Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 39: Ma tai chợt hiện (1)

Bình minh.

Ánh nắng ban mai rực rỡ từ phương đông chậm rãi chiếu xuống, cả tòa Hắc Thạch thành tựa như được phủ lên một lớp ánh sáng màu vàng.

Phương Tịch trở lại phủ đệ, thay một bộ quần áo khác.

"Lục Xà không chịu nổi một kích, nhưng trước khi hắn chết đã để lộ ra một thông tin rất đang giá..."

Đêm qua, nhờ uy lực của phù lục, hắn đã thuận lợi tiêu diệt toàn bộ cao tầng của Hồng Xà võ quán, mà đệ tử ở bên ngoài vẫn hoàn toàn không biết gì cả.

Hơn nữa, hắn cũng lợi dụng Lục Xà để hoàn thành một thí nghiệm của mình.

' Chân lực võ giả đối mặt với hạ phẩm pháp khí, vẫn sẽ rất thiệt thòi... Xương cốt chỉ hơi cứng hơn chút so với người bình thường mà thôi, chỉ cần tránh đi mấy chỗ xương cốt cứng rắn, đánh vào chỗ yếu hại, là có thể dễ dàng lấy yếu thắng mạnh!'.

Nghĩ đến đêm qua khi nhìn thấy phi kiếm thuật, vẻ mặt Lục Xà rất khiếp sợ, Phương Tịch vẫn cảm thấy vô cùng thú vị.

Sau khi dùng bữa sáng xong, Phương Tịch đi tới Bạch Vân võ quán.

"Sư đệ, ngươi rốt cục cũng tới rồi."

Mộ Phiếu Miểu ở trước cửa võ quán, thấy Phương Tịch, hai mắt của nàng lập tức tỏa sáng, nắm lấy tay Phương Tịch đi vào nội viện.

"Sư tỷ, đã xảy ra chuyện gì?"

Phương Tịch cảm thụ được ánh mắt kinh ngạc của đệ tử bốn phía, bàn tay của hắn rụt khỏi tay của Mộ Phiếu Miểu.

"Một vị hảo hữu của phụ thân tới rồi, Hác bá bá cũng là một vị võ quán chủ..."

Mộ Phiếu Miểu giới thiệu vài câu ngắn gọn.

'Thì ra là Mộ Thương Long có khách đến chơi, lão muốn ta đến đó để giữ thể diện hay sao?'.

Phương Tịch đại khái nghe hiểu, cũng không cự tuyệt, hắn đi theo Mộ Phiếu Miểu tiến vào phòng khách.

"Ha ha, vị này chính là nữ thế chất đúng không? Đúng là càng lớn càng xinh đẹp."

Trên đại sảnh, Mộ Thương Long cùng một vị tráng hán mặt đỏ đang phân khách chủ ngồi xuống.

Đại hán mặt đỏ kia nhìn thấy Mộ Phiếu Miểu, nhất thời ánh mắt hắn sáng ngời, lại hướng một thanh niên áo đỏ bên cạnh phân phó: "Còn không đi hành lễ sao?"

"Tại hạ Hách Lam, bái kiến Mộ cô nương."

Thanh niên này chắc là con cháu của Hác quán chủ, vẻ mặt của y ôn hòa vui vẻ tiến lên.

"Tên chất nhi này của ta có thiên phú rất tốt, bây giờ mới có mười chính tuổi cũng đã đạt đến cảnh giới Khí huyết tam biến..."

Hác quán chủ cười ha ha.

"Ha ha... Nữ nhi của ta thật bất tranh khí, đã hai mươi tuổi rồi mới đột phá đến cảnh giới Khí huyết tam biến."

Mộ Thương Long tỉnh bơ uống một ngụm trà, lại chỉ chỉ Phương Tịch: "Nhưng mà tên đệ tử này thì cũng không tệ, năm nay hắn mười bảy tuổi, cũng là Khí huyết tam biến."

"Cái gì?"

Sắc mặt Hách Lam nhất thời rất đặc sắc, như bị người chém một đao.

"Ha ha... Ta còn có việc quan trọng muốn cùng Mộ lão ca thương lượng..." Vị Hác quán chủ kia, chỉ thoáng khiếp sợ một chút, đã khôi phục bình thường.

"Ừm, Phiếu Miểu, Phương Tịch, các ngươi dẫn Hách Lam ra ngoài đi dạo đi, người trẻ tuổi phải thân cận hơn."

Vẻ mặt Mộ Thương Long cũng trở nên trịnh trọng.

Phương Tịch cùng Mộ Phiếu Miểu mỗi người hành lễ, rồi rời khỏi phòng khách.

Trước khi ra khỏi cửa, lỗ tai Phương Tịch giật giật, thanh âm tràn ngập lo lắng của Hác quán chủ truyền vào trong tai: "... Mộ lão ca, chuyện bao vây tiêu diệt yêu thú lúc trước, chỉ sợ có chuyện kỳ quái rồi!"

'Chuyện bao vây tiêu diệt yêu thú lúc trước, rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì?'.

Phương Tịch đang suy nghĩ, Hách Lam nhìn thấy ánh mắt Mộ Phiếu Miểu thỉnh thoảng nhìn về phía tên sư đệ này, nhất thời tính khí trẻ tuổi của y nổi lên: "Vị sư đệ này mới mười bảy tuổi đã đột phá Khí huyết tam biến, Hách Lam bội phục, hay là... Chúng ta tỷ thí một chút, có được không?

"Chuyện này... Không cần đâu."

Phương Tịch từ chối.

Với cảnh giới võ quán chủ của hắn, võ giả Khí huyết tam biến bình thường, chính là một cước hạ một người.

"Thế nào? Ở trước mặt Mộ cô nương, Phương sư đệ chẳng lẽ là... Sợ thua sao?" Hác Lam nở nụ cười.

Y tự nhận thiếu niên sẽ đặt thể diện lên đầu, bị đâm một kích như vậy, tất nhiên sẽ trúng chiêu.

Phương Tịch chỉ âm thầm liếc mắt, hắn cũng lười so đo với tiểu hài tử: "Ừm... Ta nhận thua là được rồi, Hách huynh thực lực hơn người, tại hạ tự thẹn không bằng!"

"Hả?"

Hách Lam trợn to hai mắt, hình như phải xem lại Phương Tịch rồi.

Một lúc lâu sau, y mới phun ra được một câu: "Ta chưa từng thấy qua người như Phương huynh..."

"Mộ lão ca, chuyện hôm nay, ngàn vạn lần xin ngươi hãy để ở trong lòng."

Cổng chính của Bạch Vân võ quán.

Hách quán chủ mang theo chất nhi, cùng Mộ Thương Long cáo biệt.

Mộ Phiếu Miểu và Phương Tịch đứng trong đám người đưa tiễn.

"Vừa rồi... Tại sao ngươi lại trực tiếp nhận thua? "Mộ Phiếu Miểu đến gần Phương Tịch, lặng lẽ hỏi.

"Không có ý nghĩa gì, vì sao phải đánh?" Phương Tịch hỏi ngược lại một câu.

Thay vì cùng tiểu hài tử tranh phong, không bằng suy nghĩ một chút bầu không khí quỷ dị gần đây của Hắc Thạch thành.

Có vẻ như... Từ lần săn yêu trước đó, đã có chuyện gì ghê gớm đã xảy ra.

Ngay khi hắn đang thần du vật ngoại, bỗng nhiên, cách đó không xa truyền đến một tiếng thét: "Giết người rồi! ! !"

Tiếng nói vang vọng, cơ hồ xẹt qua chân trời.

"Hả?"

Phương Tịch nhíu mày, đi theo mọi người trong võ quán, đi đến chỗ truyền đến tiếng thét.
Bạn cần đăng nhập để bình luận