Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 213: Luyện đan

Trong động phủ.

Từng đạo trận văn của Khống Hỏa Pháp Trận sáng lên, rút linh khí của linh thạch hình thành một ngọn lửa màu xanh da trời pha lẫn xanh lá cây ở dưới Tử Ngọc Lô.

Sóng nhiệt tỏa ra bốn phía, nhiệt độ không ngừng lên cao.

Sau khi cảm nhận được ngọn lửa này đã dịu lại và ổn định xong, Phương Tịch gật đầu hài lòng.

Hắn thiết kế bộ pháp trận này đã tương đối thành công, trừ phí linh thạch ra cũng không còn khuyết điểm khác.

Phương Tịch hít sâu, trước tiên lấy dược liệu ra, luyện chế một lò Bổ Khí đan.

Thủ thuật này trong truyền thừa thuật Luyện Đan có một cái tên khoa học là 'Ấm lô'.

Lò luyện đan lâu ngày không dùng khi luyện lô đan dược đầu tiên thì thường có hiệu quả không tốt sẽ ảnh hương đến số lượng thành đan.

Bởi vậy trước khi Luyện Đan sư luyện đan dược quan trọng thì thường hay luyện chế một lò đan dược chủng loại khác.

Thần sắc của hắn nghiêm túc, để những viên Bổ Khí đan đã luyện xong qua một bên rồi lấy ra mười sáu cái hộp ngọc.

Sau khi mở ra, từng loại tài liệu xuất hiện, trong đó có một viên yêu đan màu trắng xám là đáng chú ý nhất.

"Bắt đầu thôi!"

Phương Tịch thì thào, trước tiên hắn lấy Hóa Long Tham trắng nõn như ngọc ra rồi dùng dao nhỏ bằng ngọc cắt một khối.

Thật ra luyện chế Trúc Cơ Đan cũng không cần nguyên một bùi Hóa Long Tham, cắt một đoạn là đã đủ.

Chỉ là sau khi Hóa Long Tham bị tổn hại thì dược hiệu sẽ xói mòn rất nhanh, bởi vậy bình thường đều bán cả bụi.

"Những yêu đan này chỉ là yêu thú Trúc Cơ sơ kỳ, ta cũng không yêu cầu xa vời một lò có hai viên thành đan trở lên, đương nhiên toàn bộ đề phối theo thấp nhất... Làm nhiều lần để tích lũy kinh nghiệm..."

Phương Tịch phóng thần thức ra, tiến vào trong Tử Ngọc Lô.

Một khắc sau, hắn bỏ miếng Hóa Long Tham vào trong đan lô, khống chế ngọn lửa bao phủ nó lại, luyện hóa thành một giọt dược dịch trong suốt.

Ngay sau đó là những phụ tài khác...

Trong quá trình này, thần thức của Phương Tịch đều cẩn thận quan sát mỗi biến hóa trong dược lô.

Dù sao lò thứ nhất hắn cũng không nghĩ sẽ thành công nên tâm tình rất tốt, hoàn toàn là tính chất thí nghiệm.

Chờ đến sau khi yêu đan xám trắng vào trong đan lô xong, vẻ mặt Phương Tịch trở nên ngưng trọng trước nay chưa từng có.

Rống rống!

Yêu đan gặp lửa, trong nháy mắt bộc phát ra một cỗ lực lượng kháng cự, trong đó mơ hồ có tiếng yêu thú gào thét.

"Quả nhiên dùng nội đan yêu thú luyện chế đan dược không ôn hòa như linh dược..."

Phương Tịch lập tức nhỏ Bích Linh Dịch vào để dược tính hòa hợp, ổn định các loại dược liệu.

Nhưng mà một khắc sau!

Ầm ầm!

Tử Ngọc Lô run lên, dược dịch và nội đan yêu thú trong đó bộc phát xung đột mãnh liệt, song song hóa thành tro bụi.

Lò đan đầu tiên của Phương Tịch ngay cả bước dược dịch Ngưng Đan cũng không hoàn thành.

"À... Lực trùng kích của nội đan yêu thú quá mạnh, thời cơ Bích Linh Dịch tiến vào hơi trễ..."

Trên mặt hắn không vui không buồn, không chú nào quan tâm đến chuyện thất thủ đã hủy đi một viên nội đan yêu thú vô cùng quý hiếm mà chỉ ngẫm lại kinh nghiệm luyện đan vừa rồi.

Ầm!

Lần này, hắn miễn cưỡng dùng Bích Linh Dịch phối hợp yêu đan tương dung với dược dịch nhưng té ở bước cuối cùng...

Ba tháng sau.

"Lô thứ sáu!"

Thần sắc Phương Tịch đạm mạc, ánh mắt sắc bén, mang từng loại tài liệu bỏ vào trong lò luyện đan như nước chảy mây trôi.

Sau đó là nội đan yêu thú trong suốt màu tím và Bích Linh Dịch.

"Lô thứ năm ta vốn đã tiếp cận ngưng đan, chỉ là thời khắc quan trọng lại hụt pháp lực..."

Lần này Phương Tịch đã chuẩn bị sẵn, kích phát hoàn mỹ yêu lực của nội đan yêu thú tương dung với dược dịch hóa thành một đoàn chất lỏng trong suốt màu xanh tím.

Lô hỏa hừng hực, không ngừng ôn dưỡng đoàn dược dịch này...

Bảy ngày bảy đêm sau, Phương Tịch nhét vào trong miệng một viên Bổ Khí đan, trước hết hồi phục pháp lực rồi mới không chút hoang mang mà kháp quyết:

"Ngưng!"

Trong đan lô, dược dịch xanh tím không ngừng áp súc, màu sắc không ngừng biến ảo...

Trán Phương Tịch chảy đầy mồ hôi, gian nan ổn định các loại linh lực xung đột bên trong.

Ba ngày sau.

"Khai lò!"

Hắn bắt đầu khởi động pháp lực, đánh từng đạo pháp quyết vào trong Tử Ngọc Lô.

Tử Ngọc Lô oanh minh, một viên đan dược màu lam nhạt bay ra rơi vào trong tay Phương Tịch.

Nhưng chưa chờ hắn kịp vui mừng thì màu sắc của viên Trúc Cơ Đan này đã nhanh chóng chuyển đen rồi nổ tung... Hóa thành một đám tro bụi.

"Thủ pháp lấy đang cần phải cải tiến... Trước đó hơi gấp."

Lại ba tháng nữa qua đi.

Theo số lần khai lò càng ngày càng nhiều thì thời gian Phương Tịch luyện chế Trúc Cơ Đan cũng càng ngày càng dài.

Đây là chuyện tốt.

Lúc trước ngay từ bước đầu hắn đã thất bại mà bây giờ đã có thể kiên trì đến bước cuối cùng là thu đan.

"Lô thứ tám!"

Phương Tịch làm từng bước làm từng bước, vượt qua từng gian nan hiểm trở phía trước, đến bước cuối cùng thu đan.

Lần này, hắn đả cải tiến pháp quyết thu đan của mình, một đạo pháp ấn rơi vào trong đan lô.

Tử Ngọc Lô oanh minh mở ra, mùi thuốc tản ra bốn phía trong phòng.

Một viên đan dược xanh thẫm rơi vào trong tay của Phương Tịch, chính là Trúc Cơ Đan!

Chỉ là bên ngoài viên đan này có một đan văn màu xám.

"Trúc Cơ Đan liệt phẩm? !"

Phương Tịch cau mày: "Xem ra thủ pháp trước đó của ta vẫn còn chỗ chưa hoàn mỹ..."

Trúc Cơ Đan liệt phẩm này cũng có công hiệu phụ trợ tu sĩ Trúc Cơ chỉ là đan độc vượt chỉ tiêu, đồng thời công hiệu chỉ có khoảng sáu mươi bảy mươi phần trăm Trúc Cơ Đan chính phẩm.

"Đã đủ rồi, đầy đủ rồi..."

"Chỉ cần Trúc Cơ Đan bảo vệ gân mạch, có thể bảo đảm hiệu quả Trúc Cơ thất bại không chết là đã đủ giữ gốc rồi..."

Phương Tịch cẩn thận cất kỹ một viên Trúc Cơ Đan liệt phẩm này, rồi đi ngủ một giấc thật say.

Khoảng thời gian này hắn chịu áp lực quá lớn, đặc biệt là mấy lô cuối cùng.

Mặc dù hắn đã tự cảnh cáo mình nhiều lần, thất bại thì cùng lắm là lại đi gôm góp tài liệu từ đầu, nhưng yêu vương ở Đại Lương cũng không phải vô hạn.

Cũng may mà bây giờ hắn đã quét sạch áp lực.

Phương Tịch lại vui vẻ ra ngoài chơi mấy tháng, sau đó trở về, thể xác tinh thần hắn đều thoải mái tiếp tục khai lò.

Luyện chế lô Trúc Cơ Đan thứ chín, Phương Tịch tùy tâm sở dục, thiên mã hành không... Mang những phỏng đoán trước đó của hắn đi thực tiễn, kết quả nửa đường đã nổ lô.

Hắn cười ha ha, tiếp tục rửa lô rồi luyện chế viên nội đan yêu thú cuối cùng.

Lần này hắn lại như có thần trợ, trong lần đánh cược cuối cùng đã luyện chế ra một viên Trúc Cơ Đan chính phẩm.

Phương Tịch nửa nằm nửa ngồi trên giường trong động phủ, trong tay cầm hai bình ngọc.

"Mười viên nội đan yêu thú, đặt trong tay những Đại sư luyện đan thì ít nhất có thể ra mười viên Trúc Cơ Đan chính phẩm..."

Đây không phải nói mỗi lần đối phương luyện đan đều sẽ thành công mà là Đại sư luyện đan trong một lò có thể luyện ra được hai viên Trúc Cơ Đan.

Rơi vày tay Phương Tịch thì mười viên còn lại hai viên, trong đó còn có một viên là liệt phẩm, quả thật quá mất máu.

Nhưng Phương Tịch vẫn cảm thấy rất lời rồi.

Ít nhất hắn im lặng không tiếng động thu được hai viên Trúc Cơ Đan.

Hơn nữa... Cũng học được tay nghề luyện chế Trúc Cơ Đan.

Dựa vào chiêu này, hắn đã dám đi giả mạo Đại sư luyện đan cấp hai.

Mặc dù Phương Tịch cũng không định làm như vậy.

Hắn vuốt ve bình ngọc chứa Trúc Cơ Đan, bắt đầu suy tính chuyện Trúc Cơ.

"Dùng Trúc Cơ Đan lột xác, tốt nhất vẫn là ở trên linh mạch cấp hai tiến hành, có sự bổ trợ..."

"Thân phận Phương Tịch có thể quang minh chính đại đột phá Trúc Cơ... Bây giờ ta mới năm mươi tám tuổi, có thể nói với bên ngoài là sắp đến đại nạn Trúc Cơ sáu mươi tuổi, bởi vậy liều mạng một lần."

Mặc dù tu tiên giả tự Trúc Cơ thì xác suất thành công rất thấp, tỉ lệ tử vong rất cao nhưng cũng không phải là không có may mắn.

"Hoặc là... Tuyên bố gặp may thu được một linh vật Trúc Cơ?"

"Dù sao thì sao khi Trúc Cơ xong, linh vật đã bị dùng hết ai có thể nghiệm chứng chứ?"

Bạch Trạch Tiên Thành chính là thánh địa của tan tu khi Trúc Cơ.

Cứ cách một khoảng thời gian lại có tinh tức tán tu Trúc Cơ thành công truyền ra.

Uy tính miễn cưỡng cũng có thể bảo đảm.

Phương Tịch đã vì Trúc Cơ mà khổ tâm mưu tính Trúc Cơ Đan, còn những điều kiện ở phương diện khác thì đương nhiên hắn cũng muốn làm đến tốt nhất.

Loại chuyện thuê động phủ trên linh mạch cấp hai này đúng là ở bất kỳ nơi nào trong Việt Quốc đều không an toàn như Bạch Trạch Tiên Thành.

Huống chi... Phương Tịch còn tính đến vấn đề sau khi Trúc Cơ.

"Sau khi ta Trúc Cơ, mặc dù linh căn ưu việt nhưng cũng cần linh mạch cấp hai, còn có công pháp Trúc Cơ và tài nguyên nhất định mới tu hành tốt được... Tốt nhất là dựa lưng vào một thế lực lớn."

"Bạch Trạch Tiên Thành có vẻ không tệ... Nếu ta Trúc Cơ trong thành, lai lịch trong sạch, chắc chắn sẽ được lôi kéo, có lẽ có thể thuận thế gia nhập?"

Về phần tông môn Kết Đan ba nước? Đây không nằm trong phạm vi cân nhắc của Phương Tịch.

Không tính đến chuyện nhập môn có thẩm tra nghiêm khắc hay không mà chỉ dựa vào Phương Tịch không phải đệ tử tông môn bồi dưỡng từ nhỏ đến lớn đã chú định trừ phi tình huống đặc biệt nếu không thì chắc chắn sẽ bị bài xích ngoài hạch tâm.

Dù sao trong tông môn cũng rất chú ý để lòng trung thành mà!

Mang theo suy nghĩ này, Phương Tịch thu thập động phủ rồi trở lại Bạch Trạch Tiên Thành.

Căn nhà số 87, ngõ Yên Liễu.

Lúc trước hắn thua mười năm, bây giờ vẫn còn trong kỳ hạn.

Nhìn tiểu viện của mình vẫn có chút cảm giác thân thiết.

"Đạo hữu đã trở về, gần đây chỗ chúng ta có chuyện lớn."

Đằng La tiên tử mặc một bộ váy lục, nhìn thấy Phương Tịch, đôi mắt chợt sáng lên: "Tu vi của ngươi... Đại viên mãn?"

"May mắn thu được chút cơ duyên, cuối cùng tấn thăng Luyện Khí tầng mười."

Phương Tịch mỉm cười, dù sao cũng sắp Trúc Cơ nên cũng không cần ẩn giấu tu vi nữa, hắn lại hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

"Ai... Nam nhân nhà Kim Linh thọ nguyên sắp cạn nên đã thuê một động phủ cấp hai ở nội thành để đọ sức Trúc Cơ, kết quả thất bại bỏ mình..."

Đằng La tiên tử nói thẳng ra, trong giọng nói mang theo sự cung kính.

Dù sao Phương Tịch cũng đã là cao thủ đại viên mãn.

"A... Chuyện này thật đúng là không ngờ được."

Phương Tịch vội vàng mang lễ vật đến nhà Tô Liệt để chia buồn.

"Phương đạo hữu..."

Kim Linh mặc một bộ váy trắng như tuyết, thần sắc lạnh đạm.

"Kim đạo hữu nén bi thương..."

Phương Tịch lễ phép định an ủi hai câu.

"Tính tình của lão Tô ngươi cũng biết rồi... Trước khi thọ nguyên của hắn hao hết chắc chắn sẽ liều một phen." Kim Linh mặt không thay đổi nói tiếp: "Trước khi hắn bế tử quan từng nói chuyện hắn tiếc nuối nhất chính là chưa từng chọn ở trước sáu mươi tuổi đụng thử một lần, khiến khí huyết hao tổn, tỷ lệ thành công giảm xuống... Không chút nào nhớ đến ta, thật sự là lòng dạ độc ác."

Phương Tịch không phản bác được.

Hôm sau, hắn tiến vào nội thành, tìm quản sự phụ trách cho thêu phòng nói rõ muốn thuê động phủ cấp hai.

"Dễ nói dễ nói..."

Quản sự cho thuê phòng mặc áo tơ lụa màu xanh, tự xưng họ Hàn, cười giới thiệu: "Không biết các hạ thuê động phủ để làm gì? Nếu là bế quan đột phá tu vi thì động phủ chữ Giáp là tốt nhất, linh khí trong đó đạt đến cấp hai thượng phẩm."

"Đương nhiên là vì bế quan đột phá!" Vẻ mặt Phương Tịch kiên định.

Hàn q Hàn quản sự quản sự nhìn thấy tu vi Luyện Khí viên mãn của Phương Tịch, thần sắc không khỏi trịnh trọng: "Xin hỏi các hạ bao nhiêu tuổi rồi?"

"Đã năm mươi tám rồi..." Vẻ mặt Phương Tịch đầy sự tang thương trả lời.

"Ai, động phủ chữ Giáp một gian một trăm linh thạch một năm..."

Hàn quản sự không nói thêm gì nữa chỉ nhanh chóng hỗ trợ xử lý thủ tục.

Sau khi Phương Tịch đi khỏi, y nhìn bóng lưng của Phương Tịch, trong thần sắc lại mang theo sự thương hại.

Làm việc ở chỗ này nhiều năm, tán tu trước đại nạn sáu mươi tuổi muốn đụng một lần y đã gặp nhiều.

Đa phần trong đó đều thất bại, vận khí kém chút thì ngay cả mạng nhỏ cũng vứt bỏ.

"Trúc Cơ ôi..."

Trên mặt Hàn quản sự nôi lên chút rối trí và tự giễu: "Thiên chi kiêu tử thật sự đều là trước ba mươi tuổi đã Luyện Khí viên mãn, lại phục dụng Trúc Cơ Đan đột phá... Đám già như chúng ta sao có thể so được..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận