Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 938: Miếu Thổ Địa

Mấy năm sau. Một chiếc xe ngựa đang chạy trên quan đạo. Sau khi Đạo Đình thống nhất thiên hạ, tu sửa quan đạo, dịch trạm... Khiến cứ cách năm mươi dặm sẽ có một dịch trạm có thể cho quan viên nghỉ ngơi, gửi công văn. Cam Ngọc thì đang ngồi ở vị trí của xa phú phía trước xe ngựa. Hai mắt của y vô thần, kinh ngạc nhìn phía trước, lại có vẻ cẩn thận từng li từng tí. Dù sao ở trong xe chính là một tên yêu vương tuyệt thế mà! Lần này vào kinh, y hoàn toàn bất đắc dĩ, người nhà cũng bị đại yêu nắm trong tay nên y không thể không đi. Nghĩ đến tiết trung quan thì Cam Ngọc cũng không thể không thở dài trong lòng. Từ mấy năm trước, sau khi y đồng ý với điều kiện của Hỗn Thủy Đại Thánh thì vận khí chợt tốt lên. Y không những may mắn sống sót trong khi bị Tử Kiếm Tiên truy kích mà còn thu nạp hội binh, phục kích được một đội ngũ hậu cần của phản quân, lập được công nhỏ. Mấy lần tiếp theo vận khí của y cũng tốt, đã lập được chút công lao. Trong lòng Cam Ngọc đương nhiên biết rõ chuyện gì đang xảy ra. Cộng với Phương Tịch đã lấy rất nhiều vàng bạc ra cho Cam Ngọc đi chuẩn bị. Sau một phen thao tác thì lúc ban thưởng cho người có công trong quân lần trước y cũng được xem như có chút công lao mà được thăng lên một, hai phẩm cấp, đồng thời triệu hồi về binh bộ để báo cáo. Nhớ lại vẻ mặt ước ao kèm đố kị của đám đồng liêu thì Cam Ngọc chỉ cười khổ. Y đương nhiên biết, về binh bộ báo cáo cũng có ý nghĩa là thoát khỏi vũng bùn Trục Châu, đừng nói thăng chức mà dù có xuống chức thì những đồng liêu kia cũng nguyện ý làm. Bây giờ thấy mình thoát khỏi con đường chết mà chỉ ao ước, đố kị thôi là đã khắc chế rất nhiều rồi.
'Chỉ là... Năm đó cần cù, thận trọng, trung với Đạo Đình lại bị thánh chỉ mang đi chịu chết... Bây giờ âm thầm làm phản tặc thì lại thăng quan phát tài, quan vận hanh thông...' Cam Ngọc thở dài. "Cam tiểu tử, sao lại thở dài vậy?"
Màn xe vén lên, một người trung niên mặc áo đen xuất hiện, cười lạnh nói. "Ta chỉ cảm khái Đạo Đình này... Cuối cùng đã từ từ giống với tiền triều."
Cam Ngọc nói lời cảm khái của bản thân ra. Phương Tịch lại lắc đầu:
"Dù tiền triều không phải cuối cùng cũng bị hủy diệt sao? Bởi vậy có thể thấy được, Thần đạo trị người, cuối cùng cũng có chỗ chểnh mảng... Cam tiểu tử ngươi đã đọc rất nhiều sách, có biết vì sao tiền triều bị diệt không?"
Thật ra đây là điểm mà Phương Tịch luôn nghi ngờ trong lòng, dù sao với lực lượng của Thần đạo nhìn thế nào cũng không đến mức rơi vào tình trạng như vậy. Hắn làm Sơn thần Hắc Sơn nên cũng từng nghe một chút tin đồn. Mặc dù chuyện này bị Đạo Đình xem như chuyện cấm kỵ nhưng luôn luôn có một chút tin ngầm lưu truyền trong cao tầng. Lúc này hắn hỏi chỉ để thăm dò tâm ý của Cam Ngọc một phen mà thôi. "Vãn sinh nghe nói..."
Trên mặt Trên mặt Cam Ngọc chợt hiện ra vẻ khó hiểu:
"Hình như là bị... Thiên khiển?"
"Thiên khiển?"
Phương Tịch cười ha ha:
"Chuyện này sao có thể xảy ra được? Triều đình của Thần đạo, lấy bảo cảnh an dân làm nhiệm vụ của mình, không đến mức đi đến bước người người oán trách, dù có đến... Thì cũng sẽ không bị thiên khiển... Từ xưa ý trời khó hỏi, sao lại cố ý xuất hiện, thậm chí giáng trừng phạt được?"
"Vãn sinh cũng cho rằng như vậy nhưng nghe nói lúc tiên triều ở thời điểm cực thịnh đã bị thiên khiển... Vốn dĩ dựa theo các vị Vọng khí sĩ quan sát khí số vận triều đã cho rằng tiền triều ít nhất vẫn có thể kéo dài thêm vạn năm nữa nhưng lại bất chợt bị hủy diệt... Ngoại trừ thiên khiển ra cũng không còn khả năng nào khác."
Cam Ngọc lắc đầu rồi nói.
"Thiên Đình trị thế, Đạo Đình trị người..."
Phương Tịch xoa cằm, nói:
"Như vậy thì sau khi loại trừ rất nhiều khả năng ra thì chuyện không có khả năng nhất lại là lời giải thích hợp lý sao?"
... Kinh thành. Tường thành cao ngất, từng viên gạch xanh đã qua thời gian rất lâu nhưng vẫn còn như mới, mang theo mùi hương hỏa nhàn nhạt. Bốn cửa tám cầu, dòng người và hàng hóa trên bến thuyền như trường long, tất cả đều hội tụ vào trong thành.
"Kinh thành chính là nơi thủ thiện dưới chân Thiên tử... Các loại gia súc như la, ngựa trừ phi được đặc cách nếu không thì không được vào kinh, tất cả đều được sắp xếp ở "Phường Thị Loa Mã" ngoài thành... Ở trong phường thị còn có thần chích chuyện tuần sát, gần như không xảy ra chuyện gì."
Bên ngoài phường thị Loa Mã mùi hôi của gia súc lập tức đập vào mặt. Sắc mặt Cam Ngọc ngượng ngùng, nói ra những kiến thức khi y vào kinh thi Tiến Sĩ. "Trong phường thị Loa Mã này thờ chính là Mã Vương Thần phải không?"
Đôi mắt Phương Tịch lóe lên rồi cười cười. Mã Vương Thần chính là thần chích chuyên quản lý gia súc cỡ lớn, có thể đảm bảo gia súc không sinh bệnh, lục súc thịnh vượng, ở phàm tục hưởng rất nhiều hương hỏa, đừng thấy thần chức chưởng quản khó coi nhưng cũng là tòng tứ phẩm. Hắn sai Cam Ngọc đi gửi xe ngựa rồi bản thân và y được ngồi xe ngựa đặc cách Triệu Thị Xa Mã Hành của kinh thành mà vào thành. Vừa vào Thiên Vũ Môn thì Phương Tịch đã cảm nhận được có một cỗ lực lượng kiềm chế quanh quẩn bốn phía. Hắn lập tức biết mình đã tiến vào một Thần Vực cường đại! Mắt hắn lóe lên tinh quang, chỉ thấy trên không của kinh thành có vận khí vàng óng tươi thắm như mây, trung tâm chính là hoàng cung. Ở cuối đường có thể lờ mờ thấy được con chân long màu vàng xanh, đôi mắt màu tím của nó như đang chợp mắt. Lúc này Phương Tịch đóng linh nhãn lại, không đi kích thích chân long quốc vận của Đạo Đình. "Thiên tử chính là Thiên tước, tương đương với tu sĩ Phản Hư!"
"Cộng với con chân long quốc vận này cũng là một Phản Hư... Còn có địa lợi là Thần Vực..."
"Dù Phản Hư hậu kỳ ở trong kinh thành e cũng không phải đối thủ của Thiên tử."
Trong lòng của hắn hiện ra một phán đoán, sau đó thì đuổi Cam Ngọc đến Binh bộ. Còn bản thân hắn thì xuống xe ngựa rồi một mình dạo chơi trong kinh thành. "Cam Ngọc chính là mệnh quan triều đình, trước đó phụng chỉ hồi kinh báo cáo nên trên người có khí tức của vương lệnh... Có thể lừa qua được pháp cấm mấu chốt của Thần vực."
"Đương nhiên dù có lừa tốt thế nào.
Thì cũng có lúc bại lộ."
Phương Tịch mặc một bộ hắc bào, tùy ý dạo chơi trong kinh thành như người xứ khác. Kinh thành này chính là nơi trung tâm của Đạo Đình nên rất phồn hoa, dòng người đông đúc không cần phải nói. Càng quan trọng hơn là chỉ cần đi mấy bước sẽ có thể nhìn thấy được cách sắc kỳ dị của miếu thờ. "Tất cả đều là miếu Thành Hoàng!"
Phương Tịch nhìn một toàn miếu Thành Hoàng, ở trên quảng trường của miếu còn mở phiên chợ, có không ít quầy hàng , lúc này rất náo nhiệt. Nghe nói tối đến cũng không cấm đi lại, còn có biểu diễn hoa đăng nữa, thật sự là cảnh riêng của kinh thành. Hắn nhàn nhã dạo bước, theo cảm ứng từ nơi sâu xa mà dừng chân trước một ngôi miếu. Ngôi miếu này cũng không lớn, chỉ có mấy căn phòng trước sau, nhỏ hơn miếu Thành Hoàng rất nhiều, hương hỏa cũng ít đến mức đáng thương. Bảng hiệu sơn son thiếp vàng cũng đã phai, nhang trong lư đất phía trước cũng đã tàn từ lâu... Cảnh tượng nhìn thấy chính là gió thu tiêu điều, rách nát thê thảm. "Miếu Thổ Địa?"
Phương Tịch ngẩng đầu nhìn tấm biển kia một chút thì không khỏi cạn lời:
"Tam sinh bất hạnh, Tri huyện phụ quách; Tam sinh làm ác, phụ quách tỉnh thành; Tội ác chồng chất, phụ quách kinh thành... Thổ địa này thảm thật!"
Đa phần Thổ địa chỉ có thể quản phạm vi một thôn, ở kinh thành chính là một con đường. Tất cả đều có Thành hoàng châu ngọc ở phía trước, miếu Thổ Địa nho nhỏ thật sự khó mà có được bao nhiêu tín đồ hương hỏa. Mặc dù nó rách nát nhưng vẫn có thể may mắn tồn tại đến nay đã rất tốt rồi. "Nhân quả vướng víu ở ngay chỗ này sao?"
Phương Tịch nhìn miếu Thổ Địa nhưng cũng không bước vào mà vẫn bước chân rời khỏi. Thần thức của hắn đã đảo qua miếu Thổ Địa này rồi, hắn nhìn thấy trong điện thờ vị Thổ địa công trong đó không phải hình tượng lão giả râu bạc trắng mà là một thiếu niên tuấn tú. Hình như tượng thần còn từng bị thay đổi, bên cạnh còn có một điện thờ trống, tượng thần trong đó đã bị phá, chỉ mơ hồ thấy được một mảnh mép váy, hình như nơi đây vốn thờ một vị nữ thần.
Nhưng mà... Ngoài trừ những thứ đó ra thì cũng không có gì lạ. Binh bộ. Cam Ngọc bước vào trong, đưa văn thư lên như thường lệ, sau đó chuẩn bị trở về khách điếm chờ triệu kiến. Với sự bận rộn của Binh bộ thì một tên quan thất phẩm nhỏ nhoi như y có thể nhận được hồi âm trong vòng nửa tháng đã phải tạ ơn trời đất rồi. Nhưng lần này lại khác. "Ngươi là Cam Ngọc sao? À... Nguyên Trục Châu Trung Dũng Hiệu Úy?"
Y còn chưa rời khỏi đại môn của Binh bộ thì có một tiểu lại vội chạy tới. "Chính là hạ quan!"
Thái độ của Cam Ngọc rất tốt, dù sao cũng là viên lại của Binh bộ mà, không thể đắc tội được. Huống chi... Đừng thấy chức quan của người ta thấp, nếu luận Đạo Lục thật sự thì nói không chừng cũng đã lục hoặc thất phẩm rồi, thậm chí còn có thể là tiền bối đổ khoa trước y. Dù sao Đạo Đình dư thừa rất nhiều quan lại, phẩm cao phối thấp y cũng đã nhìn riết cũng quen. Đồng thời có thể đến Binh bộ làm việc, dù chỉ là viên lại thì cũng có rất nhiều người tranh đoạt đến bể đầu. "Chậc chậc..."
Tên viên lại này quan sát Cam Ngọc từ trên xuống dưới một phen rồi chắp tay, cười nói:
"Chủ sự Binh bộ muốn gặp ngươi..."
Binh bộ có một Thượng thư, hai Tả Hữu thị lang, phía dưới còn có tứ đại Chủ sự. Bất kể ai cũng là đại nhân vật có thể quyết định tiền đồ của Cam Ngọc. Nên đương nhiên Cam Ngọc sẽ không dám thất lễ, y vội nói:
"Xin hãy dẫn đường."
Y đi theo viên lại này, đi qua mấy hành lang rất dài thì xung quanh chợt hơi yên tĩnh. "Chính là chỗ này."
Viên lại kia dẫn Cam Ngọc đến trước một đại đường rồi chắp tay cáo từ. Cam Ngọc chần chừ một phen, sau đó mới bước vào đại đường, cúi đầu nói:
"Hạ quan Cam Ngọc, bái kiến Chủ sự đại nhân... Hả?"
Y liếc mắt nhìn thoáng qua cũng không thấy quan lại nào thì giật mình. Lúc này y nâng ánh mắt lên thì thấy trên chủ vị phủ da Bạch Hổ cũng không có ai. Trên bức tường trống rỗng chỉ có treo một bức tranh. Ở trong tranh chính là một vị quan võ tướng mạo uy nghiêm! "Cam Ngọc!"
Quan võ này gầm lên, Cam Ngọc chỉ cảm thấy sợ vỡ mật, Đạo Lục trong cơ thể của y truyền đến một cỗ cự lực khiến y phải nằm sắp xuống đất. Sau đó não hải của y chợt hỗn độn, không biết mình đang ở đâu. Trong bức tranh, đầu của quan võ kia duỗi ra phía trước, vậy mà trực tiếp xuyên qua giấy đi vào đại đường, chính là một thần chích trên tam phẩm. Gã nhìn Cam Ngọc một hồi, lại nhào lên người của Cam Ngọc. Toàn thân của Cam Ngọc đều đang run rẩy, vẻ mặt đầy thống khổ như đang chống cự. Mà lúc này trong hư không vang lên tiếng long ngâm. Có một đạo thánh chỉ mở hồ mở ra giữa không trung. Vẻ thống khổ trên mặt Cam Ngọc nhanh chóng biến mất, y xoay người đứng lên, đầu tiên là sờ thân thể, sau đó nói:
"Rất tốt... Binh bộ chính là nơi cơ mật của Đạo Đình, Đạo Luật sâm nghiêm, trước đó lại xin thánh chỉ phong tỏa nên tên Tà thần ngoại vực kia không thể phát hiện dị thường được..."
"Tà Thần ngoại vực xâm lấn, Thiên tử đã cảm nhận được từ lâu, chỉ là không thể kiềm chế được..."
"Bây giờ nó chui vào kinh thành chính là tự tìm đường chết..."
"Ta chắc chắn phải làm tốt chuyện này."
'Cam Ngọc' nhắm mắt lại, chờ đến khi mở ra lại thì thần thái và khí chất lại không khác Cam Ngọc trước kia chút nào. Y dập đầu về hướng hoàng cung, sau đó đứng lên, rời khỏi Binh bộ mà không hề quay đầu lại...
Bạn cần đăng nhập để bình luận