Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 285: Ngôn Trường Không

"Ai... Vu Dân đã từng chất phác cỡ nào mà bây giờ cũng trở nên giảo hoạt rồi..."

Long Ngư Đảo.

Trường Thanh Các.

Phương Tịch thở dài.

Vừa rồi Đan Nhã mang Bảo Văn tìm hắn giao dịch.

Hơn nữa nàng muốn dùng Bảo Văn này cùng đổi Ngũ Cực Nguyên Ma Công và nửa bộ sau trận pháp ẩn nặc cấp hai.

Bởi vì nàng tìm được Bảo Văn chứa Canh Kim Linh Văn.

Đúng là Phương Tịch rất có hứng thú với Bảo Văn này, nhìn Vu Dân thật sự cũng trải qua không dễ nên hắn cũng mặc nàng lợi dụng sơ hở mà hoàn thành giao dịch này, thu được một Bảo Văn hoàn toàn mới.

"Tru Tiên Bảo Văn!"

Hắn lấy ngọc giản ra, bắt đầu khắc lại Bảo Văn này.

Ngũ Hành Bảo Văn truyền thừa căn bản của bộ lạc Ngũ Hành Huyết Khô vẫn không chịu giao ra nhưng bọn họ cất giữ Bảo Văn rất nhiều.

Trong đó có Tru Tiên Bảo Văn, chứa Canh Kim Linh Văn.

"Tru Tiên Bảo Văn dùng Canh Kim Linh Văn, Ngự Kiếm Linh Văn, Tru Diệt Linh Văn làm căn cơ để tổ hợp thành Bảo Văn... Lực sát thương rất lớn, không tệ không tệ."

Phương Tịch rất hài lòng với hối đoái phẩm lần này.

Thanh Hòa Kiếm của hắn cuối cùng cũng có cơ hội tăng lên.

Tài liệu của thanh kiếm này vốn là cấp ba, lại trải qua hắn không ngừng bồi dưỡng, bây giờ nó gần như có thể so với linh khí thượng phẩm.

Một khi lạc ấn Bảo Văn, không nói có thể lập tức so với pháp bảo nhưng ít nhất cũng hơn xa cấp bậc linh khí thượng phẩm.

"Lại nuôi dưỡng một phen, tương lai sẽ có pháp bảo công kích cấp ba!"

Thật ra Phương Tịch cũng không biết tu sĩ ma đạo Thánh Môn càng thích tế luyện một thanh Tru Tiên Phi Kiếm hơn là Ngũ Hành Phi Kiếm.

Loại Vu Vương tu luyện Tru Tiên Bảo Văn này thường được kiếm tu là ma đạo thích nhất...

"Thế Giới Mảnh Vỡ Đan Nhã bị đánh đập tàn nhẫn một trận xong, cuối cùng đã chịu thua... Bắt đầu dẫn người đi ẩn núp, có lẽ sẽ tránh được Thiên Ma Đại Kiếp lần này..."

"Thông thường thì chỉ cần trốn một năm thì thiên ma cũng sẽ tự trở về..."

Sau khi hắn thấy Đan Nhã đã bắt đầu bố trí trận pháp trong Thế Giới Mảnh Vỡ để dẫn người trốn thì Phương Tịch cũng không quản nữa.

Dù sao cũng có một đạo thần niệm ở đây, sẽ không bị trễ đại sự gì.

Trong phòng luyện khí.

Thật ra chỗ này là nơi Phương Tịch ít đến nhất, rất nhiều chỗ đều có một lớp bụi dày.

Lúc này, Phương Tịch tiện tay chỉ một cái, một đạo lưu quang xanh bay ra, bay lượn giữa không trung, từng thanh văn quanh thân nó phóng ra ngoài điểm điểm kim quang, như một con cá có linh tính.

"Linh khí thượng phẩm - Thanh Hòa Kiếm!"

Phương Tịch cầm Thanh Hòa Kiếm trong tay, hơi cảm khái: "Không uổng công ta dùng nguyên khí bồi dưỡng tiểu pháp bảo này nhiều năm, thậm chí còn chậm trễ tiến độ tu hành... Cuối cùng đã đột phá một cấp bậc."

Nghe nói trên linh khí thượng phẩm còn có linh khí cực phẩm nhưng rất hiếm, thường thường đều là tế luyện tàn thứ phẩm pháp bảo cấp ba hoặc là Luyện khí sư lúc luyện linh khí thượng phẩm bỏ vào tài liệu trận quý phát huy hơn xa bình thường.

Dị bảo trong tay của Phương Tịch - Tử Uẩn Trạc, uy năng của nó cũng khoảng linh khí cực phẩm.

"Không biết sau khi Thanh Hòa Kiếm được thêm Bảo Văn thì uy năng có thể tăng đến mức nào?"

Trong mắt hắn léo lên sự mong chờ, phất tay bố trí trận kỳ.

Lúc rèn Thanh Hòa Kiếm, Phương Tịch đã sớm chừa lại không gian để sau này tiếp tục khắc Linh Văn.

Lúc này, hắn phun ra một ngụm Tiên Thiên Chân Hỏa, bắt đầu đốt thân kiếm.

Nhiệt độ trong phòng luyện khí bắt đầu chậm rãi tăng lên.

...

Thời gian bất tri bất giác đã qua ba năm.

Phương Tịch vuốt ve đan điền, hơi buồn bực rời khỏi phòng luyện khí.

Tru Tiên Bảo Văn xem như đã lạc ấn thành công lên Thanh Hòa Kiếm, thậm chí sau khi khắc Bảo Văn lên tiểu pháp bảo này thì uy lực của nó đã hơn va đẳng cấp linh khí cực phẩm của Tử Uẩn Trạc đến cấp độ chuẩn cấp ba.

Thế nhưng...

"Hiệu quả tốt quá cũng là vấn đề..."

Phương Tịch thì thào, vẻ mặt dở khóc dở cười.

Phẩm cấp của Thanh Hòa Kiếm tăng lên đến chuẩn cấp ba đương nhiên là chuyện rất tốt, thế nhưng khi khu động thanh kiếm này cần pháp lực cũng tăng lên hàng trăm hàng ngàn.

Với pháp lực Trúc Cơ trung kỳ của hắn bây giờ vậy mà không dùng được mấy lần là pháp lực sẽ gần cạn kiệt.

Chuyện này khiến Phương Tịch liên tưởng đến lúc còn là tu sĩ Luyện Khí muốn sử dụng Kim Giao Tiễn.

'Pháp bảo chính là thứ mà Kết Đan Chân Nhân mới có thể sử dụng... Mặc dù uy lực rất lớn nhưng một tên Trúc Cơ trung kỳ như ta tế luyện pháp bảo sẽ như tiểu hài múa đại chùy, không những phí sức mà không chút ý một chút sẽ khiến bản thân bị tổn thương...'.

Theo Phương Tịch đoán thì ít nhất hắn phải tu luyện Thanh Mộc Trường Sinh Công đến tầng thứ mười ba, trở thành tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ thậm chí Trúc Cơ viên mãn, lúc đó pháp lực đủ nhiều mới có thể miễn cưỡng dùng Thanh Hòa Kiếm để thực chiến.

Trúc Cơ viên mãn không chỉ là một tầng công pháp mà phải tu luyện pháp lực Trúc Cơ hậu kỳ đến mức tiến không thể tiến, cảnh giới viên mãn chỉ có thể Kết Đan mới tiến thêm được.

Phương Tịch dằn tâm trạng buồn bực xuống, gọi Ngôn Hồng Tụ và Hạ Hầu Oánh đến cùng uống rượu và vui vẻ để giải sầu.

Trong nháy mắt, lại thong dong vượt qua ba tháng.

Ngày hôm nay.

Một đạo độn quang với tốc độ kinh người mang theo linh áp hơn xa tu sĩ Luyện Khí, bay một mạch từ phía Nam vào Hồ Vạn Đảo rồi chợt vọt thẳng đến Long Ngư Đảo.

"Là đại tu Trúc Cơ!"

"Độn quang và khí tức này rất lạ... Tu sĩ Trúc Cơ ngoại lai sao?"

Ven đường, không ít đảo chủ Luyện Khí hậu kỳ thấy đạo độn quang này, đều vô ý thức rụt cổ, cảm thấy Hồ Vạn Đảo lại sắp không yên bình.

...

Long Ngư Đảo.

Phương Tịch đang ôm Ngôn Hồng Tụ nhướng mày, vẻ mặt như xem kịch vui.

"Công tử..."

Lúc Ngôn Hồng Tụ đang ý loạn tình mê, vẫn đang tò mò sao Phương Tịch không tiếp tục.

Một khắc sau, chỉ thấy Phương Tịch trực tiếp ôm nàng phi độn ra khỏi Trường Thanh Các khiến nàng không thể không giật nảy mình: "Chẳng lẽ lại muốn vào trong mây?"

Nhưng rất nhanh sau đó nàng đã biết mình đoán sai.

Phương Tịch mang theo Ngôn Hồng Tụ bay đến rìa Huyền Mộc Đại Trận, đã thấy một tu sĩ đứng trên bạch ngọc phi chu.

Vị Trúc Cơ này rất trẻ, chỉ khoảng hai, bai mươi tuổi, mày kiếm mắt sáng, mái tóc dài trên đầu được buộc thành búi, dùng một thanh tiểu kiếm ngọc bích xuyên qua.

Y thấy Ngôn Hồng Tụ, lập tức mở miệng trước: "Hồng Tụ tỷ!"

"Là Trường Không? Trường Không... Đệ cuối cùng đã Trúc Cơ thành công... Ô ô ô..."

Ngôn Hồng Tụ nhìn Ngôn Trường Không, nước mắt lập tức rơi xuống như mưa.

"Chào Ngôn đạo hữu, chúc mừng Ngôn đạo hữu Trúc Cơ thành công, mời vào uống trà."

Phương Tịch thì tùy tiện chào.

"Chuyện gia tộc, ta đã nghe Thất thúc phụ kể, còn phải đa tạ Phương đảo chủ che chở và giúp đỡ trong thời gian này..."

Ngôn Trường Không cười ôn hòa, mọi cử động đều nho nhã, lễ độ, tự có mấy phần khí độ.

Dù sao y cũng đi ra từ Huyền Thiên Tông, ánh mắt, kiến thức không tệ, trước đó cũng không dám mạo muội xâm nhập Huyền Mộc Đại Trận.

Nhưng lúc này là Phương Tịch mời nên nghênh ngang tiến vào Long Ngư Đảo.

Dù sao sau khi y Trúc Cơ đã tự động trở thành cao tầng trong Huyền Thiên Tông, chỉ cần Phương Tịch không phải tên điên thì sẽ không mạo muội đánh giết một vị Trúc Cơ của Huyền Thiên Tông ở đại bản doanh.

Ba người bay thẳng đến Trường Thanh Các, Ngôn Hồng Tụ thì phân phó Hạ Hầu Oánh đi pha trà.

Bình thường nàng đền bình khởi bình tọa cùng Hạ Hầu Oánh, thậm chí bởi vì là kẻ đến sau còn luôn bị áp một đầu, cuối cùng hôm nay đã nở mày nở mặt.

Hạ Hầu Oánh thấy Ngôn Hồng Tụ có một vị thân tộc Trúc Cơ thành công, nên không dám phản kháng, rất ngoan ngoãn đi pha trà.

"Ha ha, Ngôn đạo hữu phải thử Vân Long Trà này, mùi vị của trà này rất ngon, sản lượng trong Linh Dược Cốc có hạn, chỉ chiêu đãi khách quý."

Phương Tịch mời một ly linh trà, Ngôn Hồng Tụ cũng đi theo nhìn Ngôn Trường Không và công tử nhà mình nói chuyện.

Trong lúc nói chuyện, nàng mới hiểu hơn ba năm trước, gia chủ Ngôn gia dẫn theo một đám hảo thủ, thiên tân vạn khổ cuối cùng mang linh thạch và vật tư kiếm được đưa đến Huyền Thiên Tông giao cho Ngôn Trường Không, sau đó lập tức ngựa không dừng vó nhận nhiệm vụ, săn yêu thú, chém giết tà tu, đổi thiện công...

Trong quá trình này, tu sĩ Ngôn gia chết rất nhiều chỉ còn lại Ngôn lão thất và Ngôn Đông Thanh, mới miễn cưỡng trong hai năm giúp Ngôn Trường Không kiếm đủ năm ngàn điểm thiện công.

Ngôn Trường Không không dám chậm trễ, lập tức trở về tông môn xin Trúc Cơ Đan.

Cũng là vận khí của y tốt, một năm sau, đội ngũ hái thuốc của Huyền Thiên Tông vào bí cảnh thắng lợi trở về, lần này Luyện Đan Sư của tông môn cũng phát huy vượt xa trình độ, luyện ra Trúc Cơ Đan nhiều hơn những năm trước một chút, vừa đủ chia đến cuối danh sách đổi Trúc Cơ Đan.

Người này lập tức bế quang phục dụng Trúc Cơ Đan, khổ tu ba tháng, đột phá Trúc Cơ.

"Trước khi đến đây... Ta đã đưa tộc trưởng và Đông Thanh về Linh Không Đảo..."

Cuối cùng Ngôn Trường Không nói.

"Tốt... Nếu liệt tổ liệt tông biết đệ Trúc Cơ thành công chắc chắn sẽ rất cao hứng."

Ngôn Hồng Tụ lau khóe mắt, tâm trạng vui sướng lỗ rõ trên mặt, lại mang theo vài phần thương tâm.

Dù sao vì Ngôn Trường Không có thể Trúc Cơ, Ngôn gia đúng là đã trả giá rất nhiều.

Nàng vừa định nói gì đó lại phát hiện trên trán của Ngôn Trường Không hình như có vẻ không kiên nhẫn, lòng không khỏi tự nhiên có dự cảm không tốt...

Tông môn thích tuyển nhận mầm tiên từ lúc nhỏ để bồi dưỡng, đương nhiên là bởi vì làm vậy thì sự trung thành sẽ cao nhất, cũng dễ để thường ngày quán thâu và tẩy não.

Ngôn Trường Không và một tộc nhân Ngôn gia khác từ lúc bốn, năm tuổi đã được đưa đến tông môn, tích lũy tháng ngày, mưa dầm thấm đất nên thật ra chưa chắc y có lòng cảm mến gì với gia tộc.

Lần này, y trở về chẳng qua là vì lúc y Trúc Cơ gia tộc đã xuất lực, y cảm thấy mình cần phải hồi báo một phen, sau đó chấm dứt trần duyên để đạo tâm có thể an ổn, tương lai tu hành và đột phá tốt hơn mà thôi.

Nhưng báo đáp ân tình của gia tộc là một chuyện, phải vì chuyện này mà kết thù với đồng đạo Trúc Cơ, thậm chí đóng quân trường kỳ ở Hồ Vạn Đảo giúp Ngôn gia khai cương khoách thổ, chậm trễ bản thân tu hành và lấy thiện công của môn phái lại là chuyện khác.

"Lúc ta còn bé có quan hệ tốt nhất với Hồng Tụ tỷ, hi vọng sao này đạo hữu có thể đối xử với tỷ ấy tốt hơn... Ai, Vân Long Trà này ta cũng biết, nhớ lúc bé còn rất thích đến Linh Dược Cốc vui đùa..."

Ngôn Trường Không vừa thưởng thức trà vừa như lơ đãng nói: "Bây giờ trong tông môn đối với Hồ Vạn Đảo hơi bất mãn... Làm sao mà trước đây Chung gia vẫn luôn tiến cống Tiểu Thanh Long, bây giờ lại không có?"

Phương Tịch nghe vậy thì thầm bật cười.

Người này khiêng ra thân phận Huyền Thiên Tông, lại ám chỉ Phương Tịch trước đó cưỡng chiếm Long Ngư Đảo của Ngôn gia, thật ra tất cả chỉ là đòn dọa.

Chỉ cần mình cam đoan sau này đối xử với Ngôn Hồng Tụ tốt một chút, thậm chí cất nhắc nàng làm thiếp thậm chí chính thê thì có lẽ Ngôn Trường Không đã vừa lòng thỏa ý.

'Thế nhưng... Sao ta phải bị ngươi dọa?'.

'Chỉ là một tên Trúc Cơ tân tấn... Dù chưởng môn của Huyền Thiên Tông đến Long Ngư Đảo của ta cũng phải nằm sấp!'.

Phương Tịch đặt ly trà xuống, bình tĩnh nói: "Thuần dưỡng Tiểu Thanh Long không dễ, tại hạ cũng phải dùng riêng, sợ là không thể như Chung gia trước kia, chuyển về Huyền Thiên Tông đổi tài nguyên... Kẻ bất tài này ngược lại có luyện chế một số phù lục cấp hai hạ phẩm, nếu đạo hữu có ý thì có thể đổi một số..."

"Đạo hữu còn là Phù sư cấp hai?" Ngôn Trường Không trợn mắt.

Trên người Phù sư chắc chắn có giấu phù lục tinh phẩm, chiến lực khó mà đánh giá nhưng chắc chắn sẽ mạnh hơn y.

Lại không cần nói đến ở trên đảo của đối phường còn có đại trận cấp hai thủ hộ và một yêu thú cấp hai.

'Căn cơ của người này đã sớm vững chắc, lông cánh đầy đủ, lại còn ăn mềm không ăn cứng, ai, trước đó ta còn muốn giúp Hồng Tụ tỷ đòi công đạo, xem ra bây giờ đã hoàn toàn ngược lại...'.
Bạn cần đăng nhập để bình luận