Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 248: Trúc Cơ trung kỳ

Mặc dù mảnh kính rất nhỏ nhưng Phương Tịch có thể lấy thần thức làm bút, chữ viết ra cũng nhỏ như con kiến.

Với năng lực của Vu Vương, đã gặp qua là không quên được nên trong nháy mắt nhớ được cũng không thành vấn đề.

Sau khi viết xong một mặt, thì có thể lau đi rồi viết tiếp.

Thậm chí vẽ bức tranh cũng rất sống động, cũng giống như trong ngọc giản khiến người khác gặp một lần là khó quên.

Cứ đứt quãng như vậy, sau khi viết xong truyền thừa thì thần thức của hắn cũng tiêu hao quá nhiều, hơi mệt mỏi.

Nam Hoang Tu tiên giới.

Trong phòng bế quan.

Vẻ mặt Phương Tịch đầy vui mừng, đánh giá Hám Địa Bảo Văn đã ghi chép vào ngọc giản trong tay.

"Có đạo Bảo Văn này, cảm thấy cái gì cũng có giá trị."

Chờ sau khi nghỉ ngơi một chút, Phương Tịch lập tức cầm ngọc giản lên rồi bắt đầu lĩnh hội.

Hắn ở trên trận pháp nhất đạo hoàn toàn dựa vào thần thức và sự khổ luyện chăm chỉ mà chậm rãi tăng lên.

Nhưng lúc này thì khác!

Hệ thống Chiến Văn, những Linh Văn và Bảo Văn kia đối với hắn như từng công thức và định lý.

Chỉ cần cầm công thức rồi đi từ từ thì luôn có thể giải quyết được chút nan đề.

Đây chính là lợi khí giúp hắn tăng tu vi của trận đạo, mặc dù sẽ tương đối hiếm thấy và đơn độc...

"Hám Địa Bảo Thuật vừa xuất, chấn kinh trăm dặm, đất rung núi chuyển... Am hiểu nhất là phá hư địa mạch... Hả?"

Sau nửa ngày lĩnh hội, Phương Tịch chợt mở to mắt, cảm thấy có gì đó không đúng.

"Sở dĩ cấm đoạn đại trận cấp ba được xưng là khó công phá, dù Phá Cấm Phù cấp ba bạo phá từ bên trong thì hiệu quả cũng không lớn, là bởi vì nó kết nối với địa mạch, tự thành một phương tiểu thiên địa... Nếu phá địa mạch vậy thì đại trận cấp ba và những trận pháp bình thường kia cũng không có gì khác biệt, nếu lại phân phối nhiều Phá Cấm Phù và cao thủ vây công thì khả năng rất lớn sẽ bị phá trong thời gian ngắn."

"Ba ngàn đại đạo, trăm sông đổ về một biển... Hệ thống Chiến Văn này có vẻ giống với thiên phú yêu thuật của yêu thú... Nói cách khác, vạn nhất có yêu vương hệ Thổ, thức tỉnh thiên phú thần thông cùng loại với Hám Địa Bảo Văn vậy thì không có chút kỳ quái."

"Nếu có loại yêu vương này xuất thủ, phối hợp với những yêu vương cấp ba còn lại vây công, vậy thì Bạch Trạch Tiên Thành cũng rất nguy hiểm..."

"Đương nhiên loại như Tống gia càng nguy hiểm hơn!"

Phương Tịch sờ cằm.

Có Hám Địa Bảo Văn trong tay, hắn có tự tin mang tạo nghệ trân pháp của bản thân tăng đến cấp hai thượng phẩm, có thể thật sự động thủ luyện chế một bộ pháp trận cấp hai.

Thậm chí có thể thử mang tổ hợp Hám Địa Bảo Văn vào trong đó.

"Trận kỳ và trận bàn cấp hai thượng phẩm miễn cưỡng có thể gánh chịu được uy năng cấp ba, đúng lúc tạo thành trận pháp dùng một lần... Dùng trận phá trận, rung chuyển căn cơ trận pháp cấp ba cũng không thành vấn đề."

"Nếu mang đến Huyền Thiên Tông không biết có thể bán được bao nhiêu linh thạch... Thuận tiền còn có thể báo thù."

Về phần vấn đề Chiến Văn truyền ra bên ngoài?

Thật sự luyện chế trân kỳ tốt thì không có khả năng khiến tất cả trận văn đều lộ ra bên ngoài.

Nếu bạo lực phá giải để nghiên cứu thì rất dễ phá hư trận pháp.

Phương Tịch còn có thể bố trí vài cái tiểu cấm chế, để khi trận bàn bị phá giải đến hạch tâm thì có thể tự hủy - Giống như hắn đã bố trí cơ quan trong khôi lỗi cấp hai, một khi khôi lỗi bị hỏng thì hạt giống bên trong cũng lập tức hủy.

Mấy tháng sau.

Túy Bạch Trì.

"Ha ha... Hôm nay ta cao hứng, mọi người không say không về nhé."

La Công giơ chén rượu lên, thần sắc rất phấn chấn.

Phương Tịch, Hoàng Sa đạo nhân ngồi trong hàng ghế cũng nâng chén: "Chúc mừng La đạo hữu, tấn thăng Trúc Cơ trung kỳ!"

La Công này có tư chất linh căn thượng phẩm, thời gian y Trúc Cơ chỉ muộn hơn Phương Tịch mấy năm.

Gần đây lại bất ngờ đột phá Trúc Cơ trung kỳ.

Bởi vậy y mời năm, ba hảo hữu đến làm tiệc chúc mừng.

"La đạo hữu không hổ tự hành Trúc Cơ, thiên phú kinh người..." Trên khuôn mặt của Hoàng Sa đạo nhân đầy sự ao ước.

Cho đến bây giờ y vẫn là Trúc Cơ sơ kỳ, bị bình cảnh đè đến mức sống không bằng chết, có lẽ cả đời y cũng phải chết già ở giai đoạn này.

Nhìn La Công hào hoa phong nhã, pháp lực thâm hậu nói trong lòng y không đố kỵ là nói xạo.

"Chúc mừng La huynh, không bằng huynh truyền thụ cho chúng ta một chút tâm đắc đột phá đi?"

Phương Tịch lại tìm cách mang quà mừng kiếm tiền về.

"Đột phá. . ".

La Công nhớ lại một phen rồi trịnh trọng nói: "Ít ngày trước, bản nhân định tu luyện pháp lực đến trình trạng có thể đột phá, sau đó vốn cũng muốn rèn luyện pháp lực một phen nữa... Không ngờ đột nhiên tâm huyết dâng trào, có dấu hiệu đột phá, lại nhớ đến tu sĩ chúng ta nên dũng mãnh tinh tiến nên lập tức bế quan..."

"Quá trình này đúng là hơi gian nan, cũng may mà ta tự hành Trúc Cơ nên pháp lực của ta có tính chất đặc biệt lăng lệ hùng hồn... Cuối cùng hiểm lại càng hiểm đột phá thành công, còn tổn thương kinh mạch một chút, nếu có lần nữa thì ta cũng chưa chắc sẽ dám lỗ mãng như vậy..."

La Công nói xong, bộ dáng vẫn như có tâm sự.

'Quả nhiên... Người này tiến cảnh tu vi, có lẽ cũng không chênh lệch nhiều với ta... Chỉ là tự hành Trúc Cơ pháp lực lăng lệ có thể so với nửa viên đan dược phá giai... Đây là ưu thế mà người ta dùng mạng đổi.'.

Phương Tịch nói thầm.

Nếu hắn có được một viên đan dược phá giai thì cũng có thể thử đột phá Trúc Cơ trung kỳ.

Chỉ là loại đan dược này còn trân quý và hiếm hơn cả đan được tăng tiến pháp lực, ngoại trừ đại hội đấu giá mười năm một lần ra thì cơ bản là không có hi vọng gì.

"Đây cũng là La đạo hữu có được cơ duyên, uống một chén đi!"

Phương Tịch liên tục mời rượu, chờ sau khi đa phần khách đều về thì hắn lại cùng La Công chèo thuyền du ngoạn trên hồ, lấy hạt sen giải rượu.

"Không biết Hóa Hạc lão đạo kia, sau này ra sao?"

Thừa cơ tìm hiểu chút chuyện mình quan tâm.

"Hóa Hạc lão đạo cuối cùng vì cướp lâu năm nên rất nhạy bén, lại giỏi thay đổi, đã sớm chạy khỏi thành... Gần đây còn cướp sạch mấy thương đội, lấy thân phận Trúc Cơ tàn sát tu sĩ Luyện Khí, ngay cả chút da mặt cuối cùng cũng không cần..." La Công nhắc đến chuyện này vẫn có chút tiếc nuối: "Đáng tiếc, trước đó lại để tên này thoát được một kiếp, sau này ở xung quanh Bạch Trạch Tiên Thành sẽ không được yên bình..."

Tu sĩ Trúc Cơ không ở trong Bạch Trạch Tiên Thành thì đó chính là hổ nhập sơn lâm, một lòng làm cướp tu thì sức phá hoại rất lớn.

La Công liên tục ăn hạt sen, nhìn Phương Tịch, y chợt cười như không cười nói: "Đạo hữu cũng có vận khí tốt, không cùng Hóa Hạc lão đạo ra ngoài thám hiểm... Nhưng mà đạo hữu có biết gần đây trong Vạn Thú Sơn Mạch liên tục có dị động, sợ là thú triều sắp đến rồi..."

'Quả nhiên...'.

Trong lòng Phương Tịch run lên, Bạch Trạch Tiên Thành chắc chắn sẽ nắm giữ rất nhiều tin tức liên quan đến Vạn Thú Sơn Mạch dị biến.

Ngay cả khách khanh La Công cũng nói như vậy, xem ra không thể nào tránh khỏi thú triều rồi.

"Thật ra thú triều này cũng là chuyện tốt... Bây giờ ta đã tấn thăng Trúc Cơ trung kỳ, đang định giết thêm vài con yêu thú cấp hai tích góp tài tài nguyên để đột phá hậu kỳ đây!"

La Công cười ha ha: "Tu sĩ chúng ta nên dũng mãnh tinh tiến!"

"Đạo hữu tâm tính hơn người, tại hạ bội phục!"

Phương Tịch chân thành nói.

'Thú triều...'.

'Một khi thú triều bắt đầu thì Bạch Trạch Tiên Thành có thể sẽ chiêu một rất nhiều tu sĩ... Đương nhiên cũng sẽ có thù lao...'.

'Theo lệ cũ trước kia thì sẽ không cưỡng chế chiêu mộ tu sĩ Trúc Cơ nhưng nếu chiến sự bất lợi thì ai biết được...'.

'Nhưng mà thú triều vừa đến thì tài liệu yêu thú sẽ giảm giá rất nhiều... Cũng là cơ hội tốt để xuất ra tài liệu yêu thú.'.

'Đối với ta thì giá cả giảm mấy thành cũng không có quan hệ gì, dù sao thì ta cũng không bỏ vốn...'.

Phương Tịch vừa tự hỏi vừa trở lại Đào Hoa Các.

"Đại thúc... Con đột phá rồi!"

Vừa vào cửa, Vi Nhất Tịch đã cười báo cho hắn một tin tốt.

"Không tệ, đã đuổi kịp trước sáu mươi tuổi Luyện Khí viên mãn."

Phương Tịch dùng thần thức quét qua, phát hiện tu vi của Vi Nhất Tịch đã đột phát, bây giờ nàng đã là tu sĩ Luyện Khí đại viên mãn, không khỏi mỉm cười.

"Ừm..."

Thần sắc Vi Nhất Tịch phấn chấn lại chuyển thành vẻ kiên định: "Đại thúc... Con muốn cáo từ người để cùng người khác đi đến bên ngoài Vạn Thú Sơn Mạch để săn yêu... Nghe nói gần đây có rất nhiều yêu thú trân quý chạy ra, đây là thời cơ tốt nhất để thu được yêu đan cấp hai."

"Mặc dù bây giờ săn giết yêu thú tương đối đơn giản nhưng con vẫn nên thôi đi..."

Phương Tịch lắc đầu.

Vi Nhất Tịch khác với Nguyễn Đan, Nguyễn Đan tu luyện Huyền Âm Công là một cỗ pháp uy lực rất lớn, từ nhỏ lại được Nguyễn Tinh Linh dạy bảo, đấu pháp vô cùng điêu luyện, còn có tu sĩ Trúc Cơ cho vật bảo mệnh.

Dù vậy lần trước nàng cũng liều mạng mấy lần, cộng với vận khí tốt, cuối cùng mới lấy được yêu đan.

Đổi thành Vi Nhất Tịch thì... Có lẽ lần thứ nhất đã chết.

"Con vẫn nên ráng đợi... Về phần linh vật Trúc Cơ thì để đại thúc suy nghĩ cho..."

Phương Tịch nói.

"Đại thúc... Linh vật Trúc Cơ rất đắt đó." Trong mắt của Vi Nhất Tịch đầy sự cảm động.

"Không có chuyện gì... Trước tiên con có thể ký linh khế, sau này từ từ trả linh thạch cho ta là được rồi..."

Phương Tịch cười ha ha.

Đối với hắn Trúc Cơ Đan đúng là không phải chuyện gì khó.

Sau khi nói vài câu với Kim Linh thì hắn lập tức rời khỏi Bạch Trạch Tiên Thành, tìm một chỗ không người đào động phủ, sau đó xuyên không.

Đại Lương thế giới.

Võ Thần Môn!

Chỗ này sớm đã trở thành thánh địa trong mơ của vô số người tập võ.

Không những vậy, bởi vì thế lực tông phái đã thật sự thống nhất thiên hạ, nương theo quyền lực tập trung thì các loại tài phú, mỹ nhân cũng không ngừng tập trung về Thành Hắc Thạch, vậy mà lại hình thành một kinh thành mới, thế nhân đã gọi Thành Hắc Thạch là Võ Kinh!

Ở đây, không nói khắp nơi đều thấy được Tông Sư, Đại Tông Sư nhưng cũng tuyệt đối không hiếm có.

Mà từng vị Võ Thần chính là lực lượng lớn nhất của Võ Thần Môn để trấn áp các nơi.

Đột phá cực hạn võ đạo, không khác gì biến hóa khai thiên tịch địa, Võ Thần sẽ không còn bị đại quân vây giết, khả năng một người có thể phá vạn quân thậm chí đã trở thành chuyện bình thường.

"thật ra... Cứ tiếp tục như vậy cũng không tốt lắm, cao tầng nắm giữ lực lượng siêu phàm, một người địch vạn quân, lại phong tỏa truyền thừa thì bên dưới sẽ không còn hi vọng..."

Trong thư phòng của Võ Thần Môn.

Phương Tịch lật xem không ít công pháp do thiên kiêu võ đạo tạo ra trong mấy năm gần đây, vẻ mặt như đang suy nghĩ điều gì đó.

Dù sao thì thời gian vẫn quá ngắn, sau Võ Thần phải đi như thế nào vẫn chưa có kết luận cụ thể.

May mà thứ hắn không thiếu là sự kiên nhẫn.

Sau khi rời khỏi thư phòng, hắn đã đi đến một quảng trường khác.

Ầm!

Ầm ầm!

Từng con yêu vương đỉnh cấp bị Trương Minh Định kéo đi đến trước mặt Phương Tịch: "Khởi bẩm môn chủ, hôm nay yêu vương trong thiên hạ đã dần ít đi, xung quanh chỉ còn mấy con này..."

Có lẽ những yêu vương này lợi hại hơn cả Đại Tông Sư nhưng gặp phải Võ Thần thì vẫn phải quỳ.

"Ừm, ngươi làm rất tốt..."

Phương Tịch nhìn mấy con yêu vương kia, hắn phát hiện trong đó còn có một con rùa đen, không khỏi cười: "Cũng là hệ Thủy, hi vọng có thể có yêu đan..."

Yêu đan dùng để luyện chế Trúc Cơ Đan thì bất kỳ thuộc tính gì cũng được, hắn xem trọng con yêu thú hệ Thủy này đương nhiên là có nguyên nhân khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận