Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 1161: Kim Trúc Hải (1)

Vô số thân ảnh cưỡi các loại linh thú như sư tử, voi trắng hoặc chân đạp phi kiếm, ngồi xếp bằng trên đài sen, ra ra vào vào trong linh sơn màu vàng.
- Tiên mạch thật lớn!
Phương Tịch nhìn thấy một màn này, cũng không khỏi cảm ‌khái.
Mặc dù là nơi lưu vong, nhưng Kim Trúc Hải lại không phải chỗ vắng vẻ gì, mà là nơi phồn hoa của Tiên Vực Bắc Thần.
Linh sơn rộng rãi, không từ chối khách đến thăm.
Bởi vậy không có cửa thành, cũng không có trận pháp chặn người ở bên ngoài.
Phương Tịch trực tiếp tiến vào phạm vi linh sơn. Đến lúc này, hắn nhìn thấy tình huống phía dưới, không khỏi hít sâu một hơi.
Chỉ thấy từng kiến trúc cao vạn mét nhô lên từ mặt đất, chia từng phòng nhỏ giống như tổ bồ câu, gần như chiếm hết không gian linh sơn.
Tu sĩ Phản Hư giống như con ong lít nha lít nhít bay ra bay vào trong những kiến trúc này, bận rộn không gì sánh được.
Luận tu vi, vậy mà không có một người nào dưới Phản Hư!
Dù sao đây là tiên mạch, mà chỉ Phản Hư mới có thể luyện hóa tiên ngọc và tiên khí... Tiên mạch như thế cho tu sĩ dưới Phản Hư căn bản chính là lãng phí.
Trong mắt Phương Tịch lóe lên tinh quang, hồi tưởng lại lai lịch của Kim Trúc Hải.
Nơi đây đã từng là một bờ biển, phạm vi rộng lớn không gì sánh được, trong đó có vô số hải thú sinh hoạt, thậm chí còn có một con Long Vương!
Nó gây sóng gió, tai họa rất rộng!
Ở thời đại không biết bao nhiêu năm trước, có một vị lão tăng tới từ Cực Lạc Huyền Giới phát đại nguyện, thề phải độ hóa Long Vương, hai bên đấu pháp ngay trên mặt biển này!
Mặc dù thực lực lão tăng vượt qua Long Vương, nhưng lại bị đối phương dựa vào ưu thế nhiều lần đào thoát, khó mà bắt được.
Lão tăng bởi vậy lại sinh ra ý nguyện, muốn vượt qua biển này, vì vậy dùng trận pháp chặn hải nhãn, tiếp đó lấy nước đi.
Hao phí không biết bao nhiêu vạn năm, rốt cục làm cho nơi đã từng là biển cả biến thành thung lũng.
Long Vương có thể tranh phong với Tiên Nhân kia muốn tránh ‌cũng không được, chỉ có thể bị độ hóa, trở thành Thiên Long Hộ Pháp của Phạm Môn!
Bởi vậy linh sơn mở rộng, tu sĩ Phạm Môn ở Tây Phương Cực Lạc xem như chính thức thò tay vào Tiên Vực Bắc Thần.
Hao phí không biết bao nhiêu thời gian, đây chính là Tiên Nhân đấu pháp sao? Hay chỉ đơn giản là nhàm chán?
Thôi, chuyện này nghĩ là được rồi, đừng nói lung tung, dù sao nhân vật chính của chuyện này sợ là còn sống rất tốt.
Vèo!
Thân thể Phương Tịch hóa thành ánh sáng màu xanh, dựa theo địa chỉ trong nhiệm vụ đưa, rơi vào sân thượng của một gian nhà chọc trời.
Tu sĩ nơi đây xưa nay không đi ra từ thông đạo phía dưới, mà đều nhảy xuống từ sân thượng.
Hắn đi vào cửa lớn, lông mày lập tức nhíu lại.
Chật hẹp, bế tắc..
Từ cửa phòng tình cờ mở ra có thể thấy toàn bộ không gian bên trong, chỉ có vài mét vuông mà thôi.
Trong vài mét vuông này, đôi khi còn ở rất nhiều tu sĩ.
Vì sao, vì tiết kiệm tiền thuê cùng linh khí tiên mạch không dễ có!
Muốn tế luyện động phủ trở thành động thiên, ở Chân Tiên Giới ít nhất cần Tiên Trận Sư cấp chín ra tay... Chuyện này nhất định là điều xa xỉ với một vài người.
Tiên Trận Sư cấp chín là nghề nghiệp còn nổi tiếng hơn Phù Sư Chân Tiên.
Phương Tịch nhạy cảm phát hiện được cơ hội buôn bán, nhưng không chuẩn bị làm.
- Xem đi xem đi, đại hạ giá các đại thần thông, tiểu thần thông mua một tặng một, mua một tặng một á!
- Chỉ cần một trái Thần Thông Quả, sẽ lập tức tu luyện thần thông pháp thuật đến cảnh giới đại thành!
- Còn có đại thần thông Bát Bảo Thiên Long của Phạm Môn phiên bản mới nhất, là tự tay Kim Đỉnh La Hán luyện chế, uy năng vô tận, đủ để khiến Phản Hư nghịch phạt Hợp Thể, chỉ cần 999999 tiên ngọc! Mang đại thần thông về nhà!
Trong ngõ tắt, từng cửa hàng ganh đua khoe sắc, vô số cấm chế nhấp nháy ánh sáng, huyễn hóa thành cảnh màu sắc sặc sỡ, làm Phương Tịch cảm nhận được ô nhiễm ánh sáng còn khủng bố hơn khu thi đấu ở Cửu Châu Giới!
- Thẻ khách quý Cực Lạc Lâu gần đây mới tăng Vân Yên Huyễn Cảnh nha...
Một ni cô xinh đẹp cười nói tự nhiên ngăn ở trước mặt Phương Tịch, cười mỉm hỏi:
- Tiền bối, muốn chơi một chút không?
- Đã sớm nghe nói thế giới Tây Phương Cực Lạc, không biết so với Thái Hư Huyễn Cảnh thì thế nào?
Phương Tịch nghe vậy, không khỏi dừng bước lại.
- A Di Đà Phật, người xuất gia không lừa dối, đương nhiên vượt xa.
Tiểu ni cô nhìn thấy Phương Tịch lộ ra vẻ hứng thú, lúc này lưỡi nở hoa sen:
- Thái Hư Huyễn Cảnh so với Ngã Phật Cực Lạc thì tính là cái điểu gì... A Di Đà Phật, bần ni lại phạm khẩu giới.
- Có điều lời ấy đúng là không sai, Thái Hư Huyễn Cảnh sử dụng cấm chế lạc hậu, lợi dụng trận linh huyễn hóa các loại nhân vật, thậm chí một trận linh bình thường còn phải quản lý triệu triệu nhân vật... Khó tránh khỏi có chỗ sơ hở và khiếm khuyết, hơn nữa khó có thể chạm đến nhân tính đầy đủ nhất, là khuyết điểm lớn nhất của nó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận