Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 1365: Người phá rối (1)

Cho dù hắn là thiên tài trong gia tộc, nhưng Chân Tiên có thọ nguyên vô hạn, hoàn toàn có thể chờ được một thiên tài khác sinh ra.
Tiên đạo cao quý!
Tiên Nhân yêu nhất vĩnh viễn chỉ là mình.
“Không thành Tiên Nhân, chung quy chỉ là con kiến hôi.”
Trong lòng hắn giận dữ thầm gào thét, ném bảo vật hư không của mình ra ngoài.
Bảo vật hư không này trộn lẫn với một ánh sao trước đó, nhất thời khiến ánh sáng mạnh hơn gấp mấy phần, bay về phía một U Minh Đàm Hoa.
“Không tệ...”
Tiên Nhân lông mày đỏ liếc nhìn con trai nhà mình với vẻ thưởng mắt.
Hắn sẽ chỉ bỏ ra chừng đó. Nhưng nếu con trai nhà mình có thể lấp đầy chỗ thiếu, hắn cũng vui lòng che chở cho nhi tử, giúp đỡ đối phương thành tiên!
Bông U Minh Đàm Hoa kia bay về phía nơi này, khiến vị tu sĩ Đại Thừa kia hít thở gấp gáp hơn.
Chỉ cần không thành Tiên Nhân, chung quy thọ nguyên có hạn, sớm muộn gì cũng phải chết ở trong lôi kiếp, nếu không sẽ chết bởi vì thọ nguyên cạn kiệt.
Chỉ có thành tiên! Chỉ có thành tiên! Mới có khả năng...
Nhưng trong phút chốc, hắn nhìn thấy được một ánh sao lớn hơn bay ra, thu hút đóa U Minh Đàm Hoa kia tới.
- Không!
Vị tu sĩ Đại Thừa này nổi giận gầm lên một tiếng, không khỏi tức giận công tâm, suýt nữa tẩu hỏa nhập ma, khí tức bất ổn.
- Ha ha... Quả nhiên là ở nơi nông thôn, ra giá cũng không nhanh nhẹn.
Trong lô ghế của đạo tử, Vạn Thú Tôn Giả cười tủm tỉm và lấy ra một viên Nguyên Thần Đan.
Dạo này, hắn có một nữ đệ tử khiến hắn vui vẻ, hắn đang chuẩn bị giúp đỡ một phen.
Viên Nguyên Thần Đan này tới thật đúng lúc.
Trong giới tu tiên vốn là cá lớn nuốt cá bé, càng không cần phải nói tới chênh lệch trên phương diện tài lực.
- Chúc mừng đạo hữu.
Bên trong lô ghế của Phong Duyên Trai, Húc Thanh Tiên Nhân nhìn thấy Phương Tịch ném ra một Nạp Vật Phù, thành công lấy được một viên Nguyên Thần Đan, hắn lập tức chúc mừng Phương Tịch.
- Vẫn là đạo hữu ra tay nhanh, giá trái lại khá công đạo...
Trương đan sư ở bên cạnh cũng vuốt chòm râu:
- Còn lại mấy viên Nguyên Thần Đan cuối cùng, các phương ra giá càng lúc càng cao, lại có phần được một mất mười...
Làm Đan Sư cấp Chân Tiên, phán đoán của hắn hết sức chính xác.
Bây giờ, cuộc tranh đoạt Nguyên Thần Đan đã không phải đơn giản là tăng giá một hai phần nữa.
- Ta cũng chỉ được ăn cả ngã về không, cố hết sức thử một lần mà thôi.
Phương Tịch khoát tay.
Tuy lấy kinh nghiệm và lý lịch thành tiên không nhiều năm của hắn lại lấy ra tài sản như vậy có phần đáng chú ý.
Nhưng dù sao hắn cũng là một vị Địa Tiên, tự nhiên đã cao hơn Nhân Tiên một cấp, cũng không tính là quá khác người.
“Hơn nữa... Có viên Nguyên Thần Đan này, chục nghìn năm sau Phương Tiên thành Địa Tiên cũng không có vẻ quá đột ngột... Tốt xấu gì cũng có lý do.
Trên thực tế, viên Nguyên Thần Đan này dĩ nhiên sẽ giao cho Đa Bảo Thiên Tôn, làm phần thưởng phát cho Nhân tộc ở Địa Tiên Giới.
Trong lúc Phương Tịch đang suy nghĩ, Bắc Thần Cung Chủ lại lần lượt thả ra từng món bảo vật.
Trong đó vừa có con non tiên thú quý hiếm, cũng có tiên phù chân phù và tiên khí cực phẩm khó gặp ở bên ngoài.
Thậm chí còn có một truyền thừa Thiên Tiên thiếu, nó vừa xuất hiện, lại nghênh đón một đợt cạnh tranh nóng bỏng.
Chẳng qua các vị Tiên Nhân Phong Duyên Trai đã đề phòng điều này từ trước, lúc này tất cả đều làm Lã Vọng buông cần.
“Thoạt nhìn, hình như bọn họ bị Độc Cô Phương dọa sợ rồi...”
“Được rồi, bọn họ còn không biết Độc Cô Phương đã chết...”
Phương Tịch đã sớm có Thiên Tiên Pháp, không mấy hứng thú với Thiên Tiên Pháp Môn, chỉ ngồi nhìn truyền thừa này được bán ra với giá trên trời.
- Món đồ đấu giá tiếp theo có liên quan tới một thế lực mạnh ở Chân Tiên Giới, đó chính là Nhật Nguyệt Thần Sơn. Năm đó, Thiên Kiếm Lão Nhân để lại một mảnh trận đồ thiếu.
Giọng nói của Bắc Thần Cung Chủ truyền vào trong từng lô ghế:
- Năm đó, lúc Thiên Kiếm Lão Nhân còn là Đạo Quân, hắn đã cực kỳ am hiểu kiếm trận thuật. Hắn đã từng sáng lập ra rất nhiều sát trận lớn nổi danh ở Chân Tiên Giới... Về sau, khi hắn thăng cấp Đạo Tôn, trận đồ bị vỡ nát kia còn truyền khắp Chân Tiên Giới, chỉ cầu người có duyên. Nếu có người nào có thể hiểu được kiếm trận thuật trên trận đồ, lại có thể bái nhập Nhật Nguyệt Thần Sơn, trở thành đệ tử thân truyền của bọn họ...
Trong tay hắn hiện ra một mảnh lụa, nó bay vào trong ngân hà chói lòa.
Chỉ một thoáng, từng ánh sao hội tụ phía trên mảnh lụa, trong nháy mắt đã vượt quá trăm đường!
- Đạo Tôn thu đồ đệ à?
Úc Tu và các Tiên Nhân đều động tâm, tiếp theo đánh ra số lượng lớn tiên ngọc và bảo vật.
Trong nháy mắt, lại có vô số ánh sao tuôn trào về phía trận đồ kiếm trận thiếu kia.
Phương Tịch không ra tay, chỉ là vẻ mặt hơi kỳ lạ.
Vừa rồi, lúc Bắc Thần Cung Chủ biểu diễn mảnh lụa kia, hắn cảm giác trận văn còn thiếu trên đó hơi quen mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận