Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 205: Báo được đại thù

Kim Nha lão quái đắc chí vừa lòng.

Lão có tu vi Luyện Khí đại viên mãn, trước đó thấy liên minh Tam Thập Lục Đảo thế như chẻ tre, đã thuận thế tiến vào liên quân.

Bình thường đấu pháp vẩy nước, lần này công phá Long Ngư đảo lại xung phong đi đầu, xông lên trước, xâm nhập vào trong Linh Dược Cốc.

' Chung gia lão trạch là ba nhà trên xem trọng, lão phu khinh thường đi tranh.'.

'Ha ha, phát phát, không ngờ lần này trong Linh Dược Cốc lại còn có rất nhiều linh dược chưa hái...'.

'A? Tiểu bối dám cản ta?'.

Kim Nha lão quái nhìn một tu tiên giả bộ dáng ngư dân ở phía trước cản mình lại, không khỏi giận dữ.

Lão cũng là đại cao thủ Luyện Khí viên mãn, bây giờ Trúc Cơ không ở đây, chính là cường giả hàng đầu, không cướp người khác đã không tệ rồi, ai lại dám đến cướp của lão?

Kim Nha lão quái hừ lạnh, một thanh pháp khí trường đao màu vàng bay ra, thẳng đến ngư dân.

Sau đó, lão thấy ngư dân kia đưa tay phải ra nắm lấy Huyền Kim Đao pháp khí thượng phẩm của lão, năm ngón tay kia như kìm sắt, mặc cho lão thôi động ra sao, Huyền Kim Đao phát ra rên rỉ cũng không thể thoát ra.

Phốc phốc!

dư ba của đao khí xé rách mũ rộng vành, áo tơi... Hiện ra dưới lớp áo tơi, một thân ảnh cao lớn mặc khôi giáp bạc.

"Đây là... Ngân Giáp ma đầu? !"

Kim Nha lão quái rít gào lên, thần sắc trên mặt như hàng thuốc nhuộm, từ đỏ chuyển sang trắng lại từ trắng hóa xanh, vô cùng đặc sắc: "Không phải ngươi đã chết rồi sao?"

Hơn ba mươi năm trước lão đã gặp phải người này, bị đánh thanh bóng ma, thậm chí trở thành tâm ma Trúc Cơ, chậm chạp không thể nào bước ra được một bước kia.

Cho đến khi nghe tin đối phương bị chém đầu, Kim Nha lão quái mới cảm thấy tâm ma của mình đàn dần tiêu tán, bắt đầu mưu tính trước khi thọ nguyên hao hết thử trùng kích Trúc Cơ kỳ một lần.

Nhưng...

Mẹ nó, sao hắn lại xuất hiện ở đây?

Kim Nha lão quái hét lớn, như tiểu cô nương gặp phải cường nhân, quay đầu bỏ chạy.

Một khắc sau, lão đã thấy một cánh tay đỏ như máu cao vài trượng, từ bầu trời đập xuống như đập ruồi.

Ba!

Kim Nha lão quái bị đập văng vào trong đất, phun mạnh ra một ngụm máu tươi, thật bất ngờ chỉ một kích lão đã bị trọng thương.

"Ngươi... Ngươi..."

Lão nhìn ngân giáp nhân đến gần, cảm thấy ác mộng của lão lại tái diễn, đạo tâm đều sắp vỡ vụn: "Ngươi không được qua đây..."

"Có di ngôn gì sao?"

Phương Tịch vì lưu lại Kim Nha lão quái, thật ra cũng đã dùng toàn lực, một cánh tay Hỗn Nguyên Chân Thân hoành kích, lúc này mới xuất kỳ bất ý mà trọng thương được người này.

Hắn bước đến bên cạnh Kim Nha lão quái, cũng không sợ đối phương làm con thiêu thân gì đó.

"Nguyễn Tinh Linh làm hại ta! ! !"

Tiếng nói khàn khàn của Kim Nha lão quái đã nói ra di ngôn cuối cùng, sau đó lão bị Phương Tịch một cước đánh gãy tâm mạch.

"Nguyễn Tinh Linh chuyện gì? A? Ngươi cho rằng nàng đã gạt ngươi?"

Phương Tịch gật đầu, lấy túi trữ vật của Kim Nha lão quái.

Thần thức dò vào trong đó đã phát hiện không ít đồ tốt.

Không tính từng cái hộp ngọc chứa đầy linh dược, mà ở trung tâm còn có một đan lô tinh mỹ như từ tử ngọc điêu khắc thành.

"Pháp khí thượng phẩm - Tử Ngọc Lô? !"

"Rất tốt, ta đang cần một cái lò luyện đan thượng hạng đây mà."

Phương Tịch gật đầu, không khỏi tương đối hài lòng, sau đó nhìn vào trong căn nhà: "Sáu người các ngươi đi ra cho ta!"

Dưới thần thức của hắn tất cả đều không chỗ che thân.

Sáu bóng người hiện ra, lại là sáu tu tiên giả Luyện Khí hậu kỳ.

Đại đán cầm đầu tiến lên một bước, giao ra một túi trữ vật: "Tiên bối, đây là thu hoạch của chúng ta, chỗ này cũng gia cho tiền bối, không biết có thể cho chúng ta rời khỏi không?"

"Ừm, đi đi!"

Phương Tịch gật đầu.

Sáu người như được đại xá, chạy như bay ra khỏi Linh Dược Cốc.

"Đại ca... Sao không liều một phen, đối phương chỉ có một người..."

Nhị đệ thô lỗ trong đó nhịn không được, mở miệng.

"Ngu ngốc! Ngay cả Vụ Chướng Châu của đại ca cũng có thể phát hiện, tỉ lệ lớn đã luyện thành thần thức... Không thấy Kim Nha lão quái cũng chết sao, mà đại ca còn gọi người ta là tiền bối? Là đại tu Trúc Cơ đó!"

Tiểu muội trong sáu người, thấp giọng: "Ngươi muốn chết đừng kéo chúng ta theo!"

"Vậy mà là đại tu Trúc Cơ sao?"

Nhị đệ kinh ngạc thốt lên, chợt che miệng lại, thấp giọng: "Người này cũng quá vô sỉ, không đi chủ trạch lại cướp cơm thừa rượu cặn của chúng ta. Lần này gà bay trứng vỡ, có đi chỗ khác xem thử không?"

"Chúng ta đi thôi!"

Đại ca trong sau người suy nghĩ một lúc rồi quyết định: "Ngay cả tu sĩ Trúc Cơ đều lén lén lút lút đến, đấu pháp trong chủ trạch chắc chắn rất thảm liệt, mạng nhỏ vẫn quan trọng hơn, chúng ta rời khỏi trước..."

Mặc dù tu sĩ luôn không thiếu dũng khí phấn đấu nhưng cũng có người giả từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang.

Nếu vẫn luôn dũng mãnh tinh tiến thì lại trở thành cứng quá dễ gãy.

Chủ trạch Chung gia.

Các loại quang mang đấu pháp xuất hiền khắp nơi, chỗ nào cũng có tu sĩ chết.

Lô Quá co lại trong góc, y hối hận sao bản thân lại theo đại bộ đội giết đến đây chứ?

Cách đó không xa, Thái Thúc Hợp khống chế một thanh phi kiếm bích ngọc, tiếng cười chấn động khắp nơi: "Chung gia, các ngươi cũng có hôm nay sao?"

Y khống chế Bích Ngọc Phi Kiếm xuyên tới xuyên lui, mỗi kiếm xuất ra đều có một người Chung gia mặc Phi Ngư Pháp Bào mất mạng.

"Dừng tay!"

Một tiếng quát già nua truyền ra, Bích Ngọc Phi Kiếm đụng vào một tấm thuẫn do vô số vảy cá tạo thành.

Thái Thúc Hợp nhìn sang lão nhân tóc bạc da mồi vừa ra tay, cười nhạo: "Chung Thanh Hạo, bối tự 'Thanh' như ngươi còn chưa tắt thở sao, nhưng cũng chỉ còn có hai ngày đúng không?"

Trong cảm ứng của y, sinh mệnh của lao nhân này thật sự đã như nến tàn trong gió, bất cứ lúc nào cũng sẽ dập tắt.

Đến lúc này, pháp lực của tu sĩ cũng sẽ suy yếu.

Dù người này là Luyện Khí tầng mười cũng không đáng sợ.

"Dù lão phu có chết cũng phải kéo đám ác tặc như các ngươi theo! Dù lão phu chết nhưng Chung gia ta vẫn bất diệt..."

Chung Thanh Hạo run run rẩy rẩy, tay lấy phù chỉ ố vàng tàn tạ ra.

Nhìn phù chỉ này chỉ như hàng thông thường trên sạp của tán tu, trên mặt phù chỉ vẽ một tiểu đao màu xanh.

Vừa lấy ra, Thái Thúc Hợp lại trừng to mắt, quay đầu bỏ chạy: "Phù bảo? Các ngươi lại có phù bảo?"

"Đoán đúng rồi, nội tình của Chung gia ta ếch ngồi đáy giếng như ngươi có thể tưởng tượng được sao? Đi chết đi!"

Chung Thanh Hạo quán chú pháp lực, phù bảo tản mát ra pháp lực ba động mãnh liệt, một thanh tiểu đao bích ngọc hiện ra, nhắm ngay Thái Thúc Hợp.

Phốc!

Đao quang lóe lên, hộ thuẫn pháp khí thượng phẩm và hộ tráo pháp lực của Thái Thúc Hợp như giấy, bị một đạo bích mang dễ dàng xé rách, xuyên thấu...

Thái Thúc Hợp cúi đầu xuống, nhìn vết máu trên ngực mình, lẩm bẩm nói: "Ta không cam tâm..."

Rõ ràng y đã dẫn Thái Thúc gia hủy diệt Chung gia, sắp hoàn thành công tích vĩ đại độc bá Hồ Vạn Đảo mà tiên tổ cũng không làm được, sao có thể chết ở chỗ này?

Phốc! Phốc!

Trước khi rơi vào hắc ám, Thái Thúc Hợp nhìn thấy một đạo Bích Ngọc Đao Phù Bảo tàn sát bừa bãi, đưa tiễn từng cao thủ hạch tâm nhất nhất của ba nhà, không khỏi càng không cam lòng.

Ầm!

Thi thể Thái Thúc Hợp ngã trên mặt đất, cao thủ Luyện Khí còn lại cũng như vậy.

"Lão thúc tổ thần tổ thần!"

Tu sĩ Chung gia còn sót lại đang rất vui mừng, lại đột ngột thấy một bóng người hiện ra ở sau lưng Chung Thanh Hạo, một bàn tay trắng nõn tinh tế đã xuyên qua Ngư Lân Thuẫn và lồng ngực của lão thúc tổ.

"Tốt, kéo theo nhiều người như vậy lên đường, ngươi cũng nên thỏa mãn."

"Phù bảo này, bản tọa vẫn nên vui vẻ nhận đi."

"Trúc Cơ..."

Chung Thanh Hạo còn muốn khống chế phù bảo đánh trả, nhưng cả người cái gì không nói nên lời được, trong thất khiếu toát ra ngọn lửa màu đen, trong nháy mắt đã hóa thành một đóng tro bụi.

Thanh Bích Ngọc Phi Đao mất đi sự khống chế của chủ nhân, quang mang lóe lên đã hóa thành một tấm phù lục chậm rãi từ không trung hạ xuống.

"Khặc khắc... Thật sự là đồ tốt, đáng tiếc chỉ có thể dùng thêm một lần nữa."

Người áo đen tiếp được Bích Ngọc Đao Phù Bảo, tiện tay vung lên.

Từng đoàn từng đoàn ma hỏa đen nhánh bay về hướng tu sĩ Chung gia, mặc cho pháp khí phòng ngự gì đều dưới ma hỏa màu đen hóa thành tro bụi.

Còn người này thì thoải mái bước là tộc kho của Chung gia, bắt đầu trắng trợn vơ vét.

Cách đó không xa, mấy thân ảnh cũng mặc áo bào đen, ăn ý bắt đầu tìm kiếm vật tư.

Trong góc Lô Quá siết chặt một tấm Ẩn Thân Phù, trợn mắt há hốc mồm nhìn những chuyện đang phát sinh...

"Nhìn hắn lên lầu cao, nhìn hắn mở tiệc đãi khách, nhìn lầu của hắn sập..."

Phương Tịch từ trong Linh Dược Cốc bước ra, nhìn đại trạch Chung gia đang bốc cháy, cũng không bước vào.

Hắn không quên, trận chiến Hồ Vạn Đảo lần này thật ra còn có thế lực ma tu nhúng tay.

Bởi vậy Phương Tịch lựa chọn thấy tốt thì lấy, điệu thấp rời khỏi Long Ngư đảo.

"Hả?"

Hắn đang định phóng Đại Thanh Ngư ra để thay đi bộ thì chợt đôi mắt khẽ động, phát hiện có mấy đạo ô quang từ đại trạch Chung gia bay ra, phương hướng phi độn khác nhau.

Mấy người ở gần hắn, khiến hắn vô ý thức vận dụng thần thức quét qua.

"Không người gặp phải, thật sự là... Duyên phận!"

Phương Tịch phát hiện một người trong đó chính là Tư Đồ Anh!

Người này mang một tấm mặt nạ da người, ngụy trang thành một cướp tu bình thường, đang bay vào trong hồ.

"Ta đã từng nói, ngươi đừng rơi vào trong tay ta..."

"Bây giờ cũng đã đến lúc để lời thề thành sự thật."

Phương Tịch phóng Hắc Vũ Chu ra, một đường nhanh như chớp đuổi theo Tư Đồ Anh.

"hả? Lại có người truy kích, muốn chết!"

Tư Đồ Anh cố ý thả chậm tốc độ, ăn ý với Phương Tịch một đường rời xa Long Ngư đảo, lúc này mới xoay người lại: "Lại dám đánh cướp gia gia của ngươi sao?"

Y là Luyện Khí hậu kỳ, lại tu luyện ma công, trải qua nhiều trận chiến, tự cho bản thân ở trong Luyện Khí kỳ đã hiếm có địch thủ.

Trong chớp mắt tiếp theo, biểu lộ Tư Đồ Anh chợt biến hóa: "Ngân Giáp ma đầu? !"

Sưu!

Nhưng Phương Tịch không cho y chút cơ hội nào.

Tay hắn cầm Huyền Thiết Kiếm, Hỗn Nguyên Chân Thân hiện ra, bàn tay khổng lồ nâng hắn, hất lên!

Một đạo hồng tuyết lóe lên, lướt qua chỗ Tư Đồ Anh.

Thần sắc Tư Đồ Anh tái nhợt, còn định nói gì đó thì một ấn ký đỏ như máu đã hiện ra trên trán, kéo một đường qua sống mũi, cầm, ngực, bụng dưới...

Rầm rầm!

Cả người y ở giữa không trung hóa thành hai mãnh, một vệt máu rơi xuống hồ nước.

Phương Tịch bay ngược trở về, một phát bắt được túi trữ vật của Tư Đồ Anh: "Đại thù đã báo, thống khoái thống khoái... Đáng tiếc, ta vẫn quá hiền lành, không tra tấn ngươi một phen để tiết mối hận trong lòng..."

Thật ra ở đây cũng không yên ổn, dù sao cũng là chiến trường của tu sĩ.

Nếu không phải Diệp tán nhân cố ý phá trận sớm, để đại quân tu sĩ tự chiến thì hắn cũng không có cơ hội đục nước béo còn như vậy.

Về phần đánh đập tra hỏi Tư Đồ Anh?

Phương Tịch cũng kiêng kị thủ đoạn ẩn giấu của ma tu, lại nói dù đối phương ẩn giấu âm mưu gì với người muốn rời khỏi như mình cũng không có quan hệ gì...
Bạn cần đăng nhập để bình luận