Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 380: Vô Bì

Hôm sau.

Trong khu nhà lều.

Dư Hóa run run rẩy rẩy mở cửa phòng.

Không... Không phải y mà là một tấm da người.

Da của Dư Hóa!

Hốc mắt của tấm da người này trống rỗng, phiêu phiêu đãng đãng, nhưng một người giấy, toàn thân đều có phù văn màu máu như được thêu bằng chỉ đỏ.

"Thành rồi... Ha ha... Cuối cùng cũng thành rồi!"

"Cuối cùng ta đã 'nhập đạo'."

Phía sau da người, Dư Hóa chậm rãi đi ra, y phát ra tiếng nói khàn khàn như người sắp chết khát trong sa mạc.

Toàn thân y đều được một bộ hắc bào bao phủ, còn có vết máu chảy ra.

Lúc này, nương theo y niệm chú văn rồi 'mặc' lại tấm da người này.

Không lâu sau, Dư Hóa ra khỏi cửa, mặt tái nhợt vì bị mất máu, bước chân kiên định, đi về phía Vô Bì Quan ở trung tâm thành.

Y cũng không phát hiện Phương Tịch đứng cách đó không xa, mỉm cười nhìn mình.

"Yếu quyết pháp thuật của thế giới này có khuynh hướng về ma công..."

Phương Tịch lầm bầm.

Từ lúc sưu hồn Lan Cô đêm qua thì hắn đã hiểu sâu hơn về đạo pháp của thế giới này, chính là ma công!

Không chỉ là ma công mà còn là ma công không có thuộc tính, không có yêu cầu gì về thuộc tính linh căn!

Cũng có nghĩa là chỉ cần ngươi có linh căn, bất kể loại linh căn nào, ít nhất cũng có thể nhập môn tu hành!

Dư Hóa có thể tu hành thành công, dẫn khí nhập thể, đại biểu ít nhất y có tư chất linh căn thấp nhất.

"Chỉ là căn cơ của những ma công này không đúng lắm, người này tiến vào Vô Bì Quan, e là vô phúc mà ngược lại còn có tai họa..."

Phương Tịch lộ ra vẻ do dự, sau đó hai tay kháp quyết, cả người lập tức biến mất, không thấy đâu nữa.

'Vô Bì Quan này vẫn phải xông vào một lần.'.

'Dù sao... Ta chỉ là thân ngoại hóa thân, có gì phải sợ chứ?'.

'Huống chi... Thân thể này còn rất mạnh!'.

Vô Bì Quan.

Mặc dù chỗ nào gọi là đạo quán nhưng tọa lạc ở trung tâm thành trì, chiếm diện tích rất lớn như một cung điện.

Bước chân Dư Hóa tập tễnh, bước vào một cửa nhỏ.

Ở chỗ này, loáng thoáng có một số người, đa phần mặc y phục bằng tơ lụa, vẻ mặt lấy lòng, đang nói gì đó với đạo nhân ngồi sau bàn.

Đạo nhân này khoảng bốn mươi tuổi, mặt đầy hồng quang, có hai chòm ria chuột, nhìn không giống đạo nhân mà càng giống thương nhân ở thế tục hơn.

Lúc này, y đang lắc lư năm ngón tay như củ cải của mình, miệng đầy nước miếng văng tung tóe:

"Ta nói bao nhiêu lần rồi, đan phòng không cần nhân thủ, đạo đồng nào cũng không nhét vào được..."

"Đi đi... Có chút dạ minh châu như vậy mà cũng dám mang đến làm dơ mắt đạo gia sao? Có tin ta không an bài cho tiểu tử nhà ngươi vào phòng tạp dịch không?"

Không ít quan lại quyền quý trong thành dẫn theo nhi tử, nữ nhi nhà mình... Vẻ mặt đầy thấp thỏm chờ đạo nhân sờ xương, sau đó dân lễ vật lên.

Dư Hóa chỉ có thể nhìn từ xa, chờ đến khi ít người mới lấy dũng khí tiến lên.

"Hử? Người ở đâu? Có lễ vật không?"

Đạo nhân mập mạp nhìn Dư Hóa giễu cợt.

"Ha ha... Chắc lại là con chuột nhỏ trong thành, nghe được tin tức thu nhận đạo đồng nên đến tìm vận may."

Một quý phụ nhân ở bên cạnh cười nhạo.

"Dư Hóa... Không có lễ vật như tự nhập đạo." Dư Hóa khàn khàn trả lời.

"Cái gì? Tự nhập đạo?"

Đạo nhân mập mạp rất kinh hãi, quý phụ nhân ở bên cạnh thì càng như thấy quái vật gì đón, che môi đỏ.

"Để ta xem thử..."

Đạo nhân mập mạp tiến lên một bước, trong thần sắc không còn sự nhạp báng trước đó mà trở nên vô cùng trinh trọng: "Nếu ngươi dám gạt ta, chắc ngươi cũng biết kết cục rồi đúng không?"

"Không dám!"

Dư Hóa kháp quyết, da người trên tay lập tức hiện ra một đường vân đỏ tươi.

"Tốt, tốt, tốt... Đúng là đã nhập đạo thành công, lại còn tu luyện Bác Bì Quyết, quả nhiên là kẻ hung hãn!"

Đạo sĩ mập mạp cười ha ha: "Ngươi gọi là Dư Hóa đúng không? Đi với đạo gia... Hôm nay ngươi vào Vô Bì Quan ta, nói không chừng còn có thể bái được một vị lão gia Đạo Sĩ làm sư phụ đó!"

Nói xong, đạo sĩ mập mạp lập tức kéo Dư Hóa, đì vào trong Vô Bì Quan.

Dư Hóa hít sâu, liếc nhìn xung quanh.

Chỉ thấy những quan lại quyền quý kia nhao nhao cúi đầu, đặc biện là quý phụ nhân trước đó đã châm biếm y, vụn son phấn bôi trên mặt lã chã rớt xuống, quả thật hận không thể nằm rạp xuống đất.

'Đây chính là... Uy của Đạo Nhân sao?'.

Trong lòng thiếu niên nhỏ nghĩ như vậy thì đã đầy dã tâm: "Bước kế tiếp... Ta muốn trở thành khôi thủ trong Đạo Nhân, sau đó luyện thành bản mạng đại thuật, trở thành Đạo Cơ Chi Sĩ!"

"Vào Vô Bì Quan ta rồi thì sau này có thể gọi nhau là sư huynh đệ... Ngươi có thể gọi ta là Lý sư huynh."

Lý sư huynh mập mạp dẫn Dư Hóa vào trong một viện lạc, cười nói: "Dư sư đệ nghỉ ngơi mấy ngày trước, chút nữa sẽ có nô bộc dâng cơm nước lên... Ta còn phải đi bẩm báo cho sư phụ, sư phụ ta rất thích thiếu niên anh tài, nói không chừng sẽ lập tức thu nhận sư đệ làm đồ đệ..."

"Đa tạ Lý sư huynh."

Mặc dù không lập tức được ghi tên vào đạo lục, trở thành đạo đồng nhưng Dư Hóa vẫn cung kính hành lễ.

Sau khi Lý sư huynh đi, hắn nhìn bày biện tinh xảo trong viện tử rồi chợt thở dài.

Lý sư huynh rời khỏi tiểu viện, thần sắc tươi cười đã thu liễm lại, trở thành vẻ mặt lạnh như băng.

Y bước vào chỗ sâu trong Vô Bì Quan, người qua lại chỗ này đều mặc đạo bào, chỉ là ai cũng có sắc mặt âm lãnh, dường như trong không khí cũng đầy khí tức khiến người khác phải bất an.

"Lý sư đệ..."

Lúc này, một đạo nhân sắc mặt trắng bệch như không có máu chợt cản trước mặt của Lý sư huynh rồi cười nói: "Ta nghe nói... Hôm nay đệ tuyển được một đệ tử tự nhập đạo phải không?"

Lý sư huynh biến sắc, cười trả lời: "Vẫn chưa ghi tên vào đạo lục, nên chưa tính là đệ tử chính thức... Ta đang định đi bẩm báo với sư phụ đây."

"Đáng tiếc..."

Đạo nhân này lắc đầu, dường như rất kiêng kị với sư phụ của Lý sư huynh này, xoay người bỏ đi.

Lý sư huynh lại chạy nhanh ra thật xa mới khinh mệt xì một tiếng: "Tin tức này truyền đi nhanh quá rồi... Cả đám đều nhớ thương đây mà..."

Y lại đi thêm một đoạn rồi bước vào cung điện.

Cung điện này vuông vức, trên tấm biển ở giữa có ba chữ to Vô Nguyên Điện.

Ở trong cũng điến có hình người mờ mờ ảo ảo.

Nhưng khi Lý sư huynh đến gần thì có thể thấy những cái đó không phải người mà là từng tấm... Da người!

Những tấm da người này có nam, có nữ, có trẻ, có già, cả đám đều sinh động như thật, đồng thời còn tản ra ba động pháp lực cấp Luyện Khí.

"Bái kiến sư phụ!"

Lý sư huynh không dám chậm trễ, bái đại lễ tham bái với hư không.

"Là ngươi sao... Có chuyện gì?"

Một tấm da người bất ngờ được bổ túc hóa thành một lão đạo gầy gò, ngồi trên bồ đoàn, thuận miệng hỏi.

"Để tử vừa thu nhận một Đạo Nhân tu luyện Bác Bì Quyết nhập đạo..."

Lý sư huynh không dám chậm trễ, bẩm rõ mọi chuyện.

"Không tệ... Không tệ... Ngươi rất không tệ... Thu được lương tài mỹ ngọc như vậy, không nuốt một mình để tăng công lực mà lại nhớ đến lão gia hỏa như ta..."

Lão đạo gầy gò chợt thở dài: "Lão đạo tu luyện Bì Ảnh Thuật, tẩu hỏa nhập ma... Bây giờ đã quên mình là ai. Có lẽ... Người này có thể giúp ta tìm lại bản thân một chút..."

Lý sư huynh không dám trả lời, trên trán đổ mồ hôi lạnh.

Trên Bác Bì Quyết, chính là Bì Ảnh Thuật!

Sư phụ y chính là dùng bản mạng đại thuật này Trúc Cơ thành công, từ đó hưởng thọ hai trăm năm, xưng là Hóa Ảnh Đạo Sĩ!

Một khi tu thành thuật này, sẽ có thể thúc đẩy da người tu luyện Bác Bì Quyết, tế luyện nó như pháp khí.

Rất nhiều da người trong điện này đều là sư huynh đệ tỷ muội của Lý sư huynh...

Lão đạo này tu vi cao thâm, đã đến Trúc Cơ viên mãn, lại nghe được một tin tức quan trọng nên đã mạo hiểm tu luyện Huyết Bì Pháp cao hơn một tầng, muốn liều một phen cơ duyên.

Tiếc là Hóa Ảnh lão đạo sĩ chỉ vì cái trước mắt mà gân đây tu luyện bị tẩu hỏa nhập ma, mang chính chình 'hóa' mất, chỉ có thể dùng hình thái quỷ dị, ký túc ở trong từng tấm da người mà mình đã luyện hóa.

Bây giờ, bây giờ cần gấp một vị 'đại dược' để lão khôi phục lại như ban đầu.

"Thôi... Ngươi lui đi."

Nhìn Lý sư huynh đang run lẩy bẩy, lão đạo gầy gò mở miệng.

Lý sư huynh như được đại xá, vội dập đầu lui ra.

Mà dường như lão đạo gầy gò cũng không nhịn được nữa mà cả tấm da người nổ tung, bên trong không có gì cả...

Trong điện đường to lớn, chỉ có vô số da người du đãng, ngụy trang thành cảnh tượng náo nhiệt.

Loáng thoáng có tiếng của lão đạo truyền ra: "Không được... Ta nhất định phải tìm bản thân về... Lão quan chủ sắp chết rồi, một khi lấy được Kim Đan của lão... Ta sẽ có thể luyện thành Huyết Bì Pháp, trở thành Chân Nhân Vũ Sĩ, hưởng năm trăm năm!"

Màn đêm thâm trầm.

"Dư sư đệ, chuyện tốt đến rồi."

Lý sư huynh vội bước vào cửa, vẻ mặt cười rất tươi: "Ta nói với sư phụ, sư phụ đã đồng ý nhận đệ làm đồ nhi... Còn không nhanh chóng đi bái sư với ta?"

"Bái sư... Ở ban đên?" Dư Hóa nhìn sắc trời bên ngoài, hơi do dự.

"Người tu đạo như chúng ta không quan trọng những chuyện này, sư phụ của chúng ta cũng vậy, sau này đệ hầu hạ bên cạnh thì phải cẩn thận..."

Lý sư huynh nghiêm mặt trả lời.

"Đã như vậy... Ta sẽ đi với sư huynh ngay, ta muốn đến bái sư há có thể không có lễ? Lễ vật này là ta đã dày công chuẩn bị, xin sư huynh hãi cầm cẩm thận, sau đó trình cho sư phụ, lão nhân gia người..."

Dư Hóa cười lấy một cái hộp gỗ ra, đưa cho Lý sư huynh.

Lý sư huynh cũng không nghĩ sao tên đệ tử không bỏ ra nổi vật gì lại bất chợt chuẩn bị lễ vật, tiện tay tiếp nhận.

Một khắc sau, sắc mặt của y liên tục biến đổi, nhìn bàn tay đã biến đen đi của mình: "Ngươi hạ độc? !"

Mặt của Dư Hóa cũng trở nên lạnh lùng: "Ngươi muốn hại ta, còn không cho phép ta phản kích sao?"

"Không thể nào... Tiểu súc sinh, làm sao ngươi biết được?" Lý sư huynh vội kháp quyết, da người tự động rơi ra.

Vậy mà lớp đen nhánh kia đã bị giữ lại trên tấm da người, chỉ còn lại một huyết nhân, nhìn chăm chú Dư Hóa, trong mắt đầy sự thù hận.

Dư Hóa lại không chút hoang mang, cười lạnh nói: "Ngay từ đầu đương nhiên là ta không biết, nhưng từ trong cử động của ngươi đã cảm thấy khả nghi... Sao đó còn có đạo nhân mặt trắng nhợt đến cửa, mơ hồ lộ ra chuyện này, nếu không thì ngươi cho rằng Thấu Tủy Độc của ta từ đâu đến?"

"Là hắn?"

Lý sư huynh chợt giật mình, nhớ lại hôm nay gặp phải đạo nhân mặt tái, trong lòng không khỏi đại hận: 'Người này cũng dám vi phạm quy củ trong quan mà ám toán ta sao? Không tốt... Cái này lại là Thấu Tủy Độc...'.

Vừa xuất hiện ý nghĩ này, y đã cảm thấy cốt tủy ngứa ngáy, sau đó mắt tối sầm lại, hôn mê.

Mất đi sự khống chế của y, tấm da người mập mạp kia cũng dừng lại ở chỗ cũ, không du đãng nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận