Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 126: Thủ tiêu tang vật (2)

À, lúc phường thị Thanh Trúc Sơn bị phá đi hắn cũng có thu hoạch.

Trong túi trữ vật của lão tam trong Khấu Thị Tam Hung có không ít đồ tốt.

Tỉ như Kim Tuệ Hoàn, hắn không thể sử dụng được thứ này đương nhiên phải tìm cơ hội bán đi.

Hơn nữa trên người Phương Tịch còn có hai túi trữ vật chứa đầy tài liệu yêu thú mà những năm này hắn đã thu thập.

"Không thấy Thiên Phù Điện, Bách Xảo Lâu cũng vậy... Thế lực Trúc Cơ ở sau lưng hai nhà này cũng tổn thất nặng nề trong chiến dịch Hắc Thủy Đàm, đây cũng là chuyện bình thường..."

Phía sau của Bách Xảo Lâu là Trúc Cơ gia tộc Kỳ gia bị chết một vị đại tu Trúc Cơ, Trầm gia đứng sau Thiên Phù Điện còn thảm bại hơn đã bị diệt tộc.

Minh Thanh Các thì ngược lại vẫn còn ở đây, Phương Tịch nhớ kỹ Vân Mộng tiên tử hình như là họ Từ, chính là người Thanh Diệp Từ gia.

Thanh Diệp Từ gia chính là thế lực Trúc Cơ đứng sau Minh Thanh Các.

Nhưng lúc này, một chút suy nghĩ đi uống trà Phương Tịch cũng không có.

Nghĩ đến Vân Mộng tiên tử thì hắn không khỏi nhớ đến Thẩm Hạo Nhiên, a, tỉ lệ lớn là tên này đã xong đời.

Còn có Trần Bình, Lục Chi, Cửu Huyền Thượng Nhân, Địch Thất...

Những người này đã từng là tiểu đồng bọn của hắn, bây giờ cũng không biết kết cục của họ ra sao.

Phương Tịch thở dài, chợt hắn ổn định tâm thần rồi dựa theo kinh nghiệm mà đi vào một căn có diện tích phổ biến nhất, đồng thời cũng là cửa hàng xa hoa nhất.

Cửa hàng này là Vạn Hải Lâu, hắn đã thăm dò thế lực phía sau của cửa hàng này là Tống gia.

Có thể nói Tống gia ở Việt Quốc là đại danh đỉnh đỉnh, chính là gia tộc cầm đầu của các gia tộc tu tiên, thế lực của họ chỉ dưới Huyền Thiên Tông.

Những Trúc Cơ gia tộc khác nhất định phải thêm một cái tiền tố để phân biệt với những gia tộc cùng họ khác.

Mà ở Việt Quốc thì chỉ có duy nhất một Tống gia.

Nghe nói Tống gia có một vị đại trưởng lão Trúc Cơ viên mãn. Trừ điều đó ra thì số lượng tu sĩ Trúc Cơ cũng đã vượt qua năm ngón tay.

Cũng bởi vì có lực lượng này nên cho dù Huyền Thiên Tông ra lệnh họ cũng có thể xông pha, trong lần tiêu diệt Hồng Diệp Cốc cùng Tư Đồ gia lúc trước họ cũng thu hoạch rất khá.

"Càng là thế lực lớn thì càng chú trọng uy tín của bản thân... Trước khi thấy được lợi ích to lớn vẫn có thể miễn cưỡng tin được."

'Ít nhất giới hạn của Tống gia cũng sẽ cao hơn Bách Xảo Lâu một chút đúng không?'.

"Vị khách quan kia, không biết ngài muốn tìm gì? Vạn Hải Lâu chúng ta bất luận là pháp khí, đan dược, linh phù, trận pháp, thậm chí linh sủng, lô đỉnh cái gì cũng có."

Một tiểu nhị mặc trường sam mà xanh lam bước đến nghênh đón hắn.

"Mỗ gia muốn bán đồ, gọi người có tiếng nói của các ngươi đến đây ."

Phương Tịch nhìn một vòng bên trong Vạn Hải Lâu lại nhíu mày: "Còn có... Nơi này quá ồn ào lộn xộn."

"Vị khách nhân này, xin mời lên phòng riêng trên lầu hai."

Lập tức tiểu nhị biết lắng nghe dẫn Phương Tịch lên lầu hai, bước vào một căn phòng.

Căn phòng này rất lớn, lư hương ở trên mặt bàn đang có ninh thần hương đang từ từ bay lên.

Chờ không bao lâu đã có một nha hoàn bước đến dân linh trà lên.

"Tống gia này đúng là đủ giàu."

Phương Tịch ngửi một cái, hắn cảm thấy pháp lực trong cơ thể cũng có chút ba động, không tránh khỏi cảm khái.

Nhưng hắn vẫn không uống.

Sau một nén nhang, cửa phòng lại mở ra lần nữa, một nam tu mày kiếm mắt sáng, đầu đội ngọc quan, mặc pháp bào màu xanh lam bước đến thi lễ trước: "Tại hạ Tống Thanh, không biết vị đạo hữu này xưng hô thế nào?"

"Bản nhân Phương Lãnh!"

Phương Tịch lạnh lùng đáp lại.

"Nguyên lai là Phương đạo hữu, không biết đến Vạn Hải Lâu của ta có gì chỉ giáo?" Cách đối nhân xử thế của Tống Thanh rõ ràng đã trải qua huấn luyện chuyên môn, nhất cử nhất động có phàn chú trọng lễ nghi.

Nhưng trên trán y lại mơ hồ có một tia ngạo khí.

Chuyện này cũng rất bình thường, dù sao y cũng là tộc nhân của Tống gia mà.

Huống chi chỉ cần là tu sĩ thì sẽ có tính cách này.

"Ta đến bán một vài thứ và cũng mua một vài thứ."

Sau khi đạt đến Luyện Thể tầng ba, căn cứ theo lời nói của Lệnh Hồ Sơn thì đã không còn đường tiến lên nữa nên Phương Tịch phải kịp thời chuyển hướng.

Hơn nữa với linh căn của hắn mà muốn đề thăng Trường Xuân Quyết thì đại khái vẫn phải cắn thuốc.

"A, vậy hôm nay xin được khai mở nhãn giới."

Tống Thanh ngồi xuống, y uống một hớp linh trà, trong đôi mắt có chút vẻ chờ mong.

Sau đó y nhìn thấy Phương Tịch lấy ra một bình thuốc đặt lên bàn.

Tống Thanh cầm lấy bình thuốc rồi mở ra ngửi ngửi: "À... Linh đan nhất giai thượng phẩm - Kim Tuệ Hoàn, thích hợp cho tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ Kim linh căn sử dụng để tăng pháp lực, một viên trị giá hai mươi khối hạ phẩm linh thạch, chỗ này có năm viên, dược tính hoàn hảo, bổn lâu có thể mua lại với giá chín mươi khối linh thạch. Đạo hữu cảm thấy thế nào?

"Có thể."

Phương Tịch nghĩ nghĩ rồi lại lấy một số linh tài trong túi trữ vật ra để xử lý.

Lúc trước tên tam đệ Khấu gia kia đại khái giết người đoạt bảo, hơn nữa cũng thuận tay chiếm lấy không ít đồ vật loạn thất bát tao, Phương Tịch cũng không dùng được nên dứt khoát bán hết tất cả.

Trải qua Tống Thanh giám định từng thứ xong, cộng lại cũng chỉ khoảng sáu mươi lăm khối linh thạch.

"Như vậy... Tổng cộng Phương đạo hữu được một trăm năm mươi khối hạ phẩm linh thạch."

Sau khi Tống Thanh kiểm kê xong, y phất tay áo một cái đã thu hồi toàn bộ Kim Tuệ Hoàn và những thứ khác, trên mặt bàn chỉ còn lại một đống hạ phẩm linh thạch đủ mọi màu sắc: "Đạo hữu có thể kiểm tra lại, nhìn xem số lượng có đủ hay không?"

Phương Tịch gật đầu, hắn thật sự kiểm kê rõ ràng đâu ra đấy.

Nhìn thấy một màn này, trên mặt Tống Thanh càng vui vẻ hơn: "Không biết đạo hữu muốn mua vật gì ở bổn lâu? Trong bổn lâu, các loại kỳ trân dị bảo cần gì cũng có, chắc chắn có thể thỏa mãn nhu cầu của đạo hữu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận