Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 29: Dạ yến (1)

Đại Lương thế giới.

Phương phủ.

Bên trong đĩa sứ thanh hoa thượng hạng, bày đầy thịt thái tuế mà đầu bếp đã nấu tỉ mỉ .

Mùi thơm của thịt tỏa ra mãnh liệt, làm Bách Hợp đang hầu hạ bên cạnh hắn cũng không chịu được phải nuốt nước miếng.

Bách Hợp xem như là một dị chủng trong mười hai người, nàng so ra kém Nguyệt Quế ôn nhu săn sóc, cũng không có phong tình của những người khác.

So sánh mà nói, dáng người nàng quá cao, ngũ quan góc cạnh quá mức rõ ràng, cũng không phù hợp với thẩm mỹ điển hình của Đại Lương sĩ phu.

Lúc mua nha hoàn, nàng chính là quà tặng thêm.

Nhưng Phương Tịch lại cảm thấy nha đầu này dáng dấp không tệ, có vẻ đẹp anh khí bừng bừng, nếu thay đổi trang phục tương đối nam tính, sẽ giống như một mỹ nam tử phong thái yểu điệu.

Lúc này Phương Tịch cố ý để Bách Hợp thay đổi một thân trang phục màu trắng, thoạt nhìn xuống, tựa như bạch hồ thành tinh.

Phương Tịch bình thường thích trêu đùa Bách Hợp, bởi vì bản tính của cô gái này có chút hiếu thắng, quá trình khuất phục nữ nhân quật cường như vậy cũng rất thú vị.

Bất quá hôm nay, hắn hoàn toàn không có hứng thú này.

Phương Tịch hung hăng cắn một miếng thịt Thái Tuế, để nước thịt béo ngậy nổ tung trong khoang miệng.

Tiếp theo!

Da người hắn đều trở nên đỏ bừng, tựa như uống rượu say vậy.

Cùng lúc đó, cơ bắp trên đùi của hắn có một đường văn như hắc xà đang nhúc nhích, giãn ra nhanh chóng, tăng lên...

Trong nháy mắt, thân hình Phương Tịch như gió, đột nhiên đi tới đi lui, xuyên qua rất nhiều mai hoa thung.

Bang bang!

Bách Hợp cảm thấy như thể nhìn thấy một con trăn khổng lồ tung hoành đi tới đi lui, nàng sợ tới mức thân thể phát run.

Nương theo từng tiếng nổ vang, từng cây cọc gỗ bị Phương Tịch đá nổ tung, mảnh gỗ vụn bay tứ tung.

Một lúc lâu sau, Phương Tịch mới dừng bước, hắn nhìn xuống hai chân của mình.

Quần của hắn từ trên đùi trở xuống đã rách nát, lộ ra làn da trơn bóng, cùng với một đạo xà văn.

"Hoàn chỉnh đường văn song xà, đại biểu ta ở trên Hồng Xà Thối, cũng đã đạt đến cảnh giới khí huyết tam biến."

Đối với chuyện này, Phương Tịch cũng không kinh ngạc.

Dù sao Bạch Vân Chưởng hắn đã sớm đột phá, Hồng Xà Thối cũng chỉ là từ đó suy ra mà thôi.

"Công tử."

Bách Hợp đưa lên khăn mặt, động tác của nàng cứng nhắc.

Bất quá Phương Tịch lại thích loại anh khí này của nàng, cười nói: "Đây là Hồng Xà Thối, thế nào? Muốn học không? Ta dạy cho ngươi ..."

Đôi chân dài của nữ nhân này, nếu lại học Vô Cốt Xà Hình... Tê tê...

Phương Tịch hít vào nữa ngụm khí lạnh.

Thường ngày sau khi trêu chọc thị nữ xong, hắn sẽ đi đến Bạch Vân võ quán.

Từ khi tấn thăng khí huyết tam biến, đệ tử võ quán đối với hắn đều kính sợ có thừa.

Về phần Vũ Cực sao?

Người này đã rất ít xuất hiện trong võ quán.

Ngoài ra, y cũng không có hành động gì muốn trả thù hắn, ngược lại trở nên khiêm tốn hơn rất nhiều.

Điều này ngược lại làm cho Phương Tịch có chút nhìn y với cặp mắt khác xưa, mà đồng thời hắn cũng cảm thấy, thế gian kẻ ngu xuẩn và người thông minh, đều là rất ít, mà dân chúng bình thường mới là chiếm đa số.

Đại đường.

"Sư phụ!"

Phương Tịch hai tay ôm quyền, thi lễ.

Mộ Thương Long ngồi trên ghế thái sư, bưng chén trà tử sa mà lão rất yêu thích, lão hướng về phía miệng chén uống một ngụm trà, ánh mắt thích ý nheo lại: "Phương Tịch, ngươi tới rồi. Đúng rồi, ngươi đột phá khí huyết tam biến, chính là sự kiện trọng đại của võ quán, theo lệ nên chúc mừng một phen, ngươi cảm thấy nên làm như thế nào?"

"Ta cảm thấy, không cần phải làm."

Phương Tịch xua tay cự tuyệt.

Bất quá chỉ là một cái khí huyết tam biến, cũng không phải luyện thành chân lực, đạt tới cảnh giới võ quán chủ, có cái gì để chúc mừng?

Hơn nữa, tổ chức lễ khánh điển, không phải vì danh thì chính là vì lợi!

Hắn căn bản không quan tâm một chút hư danh, về phần lợi ích sao? Thì càng buồn cười, những lễ vật võ quán tặng kia, còn không bằng hắn tùy ý nhặt một chút lá cây!

"Chuyện này... Được rồi."

Mộ Thương Long vốn có chút không vui, dù sao nếu thật sự là học đồ võ quán, một ngày làm thầy suốt đời làm cha, lời nói của lão sao có thể không nghe?

Thế nhưng... Phương Tịch khác với những người học đồ khác.

Bản thân hắn rất giàu có!

Bạch Vân võ quán cũng là bởi vì hắn, gần đây mới trở nên dư dả hơn rất nhiều, muốn trách cứ cũng không dễ mở miệng...

"Nếu như không có chuyện gì khác, ta cáo từ trước."

Phương Tịch lại thi lễ, rồi rời khỏi đại sảnh.

Hôm nay hắn tới, chủ yếu là vì tìm cơ hội lạc ấn Bạch Vân chưởng Thần Ý Đồ.

Đợi đến khi Thần Ý Đồ đến tay, Bạch Vân võ quán đối với hắn mà nói, thật sự không có bao nhiêu tác dụng.

'Đây cũng là phiền toái của võ công tam lưu, hơi đột phá một chút là đến cực hạn, kế tiếp nên làm cái gì bây giờ?'.

Con ngươi Phương Tịch chợt lóe, đã nghĩ tới tiếp theo: "Nguyên Hợp Sơn..."

"Sư đệ, kỳ thật phụ thân cũng biệt khuất quá lâu."

Lúc mượn Thần Ý Đồ, Mộ Phiếu Miểu vì Mộ Thương Long mà giải thích: "Phụ thân chống đỡ Bạch Vân võ quán, bình thường cũng rất vất vả, đệ tử phía dưới lại không quá thành khí, khó lắm mới có được một người như sư đệ..."

Nói đến đây, Mộ Phiếu Miểu cũng có chút tiếc hận.

Thiên phú trên Bạch Vân chưởng của Phương Tịch sư đệ, từ lúc khai trương Bạch Vân võ quán tới nay thật sự là đệ nhất.

Thế nhưng... Đối phương quá giàu có.

Đôi khi, quá giàu có cũng không tốt.

Tỷ như Phương Tịch nếu là ăn mày thậm chí xuất thân bình dân, Mộ Thương Long nói không chừng đều sẽ nhận Phương Tịch làm nghĩa tử, dốc lòng bồi dưỡng, tương lai có thể lấy ra để giữ thể diện!

Làm thế nào để giữ thể diện đây? Tự nhiên chính là đánh lôi đài, đối quyền với võ quán khác!

Đến lúc sư phụ già rồi, đệ tử y bát cũng có nghĩa vụ vì sư phụ ngăn cản các loại tới cửa phá quán.

Nếu như Phương Tịch có thể làm được chuyện ấy, không chừng Mộ Thương Long sẽ mang Mộ Phiếu Miểu gả cho hắn.

Thế nhưng... Phương Tịch quá giàu có!

Làm sao có thể vì một võ quán nho nhỏ mà đánh sống đánh chết đây?

"Khổ tâm của sư phụ, ta tự nhiên biết..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận