Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 494: Truyền tống

Huyền Thiên Sơn Mạch.

Thần sắc của từng tu tiên giả ở trong đại sảnh nghị sự đều kinh hoảng.

"Chúng ta thật sự phải di chuyển sao?"

Một trưởng lão Trúc Cơ đứng dậy: "Cho dù thú triều lần trước, chúng ta dựa vào lão tổ và đại trận, không phải cũng đã chống đỡ qua rồi sao? Vì sao lần này phải thối lui đến Hồ Vạn Đảo?"

"Lần thú triều này khác với trước kia..."

Lúc này, chưởng môn đã đổi thành một tu sĩ Trúc Cơ họ Ngô, y đằng hắng một cái rồi nói: "Thanh Mộc Tông và Di Lăng Cốc đều đã di chuyển..."

Lúc nói câu này, trong lòng của y cũng đang rỉ máu.

Mặc dù người có thể đi nhưng linh mạch thì chuyển không được, còn có rất nhiều linh dược trong linh dược viên, một khi hái đi thì xem như hoàn toàn mất đi khả năng có thể tiếp tục phát triển.

Còn chưa tính tổn thất trên đường đi và vấn đề sinh kế sau khi đến Hồ Vạn Đảo...

Mỗi một chuyện này điều đại biểu phải chi ra rất nhiều tài nguyên.

"Hừ, Thanh Mộc Tông cũng không có Kết Đan lão tổ tọa trấn, về phần Di Lăng Cốc... Người ta vốn là Hồ Vạn Đảo, nhưng chúng ta đến đó, không quen thuộc chỗ này, nói không chừng ngay cả linh mạch cấp hai cũng tìm không ra..."

Một trưởng lão Trúc Cơ khác nói.

"Với mặt mũi của lão tổ, linh đảo cấp hai chắc cũng không có vấn đề gì, ta nhớ là không phải bản môn có một mạch đệ tử họ Ngôn có nguồn gốc Ngôn gia Linh Không Đảo sao? Có lẽ có thể đến ở nhờ một chút..."

Một nữ tu sĩ Trúc Cơ mở miệng.

Xem ra người này lại rất ủng hộ di chuyển.

Thật ra tu sĩ đang ngồi ở đây cũng không phải người ngu nhưng đại nghĩa tông môn vẫn còn ở đó, cho dù trong lòng trăm cái bằng lòng, ngàn cái bắng lòng thì từ ban đầu vẫn phải kháng cự lại một chút.

Ngô chưởng môn nhìn đến đây thì trong lòng của y cũng cười khổ.

Nếu có một tí hi vọng thì y cũng không muốn từ bỏ Huyền Thiên Sơn Mạch.

Nhưng thú triều lần này thật sự đáng sợ.

Nghe nói không chỉ có mấy chục yêu thú cấp ba mà thậm chí sau màn còn có thể tồn tại đại yêu hóa hình!

Gặp phải tình cảnh này, không đến Hồ Vạn Đảo khẩn cầu Tam Quốc Minh Tam Quốc Minh che chở thì có thể làm thế nào?

Khác với Huyền Thiên Tông còn phải tập hợp trưởng lão lại để thảo luận, những gia tộc, tông môn cấp bậc Trúc Cơ, thậm chí thế lực nhỏ Luyện khí, tán tu... Thì đã sớm bỏ tất cả, đến khu vực Hồ Vạn Đảo tị nạn.

Nếu như nhìn từ trên cao thì sẽ phát hiện đi kèm với thú triều, tu tiên giới ba nước cũng đã bắt đầu di chuyển đến Hồ Vạn Đảo.

...

Ven Hồ Vạn Đảo.

"Lên thuyền... Nhanh!"

Một nhóm tu tiên giả có dáng vẻ vội vàng, sắp leo lên một chiếc thuyền lớn.

Nhưng vào lúc này, cách đó không xa chợt truyền đến tiếng ưng hót!

Sưu!

Một đạo độn quang đen xuất hiện, một con hùng ưng đen rất to lớn hiện ra trong đó.

Khí tức kinh khủng của yêu thú cấp ba tràn lan ra, thậm chí khiến tu tiên giả Luyện Khí kỳ khó mà động đậy.

Lê! !

Hắc ưng to lớn lông vũ lạnh lẽo như sắt lượn quang một vòng rồi đáp xuống, ăn no nê huyết nhục giàu có linh khí của tu tiên giả.

Thu thu!

Một khắc sau, một đoàn thanh sắc hỏa diễm xuất hiện.

Thanh Hỏa Loan trên mặt hồ bay đến, mang theo từng tua rua thanh diễm, cánh của nó quạt ra thanh sắc hỏa diễm, mỏ thì hung hăng mổ đến.

Một đoàn Thanh Loan Hỏa trực tiếp đánh tan yêu phong của hắc ưng yêu này, tiếp theo cái mỏ thon dài của Thanh Hỏa Loan đã mổ lên thiết vũ phòng ngự của hắc ưng.

Phốc!

Giữa không trung, thi thể hắc ưng to lớn và vô số lông vũ rơi xuống.

"Là linh thú của minh chủ!"

Một thanh niên thấy vậy thì không khỏi hưng phấn kêu to: "Là minh chủ phái linh thú đến cứu viện chúng ta."

Trong nhắt thời, tu tiên giả cả thuyền đều hoan hô.

Uy phong long phượng kéo xe của Long Ngư đảo chủ năm đó, những tu tiên giả tân sinh như bọn họ như là sấm bên tai.

Chỉ có mấy tên có dáng vẻ lảo giả, âm thầm nhếch miệng.

Phỉ Thúy Đảo.

"Công tử... Đã dựa theo ngài phân phó, di chuyển Phong Diệp Đảo Nguyễn gia và người thân cận với chúng ta lên Phỉ Thúy Đảo..."

Chung Hồng Ngọc dẫn theo Trịnh San, đang tổng kết công việc trong thời gian này cho Phương Tịch.

"Ngoài ra, tu sĩ ở tu tiên giới ba nước không ngừng tràn vào Hồ Vạn Đảo, một số linh đảo cấp thấp đã không chịu nổi gánh nặng..."

"Có thể xét tình hình cụ thể mà mở ra các linh đảo như Phong Diệp, Kim Quy, Long Ngư... Nhưng Phỉ Thúy Đảo ta sẽ không nhận người."

Phương Tịch khoát tay.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng phượng minh to rõ.

Một đoàn thanh sắc hỏa diễm hạ xuống cung điện, từ đó hiện ra thân hình của Tiểu Thanh.

Tiểu Thanh há mỏ phun ra, một viên yêu đan đen như mực lập tức hiện ra.

Sát khí và máu mới trên đó khiến Chung Hồng Ngọc cũng hơi biến sắc: "Bây giờ lấy được yêu đan cấp ba, đã có yêu thú cấp cao giết đến Hồ Vạn Đảo rồi sao?"

"Chuyện này chẳng qua là sớm hay muộn mà thôi..."

Phương Tịch tiếp nhận yêu đan, tùy ý sờ sờ, hắn như đang nghĩ đến điều gì đó rồi nhìn qua Trịnh San: "Ta nghe nói... Thanh Mộc Tông đã di chuyển đến Hồ Vạn Đảo rồi phải không?"

"Vâng!"

Trịnh San lập tức vội khom người: "Tông chủ nhà ta cảm thấy thú triều lần này rất mạnh, đã sớm chuẩn bị di chuyển nên lần này cũng không tổn thất lớn..."

Dù sao Thanh Mộc Tông không có tu sĩ Kết Đan, tư thái thật sự rất mềm, cũng không có nhiều gánh nặng như Huyền Thiên Tông.

"Bây giờ thú triều sắp đến, thiên hạ đại loạn... Thanh Mộc Tông lại ngay cả một Giả Đan cũng không có."

Phương Tịch lắc đầu, tiện tay ném yêu đan qua.

"Minh chủ, ta..."

Trịnh San luống cuống tay chân tiếp nhận, nàng cảm thấy tay mình cũng đang run.

Một viên yêu đan cấp ba này, năm đó Lục Thanh lão tổ đã muốn biết bao nhiêu năm, cũng không thể lấy được.

Bây giờ nó lại đơn giản dễ dàng rơi vào trong tay của mình như vậy sao?

"Yêu đan cấp ba này, ban cho ngươi đi..."

Phương Tịch tùy ý nói.

Cho dù luyện hóa yêu đan rồi trở thành tu sĩ Giả Đan, từ đó sẽ không thể tiến bộ nhưng cũng có pháp lực thần thông và thọ nguyên của Kết Đan sơ kỳ.

Mà với tư chất, tâm tính của Trịnh San... Phương Tịch cảm thấy đối phương cũng không thể kết thành Kim Đan chân chính.

Vậy thì dùng thân phận Giả Đan lão tổ hưởng thụ mấy trăm năm uy phong, cũng không tệ.

...

Sau khi hắn đuổi Chung Hồng Ngọc và Trịnh San đi.

Phương Tịch đứng dậy, bước vào hậu điện của Trường Thanh Điện.

Trong thời gian này, hắn chưa từng từ bỏ chuyện sửa chữa cổ truyền tống trận.

Bây giờ, tòa cổ truyền tống trận thứ hai cũng đã sắp sửa chữa xong.

Hắn đi đến trước cổ truyền tống trận, lấy ra một khối Hư Minh Tinh...

Mấy tháng sau...

Từng khối linh thạch thượng phẩm khảm vào lỗ khảm, hai tay Phương Tịch kháp quyết.

Ong ong!

Trên cổ truyền tống trận có ngân sắc quang mang sáng rực lên, chợt oanh minh.

"Xong rồi!"

Phương Tịch thấy vậy thì trên mặt hiện ra vẻ vui mừng: "Pháp trận của cố truyền tống trận bên kia cũng không hỏng... Chỗ này có thể sử dụng."

"Đáng tiếc, năm đó không sưu hồn lão quỷ nên không biết truyền tống trận này truyền tống đến đâu?"

Nhưng thật ra năm đó thủ đoạn của hắn không đủ, dù hắn bắt được lão quỷ thì cũng không thể sưu hồn.

Huống chi, người đó ẩn giấu quá nhiều bí mật, thủ đoạn vô tận, có thể diệt sát sớm thì vẫn nên diệt sát sớm một chút sẽ tốt hơn, không thể cho lão chút cơ hội nào.

Lúc này, Đối mặt với chuyện không biết, đương nhiên Phương Tịch vẫn dùng thủ đoạn cũ.

Hắc quang chợt lóe, Ngoại Đạo Nguyên Anh mặc hắc giáp, tay cầm Hóa Huyết Ma Đao, trong cơ thể còn ẩn giấu một thanh Thần Anh Kiếm lập tức hiện ra.

"Chỉ dùng Nguyên Anh thì e là không được."

Nhìn Ngoại Đạo Nguyên Anh, Phương Tịch thì thào, sau đó hắn sờ lên hình xăm Sơn Hải Châu.

Một luyện thi quái nhân sừng trâu bước ra, chính là Huyền Hỏa Ma Cương!

Từ sau khi Phương Tịch luyện thành Ngoại Đạo Nguyên Anh thì cỗ luyện thi có thể so với Kết Đan trung kỳ này đã rất ít khi được mang ra sử dụng.

Lần này cũng là Ngoại Đạo Nguyên Anh cần một thân thể nên Phương Tịch mới nhớ đến cỗ luyện thi này.

"Chiến sĩ Ngưu Đầu Nhân, xuất trận!"

Ngoại Đạo Nguyên Anh nhảy lên đỉnh đầu của Huyền Hỏa Ma Cương rồi nó hóa thành một đoàn ô quang, rơi vào trong khí hải đan điền của Huyền Hỏa Ma Cương.

Đây cũng không phải là đoạt xá mà chỉ là tạm thời phụ thể khống chế.

Bây giờ chủ Nguyên Anh của Phương Tịch đã mạnh hơn Ngoại Đạo Nguyên Anh nên hắn không sợ nó rời khỏi trong thời gian ngắn.

Thậm chí dù Ngoại Đạo Nguyên Anh lưu lạc hoặc là bị vây ở nơi nào đó thì bản tôn cũng có thể tiến vào Hồng Nhật giới, sau đó trong nháy mắt giáng lâm đến bên cạnh nó.

Đối với Phương Tịch khả năng thân ngoại hóa thân ma đạo phản bội chạy trốn là vấn đề rất khó, quả thật cũng như không tồn tại vậy.

Đây đương nhiên là diệu dụng của Chư Thiên Bảo Giám.

Trong hai con ngươi của Huyền Hỏa Ma Cương hiện ra ma quang đen nhánh, sau đó nó lập tức sải bước đi về phía trước, bước vào trong cổ truyền tống trận.

"Thuận buồm xuôi gió!"

Phương Tịch giơ tay lên, đánh một đạo pháp quyết vào cổ truyền tống trận.

Trong ngân mang lấp lóe, thân ảnh của Huyền Hỏa Ma Cương chợt biến mất không thấy đâu nữa...

Ong!

Trong một cụm kiến trúc cổ dường như đã bị vứt bỏ nhiều năm, hơn phân nửa đều dị cát vàng vùi lấp.

Mà trong một mật thất ở một cản nhà nào đó, trên một cổ truyền tống trận chợt đại phóng ngân quang, một người sừng trâu bước ra.

"Chỗ này là..."

Ngoại Đạo Nguyên Anh sờ sừng trâu của mình rồi phóng thần thức ra.

Sau đó Huyền Hỏa Ma Cương đã như phát hiện gì đó, nó bước đến trước một đại môn bị nham thạch phong kín rồi giơ nắm đấm lên.

Ầm ầm!

Sau mấy quyền, vô số đá vụn bay ra, đại môn nham thạch đã bị vỡ, hiện ra một lối đi tối đen như mực...

Không lâu sau đó có một đạo lưu quang bay lên giữa không trung.

Con ngươi Phương Tịch tĩnh mịch, nhìn vạn dặm cát vàng mênh mông ở cách đó không xa và cảnh tượng đổ nát ở phía dưới, còn có di tích ốc đảo dường như trước đây đã từng tồn tại thì không khỏi sáng tỏ: "Vậy mà là tu tiên giới Tây Mạc sao? Cũng xem như còn được... Dù sao chỉ cần không phải Trung Vực thì mọi chuyện đều tốt."

Thần thức của hắn đảo xuống phía dưới, phát hiện ra nơi này dường như đã từng là khu dân cư của nhân tộc, nhưng kèm theo ốc đảo biến mất, nó đã bị bỏ hoang nhiều năm, cũng không có chút linh mạch khí nào.

Bây giờ cả thành trì đều đã bị cát vàng vùi lấp hơn phân nửa!

"Như vậy... Cũng thích hợp để che giấu cổ truyền tống trận."

Phương Tịch tùy ý chọn một phương hướng, bắt đầu bay đi.

Vù vù!

Cuồng phong thổi qua, ngàn vạn cát vàng càn quét như đại dương vàng óng.

...

Trong sa mạc, một đội xe đà thú thất linh bát lạc, mấy con đà thú ngã trên mặt đất, đầu một nơi, thân một nẻo, máu tươi chảy ra.

Nhìn thi thể không nguyên vẹn, dường như chúng đã bị thứ đáng sợ gì đó gậm nhắm.

Mấy tu tiên giả đang khống chế pháp khí, đấu pháp với từng yêu thú từ trong đồi cát chui ra.

Những yêu thú này giống như con giun màu vàng đất nhưng lại to cỡ thùng nước, trên đầu chúng không có mắt, lại mọc ra rất nhiều răng nanh.

"Toản Địa Ma Khâu quá nhiều rồi..."

Một nam tu tiên giả dùng vải bọc đầu, chỉ lộ ra đôi mắt hô to: "Các ngươi đi trước đi..."

Nhưng mà cũng không chờ y hy sinh vì nghĩa thì đã thấy một đạo hắc ảnh từ trên trời giáng xuống, từng ngọn lửa đen nhánh xuất hiện.

Phốc!

Thân thể Toản Địa Ma Khâu pháp khí khó thương kia, sau khi chạm phải một tia hắc sắc hỏa diễm lại 'phốc' một cái rồi hóa thành tro tàn.

"A!"

Một thiếu nữ kinh ngạc le lên, cô ta lại cảm nhận được pháp lực thâm bất khả trắc trên người của Phương Tịch thì lập tức trở nên cung kính: "Đa tạ ân cứu mạng của tiền bối..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận