Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 1187: Thiên Tiên Truyền Thừa (1)

- Đa tạ tiền bối thông cảm.
Thất tiểu thư vui vẻ nói:
- Phụ thân nghe nói tiền bối thành Tiên, nhất định rất vui mừng... Không bằng tiền bối cùng tiểu Thất về tổng bộ Phong Duyên Trai? Ở trong Công Pháp Các của Phong Tuyết Sơn, có một ít điển tịch Tiên Nhân, có lẽ hữu dụng với tiền bối.
Phương Tịch liếc vị Thất tiểu thư này, hắn xác thực rất có hứng thú với Địa Tiên truyền thừa phần tiếp sau, trước đó bại lộ tu vi cũng là vì cái này:
- Vậy bản nhân cung kính không bằng tuân mệnh.
Trong mắt Thất tiểu thư tràn đầy ý cười:
- Tiền bối có thể đến Phong Tuyết Sơn, là rồng đến nhà tôm...
Mặc dù nói muốn đi tổng bộ Phong Duyên Trai, nhưng tìm chưởng quỹ đến trấn thủ nơi đây, thậm chí sắp xếp rất nhiều tạp vụ, đều cần thời gian.
Không nói những cái khác, trên tay Phương Tịch còn có khế đất ở Linh Sơn, cần tìm người thuê, ngày sau chờ lấy tiên ngọc.
Bởi vậy hắn quyết định trì hoãn mấy ngày.
Mà trong đoạn thời gian này, liên quan tới sự tình hắn đột phá Địa Tiên cũng truyền ra, ở Linh Sơn tạo thành phong ba nho nhỏ.
Vô số tu sĩ ở Chân Tiên giới khổ sở tu hành, sở cầu bất quá thành Tiên mà thôi.
Đặc biệt là những tu sĩ cấp cao từ Phản Hư trở lên kia, chịu đựng hoàn cảnh chật hẹp bế tắc ở Linh Sơn, chết sống tai vạ tiên mạch không chịu đi, không phải là muốn tốc độ tu luyện nhanh một chút, ở trước khi đại nạn tới đột phá cảnh giới sao?
Trên Chân Tiên, tuổi thọ vô hạn.
Dưới Chân Tiên, cùng trời tranh mệnh.
Thế sự là tàn khốc như thế!
Ban đêm.
Ngoài động phủ Phương Tịch, bỗng nhiên xuất hiện một bóng người.
Trong tay hiện lên ánh hào quang, bay vào trong trận pháp.
Không bao lâu, cánh cửa mở ra, Tiểu Phương Tiên xoa con mắt mông lung đi ra, nhìn người tới hỏi.
- Ngươi là...
Hắn ngẩn người nói:
- Mời tiền bối vào phủ trò chuyện.
- Đa tạ.
Người đến chắp tay, tiến vào trong động phủ.
Hai bên tóc mai của hắn hơi trắng, có chút cảm giác chưa già đã yếu, lại là Sử Ngọc Thư!
Phương Tiên mang hắn tới phòng khách, lại dâng trà.
Chờ nửa canh giờ, Phương Tịch mới từ trong phòng luyện công đi ra:
- Nguyên lai là Sử tiểu hữu... Vừa rồi bản nhân đang tìm hiểu đại đạo, chậm trễ quý khách.
- Không dám!
Sử Ngọc Thư lập tức đứng dậy, thi lễ nói:
- Chúc mừng tiền bối thành tựu Địa Tiên quả vị, từ đây trường sinh vĩnh cửu...
- Ha ha, gần đây ta nghe câu nói này nhiều lắm, luôn cảm thấy không thú vị.
Phương Tịch cười trêu ghẹo một câu, chỉ thấy trên mặt Sử Ngọc Thư hiện lên vẻ bi thương.
- Nếu Tề lão có thể chống đỡ mấy năm, nhìn thấy tiền bối thành tựu Tiên Nhân, trong lòng nhất định sẽ khuây khỏa.
Sử Ngọc Thư than thở:
- Hắn vẫn cảm thấy người như tiền bối, tất có chí lớn...
- Tề Hống sao...
Nghĩ đến tu sĩ giả dối như hồ, vẫn khó thoát năm tháng vô tình kia, Phương Tịch cũng thở dài.
- Tiền bối, lần này vãn bối tới, chính là vì Tam Nguyên Môn...
Sử Ngọc Thư nói liên miên.
Tuy hắn tiếp nhận Tề Hống, làm Thái Thượng trưởng lão của Tam Nguyên Môn, nhưng không có nhân mạch bối cảnh thâm hậu như đối phương, rất nhanh người đi trà lạnh.
Bây giờ Tam Nguyên Môn lại gặp phải mơ ước, có chút bấp bênh.
- Bởi vậy, vãn bối cố ý tới cửa khẩn cầu, xin tiền bối ra tay giúp đỡ.
Sử Ngọc Thư nói xong lời cuối cùng, lúc này thi lễ.
- Ồ?
Phương Tịch mỉm cười:
- Ngươi bây giờ mới Hợp Thể trung kỳ, lại bị tông môn liên lụy, vì sao không đi cầu đại đạo? Nếu ngươi khổ tâm tu hành, không để ý tục vụ, tương lai không hẳn không có khả năng đột phá Đại Thừa, thậm chí thành Tiên giống như ta, trường sinh vĩnh cửu.
- Chỗ của đạo, việc nghĩa chẳng từ.
Sử Ngọc Thư kiên định trả lời.
- Tuy tinh thần của ngươi rất đáng khen, nhưng ta và Tam Nguyên Môn không quen không biết...
Phương Tịch lắc đầu.
Tuy hắn rất thưởng thức người như Sử Ngọc Thư, thậm chí kính nể, nhưng sẽ không trở thành bọn họ.
- Phiền phức của Tam Nguyên Môn đều đến từ một ít tông môn Hợp Thể, Đại Thừa... Chỉ cần tiền bối đồng ý treo cái tên, thì có thể chấn nhiếp bọn đạo chích, kéo dài tông môn mười vạn năm, trăm vạn năm...
Sử Ngọc Thư nói.
Ở Chân Tiên giới, thế lực có Tiên Nhân tọa trấn, nhất định sẽ truyền lưu rất lâu.
- Đương nhiên, chỉ là trên danh nghĩa mà thôi, dù môn phái bị diệt, tiền bối cũng không cần ra tay.
Hắn nói tiếp, sau đó khom người, nâng một miếng bi văn:
- Tại hạ thân không có bảo vật gì, nguyện lấy vật này làm tiền cầu tiền bối ra tay!
- Ồ?
Thần thức của Phương Tịch quét qua, lại nhìn không thấu tấm bia đá này, nhất thời sinh ra hứng thú.
Nếu Sử Ngọc Thư ỷ vào một chút giao tình, liền mở miệng muốn mình ra tay, vậy hắn chỉ có thể ném đối phương ra động phủ!
Dù chỉ là trên danh nghĩa, vạn sự mặc kệ, cũng là mượn danh hào của mình, có nhân quả nhất định.
Hắn vẫy tay một cái, một tầng thanh quang rơi vào trên thạch bi, đi tới trong tay mình.
Tay sờ soạng một lát, chỉ cảm thấy bia đá lạnh lẽo, thần thức từng tấc từng tấc tiến vào, bỗng nhiên có cảm ứng, nhìn thấy vết kiếm lít nha lít nhít giống như cấm chế!
Bạn cần đăng nhập để bình luận