Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 897: Thổ địa

Đêm xuống.
Trăng sáng sao thưa, quạ đen không kêu.
"Lại một thế giới tang thương..."
Phương Tịch ngẩng đầu nhìn một vầng trắng sáng trên bầu trời thì biết đã đổi nhân gian.
Nơi đây cũng không phải Địa Tiên giới có chính mặt trời, chín mặt trăng mà là một tiểu thế giới ở bên trung thiên thế giới kia!
Hắn mặc một bộ đạo bào, trong tay cầm nửa cái nghiên mực xám đen, chuẩn bị vừa có gì không đúng sẽ lập tức trở về.
'Dù sao cũng là hạ giới... Nói không chừng sẽ có lực lượng giao diện áp chế, thậm chí cưỡng ép phi thăng?'.
Nhưng lúc này Phương Tịch lại không cảm nhận được bao nhiêu áp lực giao diện.
Chỉ nghe tiếng nước suối chảy ở khe núi trong vắt như châu rơi xuống khay ngọc.
Thỉnh thoảng có tiếng côn trùng kêu, chim hót vang mang theo hứng thú trong núi rừng.
"Ngũ hành pháp thuật..."
Hắn kết quyết, trên bàn tay có một đốm lửa ngoan cường sáng rực nhưng cuối cùng vẫn bị dập tắt.
"Không phải không thể dùng nhưng hình như phải thay đổi một chút..."
"Giới này không quá hữu hảo dối với tu sĩ từ Phản Hư trở xuống."
Phương Tịch phóng thần thức ra, cảm nhận sự khác biệt của thế giới này.
Trong ba ngàn tiểu thế giới dưới Địa Tiên giới thì ngũ hành pháp thuật chính là pháp thuật thông dụng ở các giới, không có chút trở ngại nào, đồng thời đều tìm được đầu nguồn ở Địa Tiên giới có thể nói là trăm sông đều đổ về một biển.
Còn tiểu thế giới này mặc dù nhìn không khác gì những tiểu giới kia nhưng Phương Tịch có thể xác định, nếu để tu sĩ Luyện Khí, Trúc Cơ đến đây nói không chừng sẽ mất đi phần lớn pháp lực, biến thành 'Phàm nhân' không có gì cả.
Đến giai đoạn Kết Đan, Nguyên Anh sẽ tốt hơn một chút, dù sao tu tiên giả cũng đã trải qua linh khí thiên chùy bách luyện nên thể phách cũng không kém.
Nhưng đối với tu sĩ Hóa Thần thì lại chính là cái hố to!
"Hình như thiên địa linh lực ở giới này rất khó dẫn động..."
"Cũng may sau Phản Hư thì đã không cần dẫn động thiên địa linh lực nữa mà là thiên địa nguyên khí!"
Phương Tịch khẽ động suy nghĩ, một mảnh mây đen che trăng, gió lớn thổi đến, một cơn mưa nhỏ tí tách tí tách rơi xuống mặt đất.
Hô phong hoán vũ!
Đối với tu sĩ Phản Hư thao túng thiên địa nguyên khí đương nhiên không tính là gì, dù sao hắn cũng đã là Phản Hư hậu kỳ...
Nhưng trong nước mưa này dường như còn mang theo sinh cơ khó tả.
Trên mảnh đất vàng dưới chân hắn có vô số cỏ dại điên cuồng sinh trưởng, trong nháy mắt đã rất cao.
Từng đóa hoa không biết tên nở rộ, có vẻ như đang ganh đua sắc đẹp.
Tu tiên giả đến cấp cao chỉ cần triển lộ chút thủ đoạn thì đều như thần tích!
Phương Tịch chợt cảm ứng được gì đó mà kết quyết.
Một làn sương mù đen xuất hiện, thân ảnh của hắn lập tức biến mất.
Một lát sau.
Trên mặt đất vàng có ánh sáng lóe lên, có một bóng người nho nhỏ thổ độn lên.
Bóng người này có râu bạc trắng, tay cầm trượng gỗ đào, ăn mặc như một viên ngoại, trán thì nhô ra như đào mừng thọ.
Lúc này vẻ mặt lão đang kinh nghi bất định mà nhìn xung quanh: "Linh Vũ? Đây là vị Long Vương nào đi ngang qua... Ai, đại thần như vậy không phải một kẻ Phúc Đức Thổ Địa bất nhập lưu như lão phu có thể chiêm ngưỡng..."
Lão nhân này chỉ cỡ lòng bàn tay, lão thi triển một pháp thuật, thu thập mấy hạt giống và trái cây dính đầy linh khí rồi quang ảnh lóe lên đã biến mất.
Từ đầu đến cưới lão cũng không phát hiện Phương Tịch đang ở ngay bên cạnh hứng thú nhìn chằm chằm lão.
"Đây là gì... Tinh quái sao?"
Đương nhiên Phương Tịch không hiểu đối phương nói gì nhưng đã nhớ kỹ.
Chỉ cần hắn đi học ngôn ngữ bản thổ thì có thể biết rõ tiểu tinh quái này đang nói gì.
"Tinh quái trời sinh tinh thông thuật độn thổ... Không đúng, đây không phải ba động pháp lực... Mà là một loại hệ thống sức mạnh khác sao?"
Phương Tịch bước ra một bước như súc địa thành thốn mà đi theo phía sau tiểu tinh quái kia.
Mặc dù thuật độn thổ của đối phương như bản năng thiên phú nhưng sao có thể chạy thoát khỏi ánh mắc của hắn?
Không bao lâu sau, một sơn thôn đã xuất hiện trong mắt của Phương Tịch.
Ở bên ngoài sơn thôn còn có một dòng sông như đai ngọc, chậm rãi chảy quanh thôn.
Lúc này màn đêm âm u, trong khoảng trăm gia đình, ngoại trừ tiếng gà gáy chó sủa ra thì thật sự rất yên tĩnh.
Tiểu tinh quái kia đi tới đầu thôn thì chui vào trong một miếu thờ nhỏ.
Miếu thờ này vuông vức nhưng xây dựng rất nhỏ, còn không to bằng chuồng chó.
Mà ở trước miếu thờ thì có một lư hương bằng đất, đã bị hư gần nửa, bên cạnh có mấy cái đĩa cúng.
Phương Tịch nhìn cảnh này thì không khỏi ngơ ngẩn: "Thì ra không phải tiểu tinh quái biết độn thổ, mà là... Thổ địa công?"
Mặc dù tu tiên giới cũng không có thuyết quỷ thần, địa chích nhưng đời trước hắn đã từng nghe không ít truyền thuyết như vậy.
"Nhìn như vậy trước đó không phải ba động pháp lực mà là... Thần lực sao? Thần linh Đông Thổ? Cũng không biết có thần hệ phương tây hay không, thú vị thật..."
Khóe miệng Phương Tịch lộ ra nụ cười hứng thú.
Bạch Cam Thôn.
Phần lớn dân trong thôn này đều họ Bạch, Cam, trong thôn gà chó cùng nghe, một mảnh nhà cửa kéo dài.
Cam Ngọc Bối đeo một bó củi, đẩy hàng rào nhà mình ra.
Thì đã thấy lão mẫu dưới mái tranh cười: "Ngọc nhi trở về rồi, cháo đã xong rồi..."
"Mẫu thân đã ăn chưa?"
Cam Ngọc bỏ củi xuống, dùng hồ lô bầu múc một bầu nước, uống ừng ực, muốn ngăn chặn lửa đói trong lòng.
Thế nhưng uống quá nhiều nước, lúc đi thì bụng ọc ạch rất khó chịu.
"Ta đã ăn rồi."
Mẫu thân của Cam Ngọc ngồi trước bậc thang, muốn mượn ánh sáng ban ngày để vá quần áo.
Rõ ràng là phủ nhận chưa đến bốn mươi tuổi nhưng lưng cũng đã còng, thái dương cũng có sương trắng, y phục có rất nhiều vết khâu vá.
Cam Ngọc bước vào trong nhà thì đã thấy trong cái chén sành trên bàn gỗ có nửa chén cháo, trong cháo trộn lẫn một số củ sắn, rể cây, đông lại thành khối.
Y nhìn thấy cảnh này thì mắt lập tức đỏ lên, biết lão mẫu thân chỉ uống chút cháo, còn hoa quả khô đều chừa lại cho mình.
Y vội nói: "Hài nhi không đói, trên đường về đã hái được mấy quả ăn rồi..."
"Thời tiết bây giờ làm gì có quả dại? Sau khi con ta làm việc còn phải đọc sách chuẩn bị kiểm tra, tương lai thi đậu đạo đồng thì chính là nửa quan thân, lão thân sẽ có thể hướng phúc rồi..."
Mẫu thân của Cam Ngọc liên tục lải nhải căn dặn, khí độ không giống nông phụ bình thường.
Tổ tiên Cam gia có đức đã từng sinh ra Huyện thừa một nhiệm kỳ, chỉ là sau đó bị cuốn vào đại án mà bị tướt đạo tịch nhưng cũng còn mấy quyển đạo kinh gia truyền.
Chi của Cam Ngọc đã từng nuôi dưỡng ra một người đọc sách xém chút thi đậu cử tài!
Thế nhưng thân thể quá yếu ớt, phát bệnh trong trường thi mà chết, bởi vậy chi này mới suy tàn.
Bây giờ Cam mẫu nhớ mãi không quên chính là Cam Ngọc có thể kế thừa di chí của tiên phụ, thi đậu đạo đồng!
Cam Ngọc lau nước mắt, không ăn cháo mà chỉ làm việc.
Sau khi làm việc xong thì y lại vào trong phòng, lấy trong túi vải thô ra một quyển đạo kinh, cẩn thận đọc kỹ.
Mặc dù bản đạo kinh này đã rất xưa rồi nhưng các đời chủ nhân đều là người yêu sách nên vẫn giữ gìn khá hoàn chỉnh.
Vừa đọc sách, suy nghĩ của y vừa như mưa rơi xuống tâm hồ.
Đạo Đình trị nhân, lấy Đạo Kinh để thi.
Đầu tiên chính là thi huyện, người thi đậu gọi là Đồng Sinh, còn gọi là Đạo Đồng, xem như bán đạo tịch, có nửa quan thân, ở nơi thôn quê không ai dám khi dễ.
Sau khi đậu Đạo Đồng rồi thì có thể tham gia khảo châu thí để thi châu lại, chính là Cử Tài, ý là thay Đạo Đình cử tài.
Sau Cử Tài chính là Tiến Sĩ, ở kinh thành ba năm thi một lần, người thi đậu gọi là Tiến Sĩ, Trở thành Tiến Đạo Chi Sĩ!
Bước ra được bước này chính là thật sự nhập đạo tịch, có thể ra ngoài làm quan hoặc nhận chức ở Đạo Đình, tương lai lên như diều gặp gió, tiền đồ bất khả hạn lượng.
Thế nhưng một bản Đạo Kinh tổng cộng có đến ba mươi sáu quyển, mỗi quyển đều lời nhẹ nghĩa sâu, dù có người đọc đến bạc đầu cũng chưa chắc có thể hiểu rõ hoàn toàn.
Muốn qua được đồng tử thí khó cỡ nào?
"Ba mươi sáu quyển Đạo Kinh nhưng nhà ta chỉ có sáu quyển..."
Cam Ngọc âm thầm tính toán: "Mặc dù đồng tử thí đơn giản nhất thì cũng nhất định phải học thuộc lòng Đạo Kinh mới có thể qua được..."
Thật ra nhà của y chỉ có một quyển Đạo Kinh, phải mượn đọc sao chép lẫn nhau trong thôn mới có thể miễn cưỡng kiếm được sáu quyển.
Nhưng ba mươi quyển còn lại thì lại là bí truyền của các nhà, không đến tư thục trong huyện thành hoặc đến đại hộ nhân gia dự thính thì tuyệt đối không thể nào gom đủ.
Dù sao ba mươi sáu quyển Đạo Kinh chính là cách tiến thân duy nhất ở thế giới này!
Trên đường mây xanh, người cạnh tranh càng ít đương nhiên sẽ càng tốt.
Con cháu dân nghèo bình thường muốn đọc sách tiến thân thì đâu tiên phải đối mặt với cửa ải khó này.
Cam Ngọc thở dài, bước ra khỏi phòng thì mẫu thân đã đưa qua một cái rổ đầy trứng gà: "Con ta... Trong thôn mới có một vị Phương tiên sinh chuyển đến, hình như là người đọc sách, có cả một rương sách đó, con có thể đến bái phỏng thử..."
"Mẫu thân..."
Cam Ngọc không ngờ mẫu thân vẫn luôn nhớ mãi chuyện này nên trong lòng rất cảm động, càng nghĩ thì cái rổ trong tay y càng nặng như cả ngàn cân.
Một rổ trứng gà này chính là cả nửa gia sản của nhà này.
Nhưng mà lúc này y lại nói: "Dạ, hài nhi sẽ đi ngay..."
"Chậm đã, chuyện này không vội, ăn cháo trước đi..."
Cam Ngọc đêm giỏ trúc vải thô màu chàm đi dọc theo con đường đá xanh trong thôn.
Không bao lâu sau y đã đến trước một nhà.
Căn nhà này ở một góc hẻo lánh trong thôn, có vẻ rất thanh u mà yên tĩnh, trong sân có một hàng rào vây quanh nhưng không nuôi gà mà trồng một cây đào.
Lúc này có một trung niên mặc thanh sam đang ngồi dưới cây đào đọc sách.
"Cam Ngọc, bái kiến Phương tiên sinh..."
Cam Ngọc thi lễ, thầm nhớ lại lời đồn về vị Phương tiên sinh này.
Phương tiên sinh chính là một vị giáo thư tượng, bản tính thích đọc sách, luôn thi không đậu, sau đó Bạch gia mời đến làm Tây Tịch, chuyên dạy mấy hài tử đọc sách.
Mặc dù trong thôn có rất nhiều nhà họ Bạch nhưng có thể mời được tiên sinh dạy học đương nhiên chỉ có nhà địa chủ họ Bạch lớn nhất kia.
Nghe nói lúc vị tiên sinh này đến đây đã mang theo cả một rương sách, vừa nhìn đã biết là người có kiến thức phong phú.
Thật không ngờ...
Lúc ấy Phương Tịch mới học được cách nói chuyện, sau đó còn phải bắt đầu học chữ...
"Thì ra là A Ngọc..."
Phương Tịch đặt thư tịch trong tay xuống rồi mỉm cười: "Đến thì đến, sao phải khách sáo như vậy?"
Mới đến đây hắn cũng không muốn gây ra gió tanh mưa máu nên đã dứt khoát ra ngoài thu gom thư tịch bản thổ một phen rồi đến thôn nhỏ chỗ thổ địa công kia tìm đại cái cớ để ở lại.
Lão thái gia Bạch gia chỉ gặp hắn ở ven đường đã bị hắn thi triển tiểu thuật mê hồn, lập tức kích động như gặp thiên nhân, thuê hắn làm Tây Tịch, còn hao tâm tổn trí thu xếp nơi ở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận