Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 265: Gặp lại cướp tu

"Sóng ngầm cuồn cuộn..."

Phương Tịch trầm ngâm một hồi, suy đoán: "Không phải là Thái Thượng trưởng lão Ngôn gia Ngôn Vô Tuất lại có dị động gì chứ?"

Bây giờ hơn phân nửa Hồ Vạn Đảo đều thần phục dưới váy của Nguyễn Tinh Linh, người có thể làm chút động tác nhỏ cũng chỉ có Linh Không Đảo Ngôn gia.

Sau khi gia tộc này di chuyển, mấy năm gần đây vừa cố gắng khai khẩn linh điền, phát triển các nghề phụ, vừa thử mở lại phường thị Linh Không, có dáng vẻ như hoàn toàn an ổn.

Nhưng Phương Tịch hiểu rõ, đại hận cướp đoạt cơ nghiệp như vậy thì bất kỳ tu sĩ nào cũng sẽ không quên.

Ngôn gia âm thầm làm vài động tác nhỏ cũng là chuyện không thể bình thường hơn.

"Đúng vậy... Ta tra được từ sau khi Ngôn Vô Tuất bị đuổi đến Linh Không Đảo vẫn luôn lo sợ bất an nên muốn giới thiệu ngoại viện Trúc Cơ mới cho gia tộc..."

Nguyễn Tinh Linh chậm rãi nói: "Mấy năm nay, người này vẫn luôn vấp phải trắc trở, nhưng cho đến gần đây lại có tin tức..."

"A? Là có người nguyện ý làm cùng làm chuyện xấu, không phải là nhân vật lợi hại Trúc Cơ trung kỳ thậm chí hậu kỳ chứ?"

Phương Tịch suy đoán chu đáo.

Đối thủ dám khiêu chiến với liên minh tam đại Trúc Cơ bọn họ thì chắc chắn cũng phải có thực lực tương đương.

"Nhắc đến thì người này còn có nguồn gốc với Long Ngư Đảo... Ngươi từng nghe người tên Chung Thiên Quận chưa?"

Nguyễn Tinh Linh nói.

Phương Tịch nhớ lại, năng lực từ sau khi luyện thành thần thức, hắn kiểm tra ra một đoạn ngắn trong ký ức: "Tên kia là Trúc Cơ của Chung gia chạy thoát lúc Long Ngư Chung gia bị phá đúng không? ! Tên này vẫn chưa chết sao?"

Lúc trước, tên này chính là đối tượng mà Diệp tán nhân Trúc Cơ trung kỳ đích thân đuổi bắt!

'Tên họ Diệp này còn không biết xấu hổ mà tự xưng mình tu luyện ma công, năng lực phi động thật sự quá kém, tên này cũng không thể giết người diệt khẩu?'.

Phương Tịch thầm chửi bậy.

Bây giờ, hắn chiếm Long Ngư Đảo, đương nhiên phải phòng bị dư nghiệt Chung gia trở về.

"Ngôn gia vậy mà liên hệ với dư nghiệt của Chung gia, thật thú vị..."

Phương Tịch chỉ hơi chấn kinh, ngay sao đó đã bình tĩnh lại.

"Ta vốn đã phái Đan nhi đi điều tra chuyện này, kết quả nó một đi không trở lại, bây giờ đã hơn một năm cũng không có chút tin tức..."

Trên mặt Nguyễn Tinh Linh hiếm khi hiện ra một chút ưu sầu.

"Thậm chí Nguyễn Đan cũng mất tích..." Đây chính là một tu sĩ Trúc Cơ, dù gặp phải Ngôn Vô Tuất, đánh không lại vẫn có thể chạy thoát.

Vẻ mặt Phương Tịch trở nên nghiêm túc hơn: "Đã như vậy, đúng lúc ta định ra ngoài mua tài liệu, tiện thể xem thử..."

"Đa tạ..."

Nguyễn Tinh Linh nhìn Phương Tịch, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ có thể hóa thành một tiếng thở dài...

...

Mấy ngày sau.

Phương Tịch để Thanh Giác Ngư Long ở lại giữ nhà còn bản thân thì điệu thấp ẩn tàng độn quang rời khỏi Long Ngư Đảo.

Dù Hạ Hầu Oánh cũng chỉ cho rằng Phương Tịch lại bế quan dài chứ không biết hắn đã rời khỏi Trường Thanh Các.

'Hồ Vạn Đảo Ngôn gia, dư nghiệt Chung gia, Nguyễn Đan mất tích...'.

'Đây điều là chuyện nhỏ, chỉ có nhanh chóng mua được Thiên Tàm Ti năm trăm năm, lại luyện chế Hám Địa Đại Trận để thăm dò Ma Vực của Yêu Ma Thụ mới thật sự là đại sự liên quan đến chuyện ta Kết Đan!'.

Dù Ngôn gia và Chung Thiên Quận lên Long Ngư Đảo cũng không cần Phương Tịch xuất thủ, Đại Thanh phối hợp với Ất Mộc Thần Lôi Trận Pháp đã có thể giải quyết.

Hơn nữa chuyện này Ngôn gia làm rất bí ẩn, ngay cả Nguyễn Tinh Linh cũng không tra được manh mối gì, Phương Tịch cũng chỉ có thể giương mắt nhìn.

Phường thị U Nguyệt.

Phường thị này ở gần U Nguyệt Môn, do một vị nữ tu của U Nguyệt Môn trú thủ, luôn luôn thái bình.

Hôm đó, Phương Tịch hóa thành một đại hán tướng mạo uy mãnh, lưng hùm vai gấu, râu ria xồm xoàm mặc áo bào tím, thản nhiên bước vào phường thị.

Tu vi của đại hán này đã đến cấp độ Luyện Khí viên mãn, chính là cao thủ hiếm thấy trong tán tu.

'Phong cảnh của phường thị U Nguyệt này không giống những nơi khác... Lấy linh bào và các loại pháp khí kỳ phiên làm chủ... Quả nhiên là gần núi ăn núi, gần nước uống nước...'.

Phương Tịch sãi bước vào trong một cửa hàng lớn nhất trong phường thị.

'Nghe nói U Nguyệt Môn có ba nữ tu Trúc Cơ, thậm chí một vị trong đó còn đến cảnh giới Trúc Cơ hậu kỳ... Hơn nữa cách Hồ Vạn Đảo không xa, là một hàng xóm mà sau này cần phải chú ý.'.

Hắn đánh giá nữ tri khách đến vấn an, giọng nói thô hào: "Mỗ gia muôn luyện chế pháp khí, cần Thiên Tàm Ti năm trăm năm trở lên, không biết chỗ các ngươi có hay không?"

Nữ tri khách này mới hơn hai mươi tuổi, những giữa hai đầu lông mày tràn ngập phong tình, tiểu nữ tử ngây ngôn tuyệt đối không thể sánh được.

Nàng bị Phương Tịch hỏi thì lập tức làn thu ba lưu chuyển, nở nụ cười rất tươi: " Đại gia đến rất đúng lúc, trong môn vừa có sản xuất một nhóm Thiên Tàm Ti đầy đủ năm, chỉ là Thiên Tàm Ti năm trăm năm cũng không rẻ..."

"Bớt nhiều lời!"

Phương Tịch ném một túi trữ vật qua, nữ tri khách này nhìn lướt qua, lập tức nụ cười càng ngọt ngào hơn: "Xin đại gia chờ một chút, nô gia lập tức đi lấy hàng ngay!"

"Đi nhanh về nhanh!"

Vẻ mặt Phương Tịch đầy sự thiếu kiên nhẫn, quan sát những vật khác trong cửa hàng.

Đúng lúc này, hắn cảm nhận được có một đạo thần thức bí ẩn, lén lén lút lút đảo qua mình.

'Hửm? Trúc Cơ sơ kỳ?'.

'Chẳng lẽ là U Nguyệt Môn muốn giết người đoạt bảo?'.

Thần thức của hắn có thể so với Trúc Cơ hậu kỳ lại tu luyện rất nhiều bí pháp Liễm Tức Thuật, chỉ là thần thức của một Trúc Cơ sơ kỳ, không thể nào phát hiện được hắn đang ngụy trang, chỉ có thể xem hắn như tu sĩ Luyện Khí viên mãn bình thường.

Phương Tịch chợt cảm giác được sau khi đạo thần thức kia thối lui còn lặng lẽ sờ góc áo của mình lưu lại một tiêu ký thần thức bí ẩn, có thể dùng để truy tung trong cự ly ngắn!

'Xem ra là thủ đoạn của cướp tu...'.

Hắn tỉnh như ruồi tiến hành giao dịch với nữ tri khách, trước tiên lấy được Thiên Tàm Ti năm trăm năm quan trọng nhất vào trong tay.

Hắn lại đi dạo trong phường thị rồi mới rời khỏi phường thị U Nguyệt, phóng ra một món pháp khí thượng phẩm, dùng tốc độ phi hành của tu sĩ Luyện Khí viên mãn bình thường.

'Đi theo rồi!'.

Sau khi bay một hơi mấy chục dặm, Phương Tịch đã phát hiện ở sau lưng hơn trăm trượng có một bóng người không có ý tốt.

Thần thức cường đại quét qua, thậm chí còn đột phá ngụy trang của người này mà nhìn thấy dung mạo thật của người này!

"Vậy mà là người này? ! Xem ra không phải U Nguyệt Môn muốn hủy uy tín của mình..."

Phương Tịch thầm lẩm bẩm, bình tĩnh chờ.

Thần thức của hắn quá mạnh, đảo qua người đằng sau mà đối phương lại không phát hiện, thấy hắn dừng pháp khí lại thì lập tức cười lạnh, ba động pháp lực mạnh mẽ quét ngang, rõ ràng là một tu sĩ Trúc Cơ.

Người này khống chế độn quang, bay đến cách Phương Tịch mười trượng, cười lạnh: "Tiểu bối, mau giau ra túi trữ vật và pháp khí, lão phu có thể tha cho ngươi một mạng!"

Mặc dù người này che mặt nhưng giọng nói già nua, thi triển một linh khí Bạch Vũ Phi Đao, đôi mắt cảnh giác nhìn xung quanh.

"Hóa Hạc đạo hữu, đã lâu không gặp!"

Phương Tịch thở dài, giải trừ ngụy trang, tu vĩ cũng vọt đến Trúc Cơ sơ kỳ.

"Cái gì? Vậy mà là ngươi sao?"

Hóa Hạc lão đạo giật khăn che mặt xuống, gương mặt tiên phong đạo cốt xuất hiện nhìn Phương Tịch với ánh mắt kinh nghi bất định: "Đào Linh tiên tử ở đâu?"

Độn quang dưới chân lão chớp lóe liên tục, dáng vẻ như chỉ cần có gì không đúng sẽ lập tức chạy trốn.

Hóa Hạc lão đạo đã sớm trốn ra khỏi Bạch Trạch Tiên Thành nên không biết biểu hiện của Phương Tịch trong lúc thú triều, trong ấn tượng của lão Phương Tịch chỉ là một Trúc Cơ đấu pháp qua quýt bình bình, nhưng vận khí rất tốt còn có một hảo hữu Trúc Cơ sơ kỳ.

Một khi Nguyễn Tinh Linh cũng đến, hai đánh một không chột cũng què, lão tuyệt đối không phải là đối thủ.

"Nguyễn Tinh Linh đương nhiên không ở đây... Ta vẫn có nghi vấn, sao lúc đó ngươi vẫn nhớ mãi không quên ta, ba phen mấy bận hạ mồi dụ ta rời thành?"

Phương Tịch lấy Ngũ Hành Thuẫn Giáp ra chợt hỏi.

"Hắc hắc... Lão đạo sẽ nói cho ngươi biết... Đi chết đi!"

Hóa Hạc lão đạo như định nói gì đó nhưng thần sắc chợt dữ tợn mà kháp quyết.

Ở sau lưng Phương Tịch, ba sợi lông vũ đen nhánh xuất hiện, mang theo khí lực lăng lệ, xông vội đến chỗ yếu hại.

Hưu hưu!

Lông vũ đen nhánh phá không, phát ra tiếng rít chói tai!

Hóa Hạc lão đạo thấy vậy thì cười đắc ý.

Hắc Vũ Toản này chinh là bí thuật bổ sung của công pháp mà lão tu luyện, lúc phát động vô thanh vô tức,

có khả năng xuyên qua các loại linh tráo hộ thân, mỗi khi lão giết người cướp của mà gặp phải hảo thủ thì đều là chính diện hấp dẫn sự chú ý của đối phương như vậy, lại phát động Hắc Vũ Toản tập kích, gần như lần nào cũng thuận lợi!

Trong chớp mắt tiếp theo, hai cây Hắc Vũ Toản bị quang thuẫn năm màu ngăn trở, một cây khác lại đột phá được quang thuẫn năm màu đã mỏng đi, bay thẳng đến sau lưng Phương Tịch va chạm với một tầng Chân Cương đỏ thẫm, phát ra âm thanh kim thiết giao kích.

"Ngươi còn là thể tu? !"

Hóa Hạc lão đạo trợn mắt, đã thấy Phương Tịch không quan tâm với công kích sau lưng mà tay phải điểm một cái.

Một kiếm quang màu xanh phá không lao đến, khí thể như điện quang thạch hỏa, lôi đình vạn quân!

Phốc!

Linh khí Phi Vũ Đao trong tay lão giao tiếp với thanh quang, lại bị một đạo kiếm quang bổ văng ra, trên lưỡi đạo xuất hiện một vết mẻ.

"Linh khí của ta..."

Hóa Hạc lão đạo còn chưa kịp đau lòng linh khí của mình đã thấy kiếm quang thuần thanh kia hiện ra điểm điểm vàng óng ánh, uốn lượng như Giao Long, dư thế không, trảm lên hộ thuẫn của lão.

Ba!

Khiên tròn màu trắng trước mặt lão bị chém ra một vết kiếm, vậy mà có thể làm thương bản thể linh khí phòng ngự.

"Là linh khí trung phẩm, thậm chí linh khí thượng phẩm?"

"Sao hắn có pháp lực mạnh như vậy để thôi động?"

Trong lòng Hóa Hạc lão đạo bách chuyển thiên hồi nhưng thấy Thanh Hòa Kiếm chỉ bay ra nửa vòng tròng đã quay lại, một kiếm thế như thiên quân, chém lên tấm thuẫn khiến linh khí của lão phát ra âm thanh rên rỉ vì không chịu nổi, lão chỉ có thể vừa chạy vừa nhanh chóng dùng thần thức truyền âm: "Phương đạo hữu tha mạng... Lão đạo nguyện ý nói rõ... Lão đạo là thế lực bên ngoài mà Tống gia bí mật thu phục, vẫn luôn làm việc cho Tống gia, chuyện năm đó là Tống Thanh lệnh lão đạo làm..."

"Thì ra là vậy..."

Ánh mắt Phương Tịch khẽ động, Thanh Hòa Kiếm lại hung hăng bổ xuống, bổ nát linh khí của Hóa Hạc lão đạo, thậm chí dư ba kiếm khí chém xuống dù lão đạo này cố gắng né tránh vẫn bị chém rụng một cánh tay.

"A..."

Máu tươi bắn tung tóe, Hóa Hạc lão đạo hét thảm, lão phát hiện tốc độ bay của mình không bằng Phương Tịch, lập tức tuyệt vọng: "Ngươi còn muốn thế nào?"

"Không thế nào cả, chi bằng ngươi thúc thủ chịu trói..."

Phương Tịch hừ lạnh, phát động Nguyên Ma Thứ lặng yên không một tiếng động.

Trong chớp mắt, Hóa Hạc lão đạo hét thảm, ngay cả độn quang cũng không duy trì được.

Mà một cánh tay Võ Thần khổng lồ đã bắt lấy Hóa Hạc lão đạo.

Phương Tịch chợt tiến lên, đánh từng đạo pháp lực vào thức hải và đan điền của người này, phong cấm thần thức và pháp lực của lão.

'Hừ... Nếu không phải muốn bắt sống ngươi thì ngươi đã chết sớm...'.
Bạn cần đăng nhập để bình luận