Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 530: Giao dịch

Hội giao dịch lần này, trước đó Phương Tịch xuất thủ mấy lần thu tài liệu cần thiết nên cũng đã thu gom không sai biệt lắm.

Nhưng bây giờ có rất nhiều đại yêu hóa hình hội tụ, cơ hội có thể giao dịch công bằng cũng không nhiều.

Đương nhiên Phương Tịch cũng muốn hớt chút lông cừu.

Mà lúc này, rất nhiều mảnh vỡ yêu văn mà hắn mua ở Thành Thiên Vệ Tây Mạc và những quyển sách da thú hắn lấy được từ trong tay của khôi lỗi thanh giác đã hiện lên trong lòng của hắn.

Đối với văn tự yêu tộc, đặc biệt là loại ngân sắc điểu văn kia, hắn vẫn rất hứng thú.

"Ha ha, đạo hữu muốn học yêu văn sao?"

Một thân ảnh cao lớn ở trong yêu khí màu vàng đất chậm rãi mở miệng: "Bản tọa cũng có thể dạy nhưng mà không biết học phí này, hắc hắc..."

Phượng Thập Tam khoanh tay, căn bản không thèm để ý đến chuyện này, dường như y đang thần du vật ngoại.

Đối với yêu tộc thì văn tự của yêu tộc cũng không tính là thứ cần phải đặc biệt giữ bí mật gì.

Trên thực tế, đã có một số Nguyên Anh lão quái, hoặc tự nghiên cứu, hoặc cơ duyên xảo hợp mà học được loại văn tự này.

Lại bán cho một người thì cũng không tính là gì, quan trọng là giá cả!

Phương Tịch mỉm cười, tay đặt lên nhẫn trữ vật rồi lướt nhẹ qua.

Mấy cái hộp ngọc, bình ngọc hiện lên, sau khi mở ra thì bên trong là từng cây thảo dược mang theo mùi hương kỳ lạ.

Mà ở trong bình ngọc là mấy viên Ly Hợp Đan mà Phương Tịch ăn còn thừa, mặc dù đan dược này là dành cho tu sĩ nhân tộc phục dụng nhưng yêu tộc dùng cũng không có vấn đề gì.

Thậm chí bởi vì thể phách yêu tộc cường hãn nên đan độc mà chúng có thể tiếp nhận được cũng lớn hơn nhân tộc một chút...

"Ồ? Vậy mà là Lôi Kích Hạch?"

Tên đại yêu hóa hình toàn thân bao phủ trong yêu khí màu vàng đất nhìn một cái hộp trong đó là linh dược kỳ dị tương tự như hạch đào, bề ngoài lại có từng tia lôi hồ lắp lóe, trong mắt y đại phóng tinh quang: "Quả nhiên, Nhân Gian giới có rất nhiều bảo vật hiếm có ở Yêu giới!"

Y duỗi tay ra, dường như kìm lòng không nổi mà muốn kiểm tra.

Cạch!

Bàn tay Phương Tịch đặt lên hộp ngọc phát ra một tiếng cạch: "Nếu đạo hữu muốn trao đổi thì cũng phải cho bản nhân nhìn chút thành ý đúng không?"

"Chuyện này đương nhiên... ".

Tên đại yêu hóa hình này cười ha ha, một ngọc giản từ trong tay y bay ra: "Trong ngọc giản này đã ghi chép so sánh mấy vạn yêu văn và văn tự nhân tộc thường dùng... Với sự thông minh của đạo hữu, sẽ học rất nhanh."

Phương Tịch tiếp nhận ngọc giản, thần thức quét qua đã nhìn thấy rất nhiều yêu văn.

Một số trong đó hắn cũng từng nhìn thấy trên mãnh vỡ của yêu tộc.

Lúc này hắn phiên dịch thử vài câu, phát hiện không có chỗ nào không lưu loát, rõ ràng yêu tu này cũng không lừa hắn.

"Mời!"

Hắn mang hộp ngọc chứa Lôi Kích Hạch giao cho con đại yêu hóa hình này, yêu tu này cầm trong tay giám định một phen, không khỏi phi thường hài lòng nhét vào trong vòng tay trữ vật.

Ngay lúc đại yêu hóa hình này muốn rơi khỏi thì Phương Tịch chợt mở miệng: "Chậm đã!"

"Thế nào? Đạo hữu còn chuyện gì sao?"

Một ánh mắt đỏ tươi từ trong yêu khí hiện ra, mang theo từng tia dã tính hung tàn.

Rất rõ ràng, cho dù có thể ngồi xuống trao đổi, giao dịch... Nhưng đại yêu vẫn là đại yêu!

"Không có gì, chỉ là yêu văn mà đạo hữu đưa ra hình như chỉ có những loại sơ cấp nhất... Tại hạ còn từng thấy một loại ngân sắc yêu văn như chim bay, không biết đạo hữu có hay không?"

Ánh mắt Phương Tịch chợt lóe lên nói.

Yêu văn mà con đại yêu hóa hình này đưa cho hắn đều là loại yêu văn màu xanh sẫm phổ thông.

Mà loại ngân sắc yêu văn trong mấy trang cuối cùng của sách da thú thì hắn lại không thấy.

"Ha ha... Nhân tộc, ngươi nói không phải là Phượng Triện Văn chứ? !"

Yêu tộc hóa hình cười lạnh: "Đây là đại đạo hư không mà Thủy tổ yêu tộc ta - Chân Linh Phượng Hoàng đã lĩnh hội rồi mượn hình thể của bản thân hiển hóa ra, chuyên để dạy phù văn cho yêu tộc ta, ngươi cũng muốn học sao?"

"Phượng Triện Văn? !"

Trong lòng Phương Tịch mơ hồ khẽ động: "Đạo hư không sao?"

"Đạo hữu nói sai rồi!"

Dường như Tiêu Dao Công nghĩ đến gì đó, cười nói: "Mặc dù Long Chương Phượng Triện thật sự là văn tự của yêu tộc nhưng đạo hư không và thời gian vẫn ở đó... Cũng có đại năng nhân tộc ta lĩnh hội ra, chỉ là danh khí của Phượng Triện Văn lớn hơn, nên mới đâm lao phải theo lao mà thôi... Cho dù ma tộc cũng có thể thi triển lực lượng hư không, hiển lộ Phượng Triện Văn, nhưng bọn chúng gọi là Thiên Ma Văn mà thôi, ba ngàn đại đạo, trăm sông đổ về một biển..."

"Tiêu Dao Công hiểu biết không kém... Nhưng luận về lực lượng hư không thì vẫn là Phượng Triện Văn của tộc ta tinh diệu nhất."

Phượng Thập Tam luôn thờ ơ nãy giờ lạnh lùng mở miệng: "Tu sĩ nhân tộc, ta khuyên ngươi nên dẹp suy nghĩ này đi... Phượng Triện Văn chỉ có Thiên Phượng Nhất Tộc mới có thể được truyền thụ, mà bản tộc tuyệt đối sẽ không truyền ra ngoài."

Ngụ ý của y là đại yêu hóa hình giao dịch với Phương Tịch cũng không biết...

"Thì ra là vậy..."

Phương Tịch như đang nghĩ đến điều gì đó.

Nhưng mà đối với hắn, Phượng Triện Văn liên quan đến hư không, cũng là điểm mấu chốt để khai phá năng lực Kim Thủ Chỉ của Chư Thiên Bảo Giám lần nữa, thuộc về loại mà hắn không thể từ bỏ.

Hắn nhìn về phía Phượng Thập Tam: "Vậy thì không biết... Đạo hữu có muốn giao dịch với ta hay không?"

"Ha ha, ngươi muốn ta truyền thụ cho ngươi Phượng Triện Văn sao?" Trên mặt Phượng Thập Tam hiện lên sự trào phúng: "Không ..."

Ngay lúc y còn định châm biếm tên tu sĩ Nguyên Anh nhân tộc không biết tốt xấu này một phen thì thần thức truyền âm của Phương Tịch lại vang lên bên tai của y: "Tạo Hóa Linh Dịch... Đạo hữu còn cần không?"

"Cái gì? Ngươi lại có thần vật như vậy sao? Không, ta không tin!"

Sắc mặt Phượng Thập Tam khẽ biến, cũng dùng thần thức truyền âm trả lời.

Nguyên Anh lão quái toàn trường, trừ Nam Cung Ly ra thì không ai biết Phương Tịch nói gì mà khiến con Thiên Phượng cao ngạo này bỗng chốc ngậm miệng nhưng họ cũng có thể suy đoán, đó tất nhiên là thứ cực kỳ quý giá, nói không chừng còn ở trong danh sách mà trước đó Phượng Thập Tam đã đưa ra.

Trong nhất thời, vô số ánh mắt tập trung vào Phương Tịch.

Cũng may hắn đã sớm che giấu Oán Hồn Dẫn của bản thân, nếu không thì nói không chừng sau này còn có chút phiền toái.

Dù sau bây giờ hắn cũng không thể chuyên tâm giữ gìn lớp mã giáp Vân Kiệt Tử này nữa, một khi bại lộ, nói không chừng sẽ bị người khác truy xét một mạch đến Phỉ Thúy Đảo.

"Muốn chứng minh cũng đơn giản... Nhưng mà thứ trên tay của ta cũng không phải là Tạo Hóa Linh Dịch."

Phương Tịch mỉm cười, ném ra một cái Không Thanh Bình.

Phượng Thập Tam tiếp nhận, bên trong đương nhiên là trống rỗng...

"Ngươi đùa giỡn với ta... Không đúng!"

Y cẩn thận dùng thần thức kiểm tra, thần sắc từ từ trở nên động dung: "Trong bình này, hình như từng chứa một loại linh dịch, nhìn từ khí tức lưu lại... Ít nhất đã từng chứa một phần Tạo Hóa Linh Dịch pha loãng, không ngờ... Nhân Gian giới lại thật sự còn tồn tại loại linh vật đẳng cấp này?"

Xem ra dù Phượng Thập Tam liệt Tạo Hóa Linh Dịch đứng đầu danh sách nhưng y căn bản cũng không nghĩ có thể đổi được loại chí bảo này.

Y nhìn qua Phương Tịch, ánh mắt không khỏi trở nên phi thường thận trọng: "Nếu trong tay của đạo hữu có linh dịch này thì bản tọa nguyện dùng Phượng Nguyên Đan, Ngũ Hành Hoàn, nội đan Thiên Văn Chu trước đó để trao đổi!"

"Tạo Hóa Linh Dịch chính là thứ của tiên giới, mặc dù linh dịch trong tay của ta đã pha loãng nhưng lại được luyện vào Tam Quang Thần Thủy, Vạn Niên Linh Nhũ... Tuyệt đói vô cùng trân quý."

Phương Tịch tiếp tục dùng thần thức truyền âm: "Những thứ này của đạo hữu vẫn thiếu rất nhiều!"

"Xem ra đạo hữu vẫn nhớ mãi không quên Phượng Triện Văn..."

Trong đôi mắt của Phượng Thập Tam lóe lên quang hoa nguy hiểm nhưng sau khi y liếc qua Tiêu Dao Công vẫn đang ở bên cạnh thì cưỡng ép kiềm chế lại: "Phượng Triện Văn không thể nào tồn tại trên giấy bình thường... Chẳng lẽ bản tọa còn phải hao phí thời gian dạy ngươi hay sao?"

"Đây là chuyện của đạo hữu, nếu đạo hữu không thể làm cho bản nhân hài lòng, vậy thì cùng lắm là không giao dịch thôi."

Phương Tịch bình chân như vại nói.

Phượng Thập Tam trầm mặc một phen, sau đó dùng thần thức truyền âm hỏi thăm: "Linh dịch trong tay người còn bao nhiêu?"

"Ba giọt!"

Quang mang lấp lóe trong mắt của Phương Tịch, hồi đáp.

"Quá ít, nếu tiến hành trao đổi thì dùng Phượng Triện Văn đổi ba giọt linh dịch chính là ranh giới cuối cùng của bản tọa!" Phượng Thập Tam nói.

"Lại thêm ba món bảo vật kia!"

Đương nhiên Phương Tịch sẽ không khách khí gì với yêu tộc, ranh giới cuối cùng cái gì? Đó chính là thứ dùng để đột phá và chà đạp!

Song phương ngươi tới ta đi một phen, cuối cùng vẫn quyết định kiểm hàng trước.

Phương Tịch lấy ra một cái Không Thanh Bình đựng Cửu Thiên Tịnh Hoa Thủy còn Phượng Thập Tam thì cười lại móc ra một ngọn hồn đăng!

Ở trong hồn đăng còn mơ hồ có hồn phách của một tu sĩ đang thống khổ vì bị hỏa diễm chậm rãi thiêu đốt...

Làm dầu thắp trong đèn nhưng lại khiến tu sĩ đó duy trì một tia sinh cơ cuối cùng.

Một màn quỷ dị mà kinh dị này khiến sắc mặt của những tu sĩ ma đạo ở đây cũng khẽ biến.

"Thần hồn đốt thiên đăng..."

Phương Tịch thì thào, đây chính là cực hình nổi tiếng trong tu tiên giới, rất nhiều tu sĩ tình nguyện hồn phi phách tán cũng không muốn lâm vào bước phải chịu tra tấn trăm năm, ngàn năm này.

"Không sai, thần hồn Nguyên Anh này là thu hoạch đến từ lần hàng giới trước của Thiên Phượng Nhất Tộc ta... Người này tự xưng đến từ Nguyên Thủy Ma Môn gì đó, chính là một Nguyên Anh ma đạo, bị tộc ta bắt giữ, rút hồn luyện phách, tán đi Nguyên Anh, chỉ giữ lại một tia thần hồn đốt thiên đăng... Với mức độ thần hồn suy yếu của hắn thì dù một tu sĩ Kết Đan cũng có thể dễ dàng sưu hồn."

Nguyên Anh của tu sĩ Nguyên Anh chính là bão nguyên thủ anh, thần hồn ngưng tụ ở mức độ cao, tự nhiên đã có thể chống cự rất nhiều thuật thần hồn, khó mà bị sưu hồn, yêu thú cấp bốn cũng giống vậy!

Yêu tộc có thể làm đến điểm này, đủ khiến rất nhiều tu sĩ Nguyên Anh ở đây sợ hãi.

Phượng Thập Tam cười lạnh: "Nguyên Thủy Ma Môn của người này cũng xem như có nội tình rất tốt, đã học được một phần Phượng Triện Văn, Thanh trưởng lão cố ý luyện chế thần hồn của hắn, giữ lại một phần ký ức này, có thể để yêu tộc sau này học tập sử dụng..."

Tên này nói cười nhàn nhã lại khiến tất cả tu sĩ ở đây đều không rét mà run.

Sự chấn động mà trong lòng Phương Tịch còn vượt qua Nguyên Anh lão quái khác rất nhiều.

Đây là lần đầu tiên hắn nghe được đại danh Nguyên Thủy Ma Môn từ trong miệng người ngoài!

"Như vậy rất tốt!"

Cưỡng ép đè nghi ngờ trong lòng xuống, Phương Tịch vứt Không Thanh Bình trong tay cho Phượng Thập Tam.

Phượng Thập Tam mở nắp bình ra, nhẹ nhàng ngửi một cái rồi lẩm bẩm: "Quả nhiên là Cửu Thiên..."

Nhìn dáng vẻ của y, vậy mà lại giống như biết được Cửu Thiên Tịnh Hoa Thủy.

Y nhìn một giọt linh dịch rồi ném hồn đăng qua.

Phương Tịch tiếp nhận rồi thi triển sưu hồn thuật.

Ký ức của thần hồn này đã hóa thành trống rỗng trong tra tấn dài dằng dặc.

Chỉ có ký ức học tập Ngân Triện Văn được giữ lại.

Nhưng mà Ngân Triện Văn vô cùng phức tạp, Phương Tịch cũng chỉ có thể xem đại khái, sau này còn phải sưu hồn nhiều lần, thân lâm kỳ cảnh mà học tập thì mới có thể từ từ nắm giữ.

'Rất rõ ràng, Thiên Phượng Nhất Tộc xem thần hồn của Nguyên Anh lão ma này như một món pháp khí luyện chế để dạy học, quá hung tàn ác độc!'.

Phương Tịch phun ra một ngụm trọc khí: "Không sai, đúng là Phượng Triện Văn!"

"Đạo hữu đã dốc hết sức kiên trì..." Không biết Phượng Thập Tam nghĩ đến gì đó, vậy mà lại lui một bước: "Ta có thể mặc đạo hữu chọn hai trong ba món bảo vật kia... Giao dịch như vậy thế nào?"

'Xem ra Cửu Thiên Tịnh Hoa Thủy đối với Thiên Phượng Nhất Tộc rất quan trọng...'.

'Ta làm như vậy có quá thù riêng rồi không? Hi vọng một ngày nào đó trong tương lai, ác quả này đừng đập lên đầu ta...'.

Phương Tịch tự nói trong lòng, sau đó hắn nói: "Được!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận