đồ tu luyện Khô Vinh Quyết, chỉ có thể cảm ứng đại khái thọ nguyên của tu sĩ, tỉ như lúc đang tráng niên, hoặc là đại nạn không xa vân vân, là cảm ứng sinh mạng lực vô cùng mơ hồ.

Lại càng không cần phải nói, Phương Tịch đã sớm đề phòng chiêu này, luôn thi triển bí thuật từ vinh chuyển khô, ẩn giấu đi tinh nguyên của bản thân.

Triển Đồ chỉ có thể cảm nhận mơ hồ sinh mạng của Phương Tịch tràn đầy nhưng y cũng không lưu tâm, dù sao Phương Tịch còn chưa đầy ba trăm tuổi.

Đối với tu sĩ Kết Đan mà nói thì thật sự là hào hoa phong nhã.

Nhưng lúc này, sau khi y thi triển Khô Vinh Huyền Quang thì cuối cùng cũng có thể đột phá ngụy trang của Phương Tịch, cảm ứng được thọ nguyên chân thật của hắn...

Sau đó, cả người lập tức như nằm mơ...

'Mấy ngàn năm... Làm sao có thể? Chẳng lẽ người này lại là Hóa Thần ngụy trang?'.

'Không... Hóa Thần cũng chưa chắc có thể sống lâu như vậy!'.

Lão quỷ và Triển Đồ tâm linh tương thông nên khi lão nhìn thấy cảnh này thì cũng xém chút đạo tâm sụp đổ...

"Ái chà... Bị phát hiện rồi."

Trên tay Phương Tịch hiện ra một tiểu ấn hắc mộc, chính là Sinh Tử Ấn!

Ấn này luôn ở trong Yêu Ma Thụ Sơn Hải Châu nhưng hành trình nguy hiểm này, lúc nào cũng có thể cần vận dụng Khô Vinh Huyền Quang nên đương nhiên hắn đã lấy ra ngoài.

Đi kèm với bí thuật vận chuyển, trên Sinh Tử Ấn hiện ra hư ảnh một cây Yêu Ma Thụ, từ trên tán cây toát ra một đạo huyền quang khó nói nên lời, nhanh chóng quét qua Triển Đồ.

Đói...

Triển Đồ chợt cảm thấy thân thể mỏi mệt, thọ nguyên và sinh cơ trong cơ thể trong khoảnh khắc đã tiêu hao sạch sẽ rồi hóa thành một thây khô tóc bạc trắng, ngã xuống đất mất mạng!

Nguyên nhân cái chết - thọ nguyên kiệt quệ!

Mà khí tức của lão quỷ trên người y cũng trong khoảnh khắc biến mất không còn tăm tích...

Dù sao lão quỷ và Triển Đồ vốn đã thi triển bí thuật đồng mệnh, sinh mạng tương liên, một người tử vong thì người kia cũng không thể sống một mình.

"Chết rồi sao? Dễ dàng như vậy sao?"

Phương Tịch suy nghĩ một lúc, trực tiếp vẫy nhẹ tay, sau khi hắn thu túi trữ vật thì phun một ngụm anh hỏa đen nhánh ra.

Trong nháy mắt tiếp theo, hài cốt của Triển Đồ dưới Nguyên Anh ma hỏa hóa thành tro tàn!

"Rất tốt, xem ra thật sự chết sạch sẽ... Không uổng công ta trực tiếp tiêu hao hơn ba trăm năm thọ nguyên."

Hắn thì thào.

Hắn dùng Khô Vinh Huyền Quang đối phó Triển Đồ, đương nhiên là vì tốc chiến tốc thắng, tránh lão quỷ chỉnh ra yêu thiêu thân lật bàn gì đó.

Đối với lão quái vật không biết đã sống bao nhiêu năm này, hắn tuyệt đối không thể khinh thường, có lẽ chỉ cần một chút sơ hở cũng sẽ bị lão bắt lấy.

Sau khi xem như xong mọi chuyện, Phương Tịch mới nhìn trận linh bạch lộc như tượng điêu khắc ở phía trước.

Lúc này, cuối cùng bạch lộc cũng mở mệnh: "Ngươi luyện thành Ất Mộc Pháp Thân, lại tu luyện Khô Vinh Quyết đến Kết Đan hậu kỳ, thọ nguyên kéo dài không gì sánh được... Quả thật là dị số, dù Thanh Đế Sơn thời kỳ toàn thịnh cũng xứng là Thánh tử của Thanh Đế Sơn, địa vị ngang ngửa với trưởng lão Nguyên Anh bình thường, cho dù ngươi không lấy được lệnh bài chân truyền thì cũng xem như là đệ tử chân truyền... Ngươi cầu gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận