Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 192: Dị bảo

Phốc!

Kiếm quang huyết hồng gặp phải đại thủ bao trùm giáp bạch ngọc như sóng vỗ lên đá ngầm, trong khoảnh khắc đã vỡ vụn.

"Tiểu cô nương, đấu với ta, ngươi còn non lắm."

Lão đại Khấu gia nhe răng cười, ngữ khí trêu tức.

Nguyễn Đan chỉ có cảnh giới Luyện Khí trung kỳ, dù là Hồng Lăng hay là tấm gương đối với y có Bạch Quy Giáp phòng hộ đều không tạo được chút thương tổn nào.

Về phần phi kiếm khiến y bất ngờ?

Tay phải của lão đại Khấu gia nắm lưỡi kiếm, nhẹ nhàng kéo một cái đoản kiếm đã phát ra một tiếng vút bay ra xa.

Nguyễn Đan định né đi thì cánh tay phải lại truyền đến một cơn đau đớn.

Chỉ chớp mắt nàng đã thấy Ngân Giáp ma đầu đứng ở bên cạnh, bắt lấy tay phải của mình.

Y chỉ tùy ý xoay một cái, tay phải của nàng đã biến dạng.

Phốc!

Nguyễn Đan trở tay vung ra một đạo kiếm khí, chặt đứt cánh tay của mình, chật vật lùi lại.

"Không tệ, nữ oa tử ngoan độc, ta thích!"

Lão đại Khấu gia nắm lấy cánh tay gãy, không chút hoang mang khích lệ một câu: "Sư phụ của ngươi có đại thù với lão tử, mỗ gia phải tra tấn ngươi một trận, rồi tuyên dương cho mọi người đều biết, ha ha, xem ả có trở về hay không..."

"Ngươi đừng hòng!"

Đôi mắt của Nguyễn Đan đỏ như máu, che vết thương trên cánh tay của mình.

Bị cụt tay thì còn dễ chữa trị, có rất nhiều linh đan, diệu dược là được.

Nhưng bị vặn thành bánh quai chèo, kinh mạch đứt đoạn mà muốn phục hồi như cũ thì rất khó, trừ phi là linh đan cấp hai trân quý, hoặc Kết Đan lão tổ đích thân xuất thủ.

Thụ trọng thương như thế, dù tương lai có thể tu luyện tới Luyện Khí viên mãn, thời điểm đột phá Trúc Cơ, độ khó của Khí Huyết Quan sẽ tăng rất nhiều.

Có thể nói, nàng đã bị đoạn mất hơn phân nửa Đạo đồ.

"Ha ha..."

Lão đại Khấu gia cười lạnh, bàn tay phát ra hỏa diễm đốt cánh tay của Nguyễn Đan thành tro bụi: "Tiếp theo ta sẽ phế bỏ đan điền khí hải của ngươi, để ngươi biến thành phế nhân. Đừng hòng tự sát, ở trước mặt ta ngay cả tự sát ngươi cũng không làm được..."

Gương mặt xinh đẹp của Nguyễn Đan hoàn toàn trắng bệch.

"A? Sao thiếp thân lại không biết khi nào đã kết thù với ngươi?"

Trong chớp mắt tiếp theo, cánh hoa bay múa đầy trời.

Một bóng người uyển chuyển xuất hiện, tản ra pháp lực Luyện Khí viên mãn cường đại.

"Sư phụ!" Nguyễn Đan lập tức kinh hỉ rồi lại hối hận...

Kinh hỉ đương nhiên là vì tìm được đường sống trong chỗ chết, nhưng hối hận...

"Ha ha, ngươi vẫn chưa Trúc Cơ thành công!"

Lão đại Khấu gia cười ha hả: "Mối thù nhị đệ của ta, cuối cùng hôm nay sắp báo được."

"Nhị đệ, còn có giọng nói này, ngươi là lão đại Khấu gia? !"

Độn quang Nguyễn Tinh Linh dừng lại, chỉ trong dăm ba câu nàng đã đoán ra thân phận của Ngân Giáp ma đầu.

"Biết thì thế nào? Chết đi cho lão tử!"

Pháp lực của lão đại Khấu gia khuấy động, một tay y cầm pháp khí hắc sắc cự kiếm, một tay khác thì phóng Kim Giao Chùy ra.

Chợt!

Phốc phốc phốc!

Mặt đất nứt ra, từng sợi dây leo duỗi ra như xúc tua, trói tứ chi của lão đại Khấu gia lại.

"Đào Linh tiên tử, tại hạ đến chậm một bước, còn xin thứ tội!"

Trong tiếng cười dài, Phương Tịch khống chế Hắc Vũ Chu, mang theo đám Lô Quá đuổi đến.

"Là đảo chủ!"

Đám Hoa Thiền Quyên thấy Nguyễn Tinh Linh, lập tức có lực lượng, chém giết với cướp tu ở phía dưới.

"Lại một tên Luyện Khí hậu kỳ?"

Lão đại Khấu gia nhíu mày.

Pháp lực của Luyện Khí trung kỳ và hậu kỳ chênh lệch gần như gấp đôi, không phải Luyện Khí tầng bảy và tầng tám có thể so sánh.

Đây là một biến số rất lớn!

Đương nhiên trong đội cướp tu của y cũng không ít cao thủ, nhưng Nhị đương gia đi núi Song Tử Tây, Mạc Thanh Ngọc thẳng hướng Phỉ Thúy Cốc... Mà bây giờ chúng đều không có tin tức.

"Là hắn sao? !"

Nguyễn Đan nhìn thân ảnh của Phương Tịch, đặc biệt là pháp lực Luyện Khí tầng bảy mãnh liệt của đối phương, lại cảm thấy bản thân trở thành trò cười.

"Đáng ghét, lại là cưu gia năm đó! Mạc Thanh Ngọc thật sự là ngu ngốc, hay là đã chết?"

Lão đại Khấu gia quát lớn, phù lục y đã chuẩn bị trước ngực từ lâu được kích phát.

Thân hình của y trong nháy mắt tăng vọt, khiến Bạch Quy Giáp căng đến gần như bị vỡ ra, hóa thành một cái áo giáp của tiểu cự nhân.

Dây leo đặc thù trên tay, trên chân cũng đứt gãy.

Phốc!

Lão đại Khấu gia hất thanh trọng kiếm màu đen lên, trọng kiếm đen nhánh như một đạo thiểm điện, trong nháy mắt đã đánh đến trước mặt Phương Tịch.

Ầm!

Hộ tráo hệ Thủy của Thanh Quy Thuẫn nháy mắt đã vỡ vụn, tiếp theo là bản thể mai rùa, bị hắc kiếm nện đến chia năm xẻ bảy.

Nhưng bởi như vậy nên kiếm thế đánh đến đã chậm lại rất nhiều.

Phương Tịch xoay nhẹ, xuất một chưởng đánh lên thân trọng kiếm.

Đương!

Trọng kiếm đen nhánh văng ra ngoài, thậm chí bên ngoài còn có vết nứt.

'Cái thứ này kém xa với Huyền Thiết Kiếm của ta.'.

Nếu không phải không thể bại lộ thân phận, Phương Tịch thật muốn xuất Huyền Thiết Kiếm ra, một kiếm chặt gãy món hàng này.

Nghiệt duyên của hắn và ba huynh đệ Khấu gia cũng nên chấm dứt.

Giữa không trung, Nguyễn Tinh Linh chân đạp pháp khí lẵng hoa, khống chế một thanh phi kiếm, giao phong với Kim Giao Chùy, dường như nàng đã áp một đầu.

Năm đó, nàng phải mượn pháp khí đặc thù, nhưng bây giờ tu vi của nàng đã là Luyện Khí đại viên mãn, dù đấu tay đôi với lão đại Khấu gia cũng có thể bất phân cao thấp.

Lại càng không cần phải nói còn có một tên Phương Tịch Luyện Khí hậu kỳ ở bên cạnh kiềm chế.

"Phương đạo hữu, có thể kiềm chế tên kia giúp ta một chút không..."

Nguyễn Tinh Linh lấy ra một thanh cổ kiếm thanh đồng, trên đó đầy vết rỉ, tạo hình cổ xưa, còn kèm theo vết đất, dường như vừa mới đào lên.

"Có thể!"

Phương Tịch gật đầu lấy Đào Mộc Kiếm ra cầm trong tay, xông thẳng đến.

Bây giờ đột phá Luyện Khí hậu kỳ sau đó Luyện Thể đột phá tầng ba cũng rất hợp lý.

Kiêm tu như vậy dù tu vi của hắn hơi kém chút cũng đủ để kiềm chế lão đại Khấu gia một đoạn thời gian.

Vốn dĩ hắn không định quản sống chết của Nguyễn Đan.

Nhưng sau đó phát hiện Nguyễn Tinh Linh nên đã vội trở lại, đương nhiên phải đến chiến trường múa may một chút.

Hưu!

Đào Mộc Kiếm trong tay của Phương Tịch như một đạo lưu quang màu xanh sẫm, từng kiếm từng kiếm không rời chỗ yếu hại của lão đại Khấu gia.

Lão đại Khấu gia dám phi kiếm ám sát của Nguyễn Đan nhưng thật sự không dám ngạnh kháng kiếm quang của Phương Tịch chỉ có thể vội né chỗ yếu hại.

Phốc!

Dưới kiếm quang, Bạch Quy Giáp đã hiện ra một vết mờ mờ.

Sau một khắc, Phương Tịch lóe lên, tránh thoát được công kích phù lục hệ Lôi của lão đại Khấu gia.

"Đáng chết... Tên này có thân pháp quá nhanh!"

Mấy lần lão đại Khấu gia định xử lý Phương Tịch trước, lại bị Phương Tịch dùng thân pháp linh hoạt tránh thoát, không khỏi giận dữ.

Mà lúc này, miệng Nguyễn Tinh Linh lẩm bẩm, cổ kiếm thanh đồng trong tay nàng hấp thu đại lượng linh khí rồi bộc phát ra uy thế kinh khủng.

"Đây là... Dị bảo? !"

Thần thức của Phương Tịch vẫn luôn quan sát chiến trường, thấy vậy đồng tử của hắn cũng hơi rút lại.

Tu sĩ Luyện Khí kỳ dùng pháp khí.

Tu sĩ Trúc Cơ dùng linh khí!

Kết Đan lão tổ sử dụng pháp bảo!

Mà dị bảo thì là khí cụ đặc thù không thuộc hệ thống này.

Chỗ khác biệt lớn nhất của nó chính là ai cũng có thể luyện hóa, cũng không cố định chủ nhân, sau khi cướp được cũng không cần xóa bỏ lạc ấn pháp lực trong đó, lại không thể thu vào trong cơ thể như pháp bảo.

Dị bảo hơi cường đại tí dù là Kết Đan lão tổ cũng rất có tác dụng.

Nhưng mà cổ kiếm thanh đồng của Nguyễn Tinh Linh hiển nhiên không phải loại này mà mà cấp thấp nhất, có thể khoe oai ở Luyện Khí kỳ.

Ngay cả như vậy, lúc này nàng khống chế dị bảo cổ kiếm thanh đồng này công kích uy lực của nó có lẽ cũng chỉ dưới 'Phù bảo', loại phù mà phải hao tổn một phần uy năng có pháp bảo mới luyện ra được.

Thấy Nguyễn Tinh Linh đã khởi động dị bảo xong, Phương Tịch lập tức miễn cưỡng ăn một quyền của lão đại Khấu gia, mượn lực đó lui ra một khoảng.

Thần thức của hắn cũng phát hiện được có lẽ lão đại Khấu gia cũng ẩn giấu át chủ bài lợi hại gì đó, chỉ là không muốn lãng phí trên người mình mà thôi.

Nếu đối phương rơi vào thời điểm sinh tử lại tiếp tục dây dưa thì không nói được.

Dù sao thì mình đã làm được điều mà tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ cộng thêm Luyện Thể có thể làm được, còn lại cứ giao cho Nguyễn Tinh Linh tự giải quyết đi.

"Đi!"

Giữa không trung, tay phải của Nguyễn Tinh Linh duỗi ra, cổ kiếm thanh đồng lơ lững ở trên tay của nàng, bộc phá ra tinh quanh mãnh liệt.

Tiếp theo, kiếm quang khẽ động như Thanh Long cuồng vũ, trong chớp mắt đã phóng đến trước ngực của lão đại Khấu gia.

Lão đại Khấu gia vội ném ra từng tờ phù lục.

Hỏa diễm!

Băng vũ!

Thiểm điện!

Vô số linh quang pháp thuật lấp lóe, lại bị đạo kiếm quang thanh đồng này xuyên thủng đâm vào lồng ngực y.

"Phốc!"

Lão đại Khấu gia phun ra một ngụm máu tươi, lại lộ ra nụ cười như ý.

Dưới sự che giấu của vô số linh quan pháp thuật, một lôi hoàn đen nhánh không tiếng động hiện ra ở bên cạnh Nguyễn Tinh Linh rồi chợt nổ tung.

Ầm ầm!

Lôi quang kinh khủng càn quét thôn phệ Nguyễn Tinh Linh.

"Không!"

Nguyễn Đan thấy tình huống này, không khỏi bi phẫn thét lên.

"Ha ha... Cuối cùng... Cuối cùng... Đã báo được thù!"

Lão đại Khấu gia thì thào, nhìn cổ kiếm thanh đồng cắm trước ngực mình, lưỡi kiếm đã đam xuyên Bạch Quy Giáp, đâm sâu vào cơ thể y, máu tươi không ngừng nhỏ xuống.

Ầm!

Cả người y trực tiếp ngã trên mặt đất, tất cả khí tức sinh mệnh đã mất đi.

"Báo thù?"

Tiếng lẩm bẩm vang lên, rõ ràng là Nguyễn Tinh Linh!

Nàng uyển chuyển từ một hướng khác bước đến, váy áo trên người đều không chút tổn hại, dáng vẻ không hề giống bị thụ thương.

"Đảo chủ... Ngươi không sao hả?"

Phương Tịch kinh ngạc.

Thật ra thần thức của hắn đã phát hiện từ lâu, sau khi triệu hoán cổ kiếm thanh đồng công kích, Nguyễn Tinh Linh đã lén lút sử dụng một tấm Huyễn Thân phù, tạo nên một huyễn ảnh y như đúc ở lại tại chỗ cản công kích, bản thân nàng thì dùng ẩn thân thuật phiêu nhiên rời xa một khoảng.

"Chẳng biết sao tên này lại hận ta thấu xương, đương nhiên phải cẩn thận một chút."

Nguyễn Tinh Linh thản nhiên trả lời, tiếp theo giọng nói lãnh khốc vang lên: "Ngân Giáp ma đầu đã chết, các ngươi còn không nhanh chóng đầu hàng?"

"Không tốt, lão đại chết rồi!"

"Chạy mau!"

Một đám cướp tu lập tức chạy tán loạn, bị tu sĩ Đào Hoa đảo đuổi theo chém giết không ít.

Nguyễn Tinh Linh chỉ điềm tình nhìn cảnh này cũng không truy kích.

Nang bước đến trước mặt lão đại Khấu gia rút cổ kiếm thanh đồng ra, tiếp theo nói với Phương Tịch: "Tên này là ta và Phương đạo hữu kết hợp giết chết, chiến lợi phẩm mỗi người một nữa, thế nào?"

"Thực lực của đảo chủ hơn người, ta chỉ ở bênh cạnh kiềm chế một chút mà thôi..."

Phương Tịch cầm túi trữ vật của lão đại Khấu gia giao cho Nguyễn Tinh Linh.

Nguyễn Tinh Linh thi triển pháp lực, xóa bỏ lạc ấn pháp lực trong túi trữ vật, sau đó ném cho Phương Tịch: "Ngươi chọn trước đi..."

Phương Tịch tiếp nhận, quét thần thức ra, phát hiện không gian bên trong túi trữ vật này rất lớn, thậm chí còn có một chiếc phi chu dài mười mấy trượng .

Đáng tiếc, những thứ bên trong cũng không có tác dụng gì với hắn.

Nghĩ nghĩ, hắn nhìn về phía thanh chùy vàng kim mất đi sự khống chế mà rơi xuống: "Ta lấy thanh pháp khí thượng phẩm này đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận