Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 763: Tu Di Hành Sơn (2)

Một tháng sau.
Nơi nào đó cách Tu Di Hành Sơn hơn ngàn dặm.
Phương Tịch phóng thần niệm ra ngoài, quét qua từng tấc thảo nguyên tươi tốt ở dưới chân.
Khai hoang... Đối với phàm nhân chính là phóng hỏa thiêu hủy một mảnh đất hoang, sau đó cày cuốc, chuyển những tảng đá lớn và rễ cây ngoan cố đi, sau đó bón phân, gieo hạt... Thổ địa từ ban đầu cằn cỗi không thể nào trồng lương thực, chỉ có thể gieo một số giống dễ trồng trước.
Đối với tu tiên giả thì khai hoang hơi khác.
Đầu tiên tu sĩ cấp cao cần dùng thần thức quét qua từng tấc đất, xác nhận không có yêu thú hay ta mà nào ẩn nấp.
Sau đó các giáp sĩ Nguyên Anh cày đất một lần, làm bước kiểm tra cuối cùng, vơ vét những linh dược và tài liệu có thể vơ vét được đến không còn thứ gì.
Về phần những cỏ dãi bình thường kia?
Thì đó là chuyện mà tu sĩ cấp thấp thậm chí phàm nhân mới phải đau đầu.
Phạm vi thần thức của tu sĩ Hóa Thần ở Địa Tiên giới khoảng mấy trăm dặm, bởi vậy khu vực Phương Tịch được phân phối có mấy vạn dặm.
Chuyện vận dụng hơn trăm lần thần thức đối với tu sĩ Hóa Thần cũng là gánh nặng rất lớn.
Lại càng không cần phải nói có một số yêu thú và ta ma còn có thiên phú tránh được 'thần thức quét qua'.
Vạn nhất nhìn không kỹ thì cuối cùng không may thua thiệt vẫn là mình.
Mà trên thực tế, chỉ cần phạm vi đủ lớn thì trong đó chắc chắn sẽ có một, hai con ẩn nấp mà thần thức không thể nào phát hiện được.
Lúc này, tu sĩ Nguyên Anh kéo lưới loại bỏ lại chính là giao hàng tận cửa.
Dùng tính mạng của bọn họ để nhắc nhở tu sĩ Hóa Thần có nguy hiểm!
Đây chính là sự tàn khốc của khai hoang.
Thậm chí dù tàn khốc như vậy nhưng đến cuối cùng cũng chưa chắc sẽ thành công.
Đương nhiên khai hoang nguy hiểm như thế thì thu hoạch cũng rất lớn.
Ở nơi ít người lui tới như vậy thì xác suất có các loại thiên tài địa bảo cũng lớn hơn rất nhiều.
Lại càng không cần phải nói, một khi khai hoang thành công sẽ lập tức trở thành một vùng đất màu mỡ của nhân tộc, chờ sau khi phàm nhân sinh sôi hàng loạt thì nói không chừng chính là Vực thứ một trăm của nhân tộc ở Địa Tiên giới, trong lịch sử cũng có ghi chép lại những tu sĩ khai hoang đầu tiên thu được rất nhiều cơ duyên nên liên tục đột phá cảnh giới, cuối cùng thành lập tông môn như Tinh Thần Tông, truyền thừa mấy vạn, mấy chục vạn năm, uy chấn tứ phương.
Dù sao, từ ban đầu nhân tộc ở Địa Tiên giới chỉ chiếm một nơi hẻo lánh mà thôi.
Có thể phát triển đến chín mươi chín vực như bây giờ thì đương nhiên chính là dựa vào khai hoang!
Hay nói là... Cướp đất của dị tộc!
Dị tộc ở Địa Tiên giới cũng không ít, chỉ là sau này liên tục bị diệt mà thôi.
Số còn lại không muốn chết thì phải trốn đến chân trời góc biển, hoặc trực tiếp làm nô lệ của tu sĩ đại năng, tỉ như Dực Tộc thủ hạ của Trường Thanh Tử...
Lúc Phương Tịch đang suy nghĩ xa xôi thì sắc mặt hắn chợt biến.
Trong tay hắn hiện ra một tấm lệnh bài, trên đó có từng điểm tinh quang, vô cùng óng ánh.
Nhưng ngay vừa rồi có một điểm tinh quang ở trong đó chợt sụp đổ!
Sau điểm tinh quang đó lại liên tục có tinh quang bị dập tắt...
"Là tiểu đội Càn Nguyên!"
Phương Tịch nhướng mày, lúc này hắn bay về hướng của đội tu sĩ Nguyên Anh này.
"Cố kiên trì..."
"Tiền bối Hóa Thần sẽ đến ngay thôi!"
Một tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ bao phủ hắc giáp, chỉ lộ ra một đôi mắt nghiêm túc nói.
Ở quanh người y có từng lá cờ đen nhánh tỏa ra hắc vụ.
Trong hắc vụ còn có từng cái đầu lâu đang liên tục phun ra thi khí cực hàn hóa thành phòng ngự chặt chẽ.
Mà trong khu hoang dã này đang có một cái bóng màu xám trắng di chuyển rất nhanh.
Nó đi đến trước mặt của một tu sĩ Nguyên Anh, chỉ nhào một cái!
Tu sĩ Nguyên Anh kia ngay cả tiếng hét thảm cũng không phát ra, bảo quang hộ thể chỉ hơi nhấp nháy đã chợt sụp đổ, thi thể trong hắc giáp đã hóa thành một bộ thây khô.
"Quả nhiên... Trong khu hoang dã vẫn còn rất rất nhiều loại vật quỷ dị này."
Tu sĩ Nguyên Anh còn lại vừa rối rít móc các loại phù lục như Chính Dương Phù, Khu Tà Phù ra, vừa liên tục chạy trốn.
Vừa rồi trong quá trình bọn họ dọn dẹp, không biết thế nào lại gặp phải cái bóng xám trắng này.
Nó đã sát hại các vị đồng đạo Nguyên Anh!
Điểm càng khiến người khác phải sợ hãi là cái bóng xám trắng vốn nửa người nửa thú, bây giờ đã dần dần có hình người!
Ở trên thân nó lại chợt có thêm mấy gương mặt thống khổ, chính là những vị Nguyên Anh bị nó hấp thu tinh huyết trước đó.
Cái bóng xám trắng lóe lên, lần này nó chọn chính là vị đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ.
Cờ, hắc vụ, đầu lâu quanh thân y đối với cái bóng xám trắng này dường như cũng không có chút lực ngăn cản nào.
Nó chỉ nhào một cái đã rơi lên trên người của vị đại tu sĩ Nguyên Anh này.
'Mạng ta xong rồi!'.
Đại tu sĩ Nguyên Anh tuyệt vọng, cái bóng này quá sắc bén, tu sĩ Nguyên Anh trúng chiêu ngay cả Nguyên Anh cũng không thể chạy thoát!
Đúng lúc này, bên tai y chợt vang lên tiếng kinh lôi!
Mặc dù tiếng kinh lôi này lớn nhưng cũng không dương cương mà lại mang theo một cỗ cảm giác âm tà.
Chính là Ma Âm Lôi!
Ầm ầm!
Lôi quang vừa động cái bóng xám trắng kia đã lập tức bị bắn ra.
Phương Tịch đứng chắp tay giữa không trung nhìn con quái vật kia.
"Tà ma?"
Hắn tự nói trong lòng: 'Cũng có phong cách rất giống Hồng Nhật giới...'.
Địa Tiên giới chính là nguồn gốc của vạn giới nên đương nhiên sẽ có đặc tính của rất nhiều hạ giới.
Xuất hiện tà ma cùng loại ở Hồng Nhật giới cũng không có gì quá kỳ quái.
'Chỉ là nhìn lại... Thì lực sát thương của lỗi đình với vật này không lớn.'.
Phương Tịch nhìn cái bóng nhanh chóng lui lại rồi há miệng ra.
Một đoàn ma diễm đen nhánh bay ra, đuổi kịp cái bóng xám trắng.
Lục Đạo Ma Diễm đen nhánh chỉ rung nhẹ lên đã bao phủ cái bóng xám trắng.
Nhưng nó bị ma diễm thiêu đốt mà hình như ngay cả khí tức cũng không có bao nhiêu thay đổi.
'Không đúng thuộc tính?'.
Hai tay Phương Tịch kết quyết, Lục Đạo Ma Diễm không ngừng biến ảo màu sắc.
Từ Tam Dương Thánh Hỏa đến Vạn Độc Ma Diễm rồi lại đến Hoàng Tuyền Quỷ Hỏa!
Đến khi Lục Đạo Ma Diễm chuyển hóa thành Hoàng Tuyền Quỷ Hỏa thì cái bóng xám trắng kia hét lên rồi chợt há miệng hút vào.
Hoàng Tuyền Quỷ Hỏa bị dẫn động mấy phần khiến màu xám trắng của cái bóng càng dễ thấy hơn.
Phương Tịch thấy vậy thì vẻ mặt thay đổi, nhanh chóng thúc thủ quyết.
Màu sắc Hoàng Tuyền Quỷ Hỏa biến mất hóa thành một đóa hồng liên.
Xoẹt xẹt!
Hồng liên bao phủ cái bóng xám trắng rồi nở rộ từng mảnh ở giữa không trung nhìn rất mỹ lệ.
Nhưng rất nhiều giáp sĩ Nguyên Anh lại liên tục lui về phía sau.
Bọn họ có thể cảm ứng được rất rõ, mỗi một cánh hồng liên kia đều mang theo uy lực có thể dễ dàng đốt chết bọn họ.
Một đóa hồng liên nở rộ.
Hỏa diễm không ngừng thiêu đốt bốn phía.
Mà ở bên ngoài hỏa diễm lại có một cái bóng xám trắng đang trốn về phương xa!
"Vậy mà có thể bỏ qua linh diễm..."
Phương Tịch hừ lạnh, Huyền Minh Kỳ xuất hiện trong tay.
Hắn chỉ lắc một cái đã có một dòng hắc hà xuất hiện, cuốn lấy cái bóng xám trắng kia vào trong hắc hà cuồn cuộn!
"Đa tạ ân cứu mạng của tiền bối!"
Nhìn thấy con quỷ dị kia đã bị trấn áp thì rất nhiều tu sĩ Nguyên Anh đều thở phào một hơi, vội vàng thi lễ.
"Thôi, tiếp tục kiểm tra đi!"
Phương Tịch khoát tay rồi hóa thành một đạo ma quang biến mất ở chân trời.
...
Tu Di Hành Sơn.
Sau khi Phương Tịch hoàn thành nhiệm vụ thì đã trở lại động phủ.
Sau khi dọn dẹp đất hoang lần này xong thì hắn được nghỉ một tháng.
Dù sao hắn cũng bị chết mất mấy thủ hạ Nguyên Anh cũng cần Dạ Xoa Doanh bổ sung.
Đối với tu sĩ Hóa Thần thì một tháng chỉ có thể khôi phục được chút thần thức, ôn dưỡng pháp bảo cũng quá sức!
Nếu không thì sao khai hoang lại gian khổ chứ?
Phương Tịch đả tọa điều tức một phen, sau khi khôi phục tinh lực thì hắn đã đến động phủ của Vân Hi Tiên Tử.
Lúc này Liễu Nhứ không ở đây, nghe nói là nàng vẫn đang làm nhiệm vụ.
Mà Vân Hi Tiên Tử thì còn hoàn thành sớm hơn Phương Tịch mấy ngày, bây giờ cũng đang nghỉ ngơi.
"Phương đạo hữu..."
Thấy Phương Tịch đến, Vân Hi Tiên Tử miễn cưỡng cười: "Hoàn cảnh ở Lôi Trạch Đại Hoang này quả nhiên rất gian khổ, thiếp thân thật sự rất bội phục với những vị tiền bối vượt mọi chông gai trong lịch sử của nhân tộc..."
"Chẳng lẽ tiên tử cũng gặp phải mấy thứ khó đối phó sao?"
Phương Tịch thở dài: "Đội của ta gặp phải một cái bóng xám trắng... Ma diễm khó thương, còn lôi pháp chỉ có hiệu quả chấn nhiếp nó, cũng may mà nó không biết trận pháp, có thể bị mê hoặc, na di, trấn áp..."
"Đối với chúng ta đáng sợ nhất trong đại hoang cũng không phải là hoang thú..."
Vân Hi Tiên Tử chợt hạ giọng: "Nghe nói tao ngộ của đội Úc đạo hữu còn kinh khủng hơn cả đạo hữu, trong khu vực phụ trách của hắn có một huyết đàm quỷ dị, những tu sĩ đến gần liên tục mất mạng vô cớ, ngay cả tu sĩ Nguyên Anh cũng không thể ngăn cản nguyền rủa vô hình như vậy... Úc đạo hữu không tin tà, đích thân lên điều tra, bây giờ trọng thương về doanh, không thể không tự băng phong chờ cứu viện..."
"Úc Đạo Nhân?"
Phương Tịch hơi kinh hãi, người này cũng là tu sĩ phi thăng, thậm chí một thân thần thông pháp lực khá cao minh, đã đến cảnh giới Hóa Thần hậu kỳ.
Kết quả không hiểu sao đã ngã!
"Hắn luôn cao ngạo, không qua lại với chúng ta, có thể nhặt về cái mạng nhỏ đã là vạn hạnh rồi..."
Phương Tịch lắc đầu: "Trong khai hoang, dù tu sĩ Phản Hư, Hợp Thể cũng không phải không có tiền lệ vẫn lạc."
Lời này vừa ra thì Vân Hi Tiên Tử lập tức hoa dung thất sắc: "Phương đạo hữu đừng hù Vân Hi... Chuyện đó chỉ xảy ra trong 'đại khai hoang', mở một vực, loại tiểu khai hoang như chúng ta thì nguy hiểm thấp hơn rất nhiều..."
"Dù vậy nhưng một khi Hóa Thần không chú ý vẫn có thể vẫn lạc..."
Phương Tịch đang định nói thêm mấy câu thì vẻ mặt của hắn chợt biến.
Vân Hi Tiên Tử cũng giật mình mà vung tố thủ lên.
Hai thanh phi kiếm màu đen lập tức bay vào động phủ, chia ra rơi vào tay của Phương Tịch và nàng.
Sau khi quét thần thức qua thì Phương Tịch cười nói: "Thì ra là Cuồng Thao Cư Sĩ... Nếu người này mời thì vẫn phải đi."
Phương Tịch nói như vậy, Vân Hi Tiên Tử cũng không dị nghị gì.
Hai người hóa thành độn quang bay đến động phủ của Cuồng Thao Cư Sĩ.
Động phủ này đã được y sửa chữa, lại có một 'hồ rượu' mới, tản ra mùi rượu nồng nặc, chỉ là 'rừng thịt' lại không có.
"Phương đạo hữu, Vân Hi đạo hữu..."
Cuồng Thao Cư Sĩ mặc một bộ ma giáp đen nhánh, khí thế hung ác hơn trước đó rất nhiều.
Mà ở bên cạnh y, Tu Tình Tử Hóa Thần viên mãn và nữ tu họ Bồ yên thị mị hành cũng đều ở đây.
"Cuồng Thao Cư Sĩ mời, không biết có chuyện gì?"
Bây giờ tình hình khẩn cấp nhìn thấy người đến đã gần đủ rồi nên Phương Tịch lập tức mở miệng hỏi.
"Ha ha... Cũng không có gì, chỉ là ta muốn mời chư vị đạo hữu tương trợ giải quyết một con hoang thú mà thôi!"
Cuồng Thao Cư Sĩ đầy đặn vung tay lên, một đạo pháp lực bay ra hóa thành một màn ánh sáng: "Đây là tình cảnh lúc độ ngũ của bản nhân tuần tra gặp phải..."
Phương Tịch định thần nhìn lại thì đã thấy ở trong một mảnh rừng cây mênh mông có một cái hố lớn trơn nhẵn như gương.
Mà ở trong hồ nước lại chợt hiện ra hai... Sừng hươu khổng lồ?
Trên sừng hươu còn có vô số nhánh, mỗi nhánh kia đều dài hơn mười trượng, trên đó có cây cối, cỏ hoang sinh trưởng, còn có các loại yêu thú loài chim sinh sống như một hòn đảo sinh thái.
Dưới sừng hươu là một con hoang thú như một con hươu khổng lồ.
Nó gầm lên, trên sừng hươu lập tức có từng đạo hào quang xanh biếc bay ra, từng tu sĩ Nguyên Anh lần lượt vẫn lạc...
"Đây là khu vực bản nhân phụ trách... Trong đó lại có hoang thú Mộc Ngạn chiếm cứ, nếu không diệt được thì e là sẽ không dễ chịu với Thống lĩnh, bởi vậy ta phải nhờ chư vị đạo hữu tương trợ..."
Cuồng Thao Cư Sĩ thành khẩn nói.
"Mộc Ngạn..." Phương Tịch nhìn con hoang thú tương tự như hươu, có cặp sừng vô cùng to lớn lại hứng thú: "Mặc dù thần thông Mộc thuộc tính của nó sắc bén nhưng chắc cũng chỉ là Hóa Thần hậu kỳ, vậy mà đạo hữu cũng không hạ bắt được sao?"
Cuồng Thao Cư Sĩ cười khổ trả lời: "Nếu Mộc Ngạn này không phải một con mà là một đám thì sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận