Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 429: Phá trận

"Vậy mà là Cao gia song ma!"

Mặc dù Phượng Băng Tiên không ngừng kích phát Băng Phách Hàn Quang, nhìn như có qua có lại với phi đao đen nhánh nhưng trong lòng nàng đang thầm than khổ.

Hai tu sĩ Kết Đan đối diện này ở Nguyên Quốc cũng xem như có chút danh tiếng, chính là một đôi thân huynh đệ, tu luyện công pháp bổ sung, liên thủ có thể chiến với Kết Đan trung kỳ.

Còn nàng chỉ là Trúc Cơ viên mãn, mặc dù ngoại đan mà nàng tế luyện có chút không tầm thường nhưng nhiều lắm cũng chỉ có thể khiến nàng tương đương với tu Kết Đan sơ kỳ.

Đụng phải hai người này, không lâu sau đã rơi vào tuyệt cảnh.

"Ha ha... Hôm nay huynh đệ chúng ta đại phát hoành tài... Cơ hội ngàn năm khó gặp, không những có thể có được một viên Kết Kim Đan giá trị liên thành mà ngoại đan của cô ta cũng không tệ, có thể bán được giá tốt!"

Tu sĩ lùn, hắc hắc cười lạnh.

"Hừ... Chỉ là hai tên Kết Đan sơ kỳ, cũng dám động người của Huyền Băng Cung ta sao?"

Đúng lúc này, một tiếng nói thô hào vang lên.

Hắc sắc ma quang phô thiên cải địa bay đến hóa thành một viên ma châu đen nhánh, nện lên pháp bảo phi đao.

Pháp bảo phi đao rên rỉ, lại bị một kích nện gãy!

Tu sĩ lùn biến sắc, phun ra một ngụm tinh huyết: "Pháp bảo của ta..."

Đồng tử của tu sĩ cao thì liếc qua hướng ma châu bay đến, đã thấy một đại hán cao to, ngũ quan hung thần ác sát, đang phi độn đến đây.

Người này chính là Phương Tịch thi triển huyễn thuật thay đổi dung mạo.

Cuối cùng hắn cũng mềm lòng, không thể nhìn Phượng Băng Tiên chết trước mặt mình, thế là lại dịch dung xuất thủ.

Thấy hắn hiện thân, trên mặt Phượng Băng Tiên lập tức hiện ra sự mừng rỡ: "Công tử..."

"Rút!"

Tu sĩ lùn lập tức quát lên.

Bản mạng pháp bảo của y đã bị hủy, nguyên khí trọng thương mà đại hán mới xuất hiện này lại là Kết Đan trung kỳ, khó mà đối phó.

Sắc mặt của tu sĩ cao ngưng trọng gật đầu, dùng ngọc thước đen nhánh bảo vệ hai người, chậm rãi lui về phía sau.

"Hừ!"

Đương nhiên Phương Tịch sẽ không bỏ qua cho hai người này, hắn hừ lạnh, Nguyên Ma Thứ theo đó phát động.

Với cường độ thần thức bây giờ của hắn, chỉ là hai tu sĩ Kết Đan sơ kỳ thì tính gì, lúc này chúng hét thảm, ngay cả pháp bảo ngọc thước cũng bất ổn.

Ma châu đen nhánh thừa cơ hóa thành một đạo thiểm điện, nện lên pháp bảo ngọc thước, khiến ngọn lửa trắng bị dập tắt hơn phân nửa, linh tráo chấn động.

Hống hống!

Sư Hổ Thú thừa cơ hội thi triển phong độn, xuất hiện sau lưng hai tu sĩ, lợi trảo của nó đánh ra.

Hai tiến phốc phốc!

Lợi trảo của nó dễ dàng xé rách hộ tráo đã mỏng đi hơn phân nửa của ngọc thước, đánh lên thân của hai tu sĩ Kết Đan.

Lúc này Cao gia song ma còn đang ở trong trận đau nhức kịch liệt do Nguyên Ma Thứ mang đến nên thần thức của chúng không thể nào phản ứng, cứ vậy mà bị xé thành mảnh nhỏ...

"Thu!"

Lúc này, Phương Tịch mới điểm một chỉ vào ma châu đen nhánh, nó thu hồi Sư Hổ Thú rồi trở về trong tay của mình.

"Đa tạ ân cứu mạng của công tử..."

Phượng Băng Tiên hạ thấp người, chậm rãi hành lễ.

"Thôi..."

Phương Tịch tiện tay vẫy một cái, đã thu lại túi trữ vật của Cao gia song ma, nhìn thoán qua Phượng Băng Tiên: "Kết Kim Đan vào tay rồi sao?"

Trong lòng Phượng Băng Tiên trống rỗng những vẫn khẽ cắn răng: "Vào tay rồi, nếu công tử muốn... Thiếp thân có thể... ".

"Thôi, đó cũng là cơ duyên của ngươi, chúng ta rời khỏi nơi thị phi này trước rồi nói tiếp."

Phương Tịch khoát tay, trong đôi mắt của hắn lại có tử quang lấp lánh: "Đạo hữu bên kia quan sát nãy giờ, có thể đi ra rồi chứ?"

"Ha ha... Thật sự không gì có thể gạt được đạo hữu."

Một lão giả tóc bạc từ trong bóng tối bước ra, khí tức trên người vốn yếu ớt vô cùng, thoáng cái đã tăng mạnh, đến cấp độ Kết Đan viên mãn!

Lão cười chắp tay: "Trưởng lão khách khanh của Thanh Diệp Thương Hội Chung Vô Vọng, bái kiến đạo hữu!"

"Thì ra là người của Thanh Diệp Thương Hội!"

Phương Tịch quét mắt, đứng bên cạnh Phượng Băng Tiên, từ chối cho ý kiến nói: "Các hạ không đi hỗ trợ ngăn cản Nguyên Anh lão quái mà ở đây làm gì?"

"Ha ha... Vị tiền bối kia có mấy chấp sự Kết Đan phối hợp với uy lực của Nguyên Từ Đại Trận nên có thể kiềm chế nhất thời nửa khắc, trách nhiệm của lão phu là bắt tặc tử đã cố ý hãm hại vu oan bản thương hội... Vốn đã có manh mối, lại không ngờ gặp phải một sự việc thê thảm."

Chung Vô Vọng nhìn qua một bộ thi thể Kết Đan trên mặt đất, mặt đầy cảm khái: "Vị này chính là người mua của bản thương hội, bây giờ còn chưa kịp rời khỏi phường thị nữa bước đã đầu một nơi thân một nẻo, ngay cả Kết Kim Đan cũng bị cướp, quả thật bản nhân không thể nào không ngồi yên không để ý đến."

"Nói hồi lâu, còn không phải là không dám đối mặt Nguyên Anh lão quái, lại ngấp nghé Kết Kim Đan và túi trữ vật của đám tu sĩ Kết Đan này sao?"

Phương Tịch thở dài, khí tức trên thân từ từ tăng mạnh, đến tu vi thật sự là Kết Đan hậu kỳ: "Nếu đạo hữu buông tay thì xem như song phương chúng ta chưa bao giờ gặp nhau, thế nào?"

"Quả nhiên... Có thể đánh giết dễ dàng Cao gia song ma thì tu vi của Vân Kiệt Tử ngươi đã sớm đột phá đến Kết Đan hậu kỳ, trong Nguyên Quốc cũng xem như là hào cường một phương."

Trên mặt Chung Vô Vọng hiện lên một tia quỷ bí: "Nếu ở ngoài dã ngoại hoang vu, có lẽ bản nhân thật sự phải cẩn thận cân nhắc đề nghị của đạo hữu một phen, đáng tiếc... Chỗ này chính là phường thị Huyền Không Sơn!"

Lão vẫy tay, quang mang lóe lên, tay phải của lão đã nắm lấy một trận kỳ hai màu đen trắng.

"Trận kỳ Nguyên Từ Đại Trận? !"

Phương Tịch thấy cảnh này thì biết người này đã định chủ ý, muốn giết hai người bọn hắn.

Dù sao đối phương có tu vi Kết Đan viên mãn, lại ở trong đại trận cấp bốn, dù Nguyên Từ Đại Trận này bị Nguyên Anh lão quái xa lạ kia thu hút đa phần uy lực nhưng chỉ cần một phần nhỏ lực lượng cấm chế, diệt sát một tu sĩ Kết Đan hậu kỳ và một tu sĩ ngoại đan vẫn dư sức.

"Đúng vậy..."

Chung Vô Vọng cười lạnh, huy động trận kỳ đen trắng.

Một đạo Lưỡng Nghi Nguyên Từ Thần Quang rơi xuống, khí cơ kinh khủng tỏa ra bốn phía...

Phượng Băng Tiên vốn đang nhắm mắt chờ chết lại phát hiện bản thân không có khác thường gì thì không khỏi nghi hoặc mở hai mắt ra.

Chỉ thấy đạo Lưỡng Nghi Nguyên Từ Thần Quang kia đang bị Phương Tịch nắm trong tay như một món đồ chơi.

"Lực lượng Lưỡng Nghi Nguyên Từ quả nhiên không tệ... Đáng tiếc chỉ là một phần nhỏ uy năng của đại trận mà muốn giết ta sao? Ha ha!"

Ngón trỏ thon dài và ngón giữa của Phương Tịch nhẹ nhàng bóp một cái, Lưỡng Nghi Nguyên Từ Thần Quang này lập tức vỡ vụn.

Không những vậy, một loại khí thế khủng bố nào đó hiện lên trên người hắn rồi biến mất, hai tay hắn kết ấn: "Nhân Gian Đạo!"

Hắn bất ngờ thi triển Diêm La Thiên Tử Lục Đạo Luân Hồi thuật!

Nhân Gian Đạo này có thể cướp pháp bảo của địch nhân, lúc trước Độc Long Trảo gặp độc thủ chính là như vậy!

"Hả?"

Chung Vô Vọng biến sắc, vậy mà lão cảm thấy trận kỳ trong tay thoáng cái đã mất khống chế, gần như muốn rời tay bay ra.

Mà lúc này, Phương Tịch lại vẫy tay.

Linh khí kinh khủng hội tụ trên tay của hắn, hình thành một thanh huyết sắc trường mâu trong đó còn có vô số phù văn đen nhánh lấp lánh: "Tu La Đạo!"

Khí thế kinh người bộc phát, lúc này khiến Chung Vô Vọng hoàn toàn cả kinh thất sắc: "Không... Ngươi... Ngươi là Nguyên Anh..."

Lão làm trưởng lão khách khanh của thương hội nên đã từng bái kiến vị Cổ đại cung phụng kia rồi, lúc này vậy mà Phương Tịch lại mang đến cảm giác cho lão không khác gì vị Đại cung phụng kia, lão không biết tại sao vận khí của mình tệ như vậy, lại chọc vào một Nguyên Anh lão quái!

Chung Vô Vọng vội vàng vỗ đan điền phun ra một cái thanh đồng cự đỉnh, ngăn trước người mình, nói thật nhanh: "Tiền bối tha mạng... Ta có... ".

Phương Tịch lười nghe lão nói nhiều, huyết sắc trường mâu rời tay bay ra.

Xoẹt xẹt!

Trong khoảnh khắc, trường mâu đã bay đến trước thanh đồng cự đỉnh, trên mũi thương bộc phát ra vô số tia chớp đỏ như máu, nháy mắt đã đánh thanh đồng cự đỉnh này ra từng vết nứt.

Bản mạng pháp bảo bị hao tổn, lúc này sắc mặt của Chung Vô Vọng trắng bệch, phun ra một ngụm tinh huyết.

Lão hoảng sợ phát hiện, bản mạng pháp bảo của mình lại không thể ngăn cản được huyết sắc trường mâu bao lâu.

Nguyên Anh lão quái thật sự khủng bố như vậy sao?

Chung Vô Vọng cắn răng, lấy trong ngực ra một tấm phù lục, nhưng lão còn chưa kịp thi triển thì bên tai đã truyền đến một tiến hừ lạnh, đầu của lão chợt đau như muốn nứt.

Mà lúc này, Phương Tịch lại ném ra thanh huyết sắc trường mâu thứ hai, thứ ba.

Xoẹt xẹt!

Thanh huyết sắc trường mâu trực tiếp đánh rơi thanh đồng cự đỉnh xuống đất, cự đỉnh này rên rỉ một tiếng, gần như nứt hết bốn năm phần, linh tính mất rất nhiều.

Mà một thanh huyết sắc trường mâu cuối cùng thì bay đến trước mặt của Chung Vô Vọng.

Xoẹt xẹt!

Vô số tia chớp đỏ như máu cuồng vũ, trong đó xem lẫn phù văn đen nhánh.

Chờ sau khi tất cả dị tượng đều tiêu tán, tại chỗ chỉ lưu lại một cái hố to, đã không thấy bóng dáng của Chung Vô Vọng đâu nữa.

"Công tử... Ngài... Ngài vậy mà là... Tu sĩ Nguyên Anh sao?"

Bên cạnh, Phượng Băng Tiên nhìn cảnh này, không khỏi che môi anh đào, mặt đầy vẻ không thể tin nổi.

"Đi thôi..."

Phương Tịch cũng không nhiều lời, chỉ vẫy tay một cái, thu túi trữ vật của Chung Vô Vọng, lại cầm cây trận kỳ đen trắng trong tay: "Vốn muốn mang ngươi ra khỏi Nguyên Từ Đại Trận còn có chút phiền toái nhưng bây giờ đã dễ hơn rất nhiều..."

Đương nhiên Phượng Băng Tiên cũng biết đạo lý nơi thị phi không nên ở lâu, đi theo sau Phương Tịch, hóa thành độn quang nhanh chóng bay xa.

Tu sĩ đều là một đám người vô cùng có ánh mắt, trước đó Kết Đan ở bên này đại chiến, tu sĩ Luyện Khí và Trúc Cơ đều không dám đến gần, sau đó phát sinh biến cố kinh thiên như vậy thì càng không có ai dám tiến lên.

Chờ đến khi Phượng Băng Tiên đi theo Phương Tịch một đường phi độn đến sát ngoài Nguyên Từ Đại Trận thì thấy hai màu đen trắng gần như phong tỏa thiên khung, trong đó còn có vô số quang hoa của phù văn bùng nổ.

"Đi!"

Phương Tịch dựa vào kiến thức trận pháp của bản thân, đến một chỗ có nguyên từ lực yếu nhất, lại đánh một đạo pháp lực vào trong trận kỳ đen trắng.

Cây Lưỡng Nghi Nguyên Từ trận kỳ này dù không phải là một trong chủ trận kỳ nhưng cũng mang theo một phần quyền hạn, đương nhiên mở một thông đạo sẽ dễ như trở bàn tay.

Đi kèm với Phương Tịch bắt đầu vung vẩy trận kỳ, Lưỡng Nghi Thần Quang đen trắng nhìn như không thể phá vỡ vậy mà trực tiếp chia ra, hiện ra một khe hở có thể cho một người đi qua.

Phượng Băng Tiên thấy vậy thì trên mặt lập tức hiện ra sự vui mừng.

Độn quang hai người tương liên, tiến vào trong thông đạo, rất nhanh đã ra bên ngoài.

"Công tử..."

Thấy Phương Tịch đã ra khỏi phạm vi bao phủ của Nguyên Từ Đại Trận rồi nhưng vẫn chưa rời đi, dường như đang chờ đợi gì đó thì Phượng Băng Tiên không khỏi có chút hiếu kỳ.

Phương Tịch đứng chắp tay, không lâu sau, chỉ thấy một đám mây vàng cũng từ trong thông đạo bay ra, hiện ra hai người trong đó.

Một người trong đó chính là nữ hài có Thiên linh căn bị mang ra đấu giá mà Phương Tịch đã thấy trước đó, một người khác thì có cái đầu cực kỳ lớn, với dáng người thon gầy, rất không cân đối, trên đỉnh đầu trụi lủi khắp nơi, chỉ có vài sợi tóc bạc phiêu đãng, mặc một bộ hoàng bào, vẻ ngoài không đẹp nhưng một thân pháp lực lại thâm bất khả trắc.

"Tán tu Khương Quốc Hoàng Vân Công, đa tạ đạo hữu tương trợ!"

Hoàng Vân Công tự giới thiệu, nhìn Phương Tịch với ánh mát mang theo chút kỳ sắc, chắp tay.

"Đạo hữu không cần phải khách khí, dù không có ta thì ngươi muốn dẫn người ra cũng không hao phí bao lâu..."

Phương Tịch mỉm cười đáp lại.

"Đây cũng không sai, nhưng lão phu không rành trận pháp, nếu mất thời gian quá lâu, lại bị Cổ lão quỷ ngăn chặn thì thật sự có chút phiền toái... Chẳng qua chờ sau khi lão phu thu xếp ổn thỏa cho tiểu đồ, hắc hắc... Thanh Diệp Thương Hội và Xích Huyết Giáo này, còn có người sau màn, cả đám đều phải trả lại!"

Hoàng Vân Công cười lạnh nói.

Một tán tu Nguyên Anh, không có thế lực liên lụy, khi trả thù sẽ rất kinh khủng, chắc chắn các tông ở Nguyên Quốc sẽ đau đầu.

Huống chi nhìn người này còn là loại người tính tình quái gở, có thù tất báo.

Phương Tịch cũng không sao cả, thậm chí hắn còn vui nhìn chuyện này thành: "Đã như vậy, tại hạ cáo từ trước."

Hắn kéo Phượng Băng Tiên, trực tiếp hóa thành một đạo lưu quang đi xa.

Ở bên tai còn có một đạo thần thức truyền âm của Hoàng Vân Công vang lên: "Nếu đạo hữu đến Khương Quốc nhớ đến Hoàng Vân Động làm khách..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận