Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 695: Truy nã

"Điêu trùng tiểu kỹ!"

Đối mặt với thiên địa nguyên khí do vầng trăng bạc to cỡ trăm trượng dẫn động nhưng lão long Phản Hư lại khinh thường.

Long trảo của lão long bắn ra, trong hư không vang lên tiếng lôi đình.

Hai tia tử sắc điện hồ lấp lóe, đập lên vầng trăng bạc kia.

Bên ngoài vầng trăng bạc chợt hiện ra vô số ngân sắc cổ triện văn, tản ra ba động khó hiểu, vậy mà có thể khiến từng tia tử sắc điện hồ bắn ngược ra.

"Ồ?"

Lão long Phản Hư kinh ngạc, thân dài hơn hai ngàn trượng mạnh mẽ chuyển động.

Soạt!

Trong hư không chợt lóe lên tiên ảnh, nó hung hăng quất lên vầng trăng bạc kia.

Ánh trăng bạc liên tục vỡ vụn như băng vỡ, bản thể ngân sắc cự luân hiện ra.

Ở ngoài rìa của ngân luân còn có vết máu đỏ thẩm.

Vài miếng tử sắc lân phiến ở giữa hư không bay xuống.

Vừa rồi lão long Phản Hư dùng yêu thân làm roi, hung hăng quất lên vầng trăng bạc, vốn dĩ lão long cho rằng với thể phách cấp sáu đủ để quật nát món thông linh chi bảo này.

Nhưng lão long lại không ngờ rằng lại bị nó làm tổn thương ngược lại.

Bị đau nên con Giao Long Phản Hư này thẹn quá hóa giận mà phun ra một ngụm độc dịch tím đen.

Xuy xuy!

Bản thể của lão long vốn là một con độc giao, một ngụm độc dịch này không biết lão long đã tôi luyện bao nhiêu năm rơi lên ngân hoàn, vậy mà bên ngoài của ngân hoàn lại bị ăn mòn hiện ra vô số lỗ hổng.

Bị độc dịch ăn mòn nên linh tích của ngân hoàn đã bị hao tổn nhiều.

Giao Long Phản Hư duỗi long trảo ra, bắt lấy ngân hoàn, hung hăng vặn.

Răng rắc!

Ngân hoàn hiện ra vô số vết nứt rồi trực tiếp vỡ vụn, hóa thành từng quang điểm trắng tiêu tán...

Đây rõ ràng là một món thông linh chi bảo cấp năm bất phàm nhưng lại bị con Giao Long Phản Hư trực tiếp hủy.

Cùng lúc đó, Mặc Ngân Giao cũng rên lên đau đớn, máu tươi liên tục chảy ra từ trong mắt, mũi của lão.

Cũng may có lão kiềm chân mà đa phần người Mặc Môn đã trở lại Cơ Quan Thành.

Hống hống!

Lúc này, hai tay của Cửu Long Tôn Giả nhanh chóng kháp quyết, từng đạo pháp lực chui vào trong Cửu Long Trụ khiến quang trụ cao đến trăm trượng rồi ầm ầm rơi xuống, hung hăng ép hai con khôi lỗi cấp năm vào lòng đất, từng đạo quang huy xuất hiện, hóa thành vô số cấm chế, vậy mà có thể tạm thời phong ấn hai khôi lỗi này lại.

Mặc Ngân Giao nhìn thấy cảnh này cũng không thu hồi khôi lỗi của mình lại mà há mồm phun ra một ngụm tinh huyết.

Hống hống!

Tinh huyết ở giữ không trung hóa thành một con huyết long nhỏ, nó chợt hấp thu thiên địa nguyên khí rồi hóa thành một con ngân long dài ngàn trượng, giương nanh múa vuốt nhào về phía lão long Phản Hư.

Khí tức trên người lão suy yếu kịch liệt, mái tóc bạc vốn mang sinh cơ đã mất đi toàn bộ quang trạch mà biến thành loại khô trắng.

Rõ ràng sau khi Mặc Ngân Giao thi triển bí thuật này thì lão đã không thể nào duy trì được trạng thái trước đó nữa.

Lão hét dài rồi hóa thành một đạo ngân quang nhanh chóng bắn về phía sau.

Cửu Long Tôn Giả nhìn thấy cảnh này thì trên mặt lại hiện ra vẻ thù hận, một cái ấn tỉ rực rỡ hiện lên trong tay y rồi bay lên giữa không trung.

Hống hống!

Từng long mạch thay nhau chấn động, vô số Giao Long bay vút lên trời.

Vạn Long Triều Tông Đại Trận!

Vô số vân long gầm thét, có con phun ra quang hoa xanh nhạt, hóa thành cơn lốc, cát bay đá chạy.

Có con thì phun độc dịch, lôi đình, liệt diễm...

Dưới tình huống có người khống chế, lại không có thiên kiếp kiềm chế, cuối cùng trận pháp cấp sáu này đã phát huy được toàn bộ uy lực!

Vốn dĩ Mặc Ngân Giao đã hao hết pháp lực trên người để thi triển Ngân Long Bí Thuật, chính là muốn vây khốn lão long Phản Hư rồi thúc giục Cơ Quan Thành nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này.

Nhưng lão lại không ngờ, bây giờ lại bị Vạn Long Triều Tông Đại Trận dây dưa nên vẫn khó mà chạy thoát.

"Nhanh chóng khởi động phương án Giáp Đinh Thập Tam Hào!"

Mặc Ngân Giao gầm lên.

Cơ Quan Thành oanh minh, lò luyện ở khắp nơi ầm ầm nổ tung.

"A!"

Đệ tử Mặc Môn canh giữ trước lò luyện không tránh kịp, ngay cả tu sĩ Nguyên Anh cũng không trốn thoát.

"Chuyện gì đã xảy ra? Pháp lực của ta!"

Trong mật thất, Lý Như Lệnh vốn đang truyền pháp lực vào trận bàn hoảng sợ phát hiện, pháp lực của mình đang dùng tốc độ nhanh hơn trước đó mấy chục lần, điên cuồng chảy đi.

Theo tốc độ này, e là không được mấy hơi thở thì bản nguyên của y sẽ bị tổn thương.

Y nhớ lại tiếng nổ lớn và Cơ Quan Thành run rẩy trước đó rồi lại nhìn về phía đông gia, y lại phát hiện mặt của đông gia cũng đầy vẻ kinh hoàng.

Trên trận bàn lại như xuất hiện một lực hút quỷ dị, hút chặt bàn tay của bọn họ khiến bọn họ không thể rút ra.

Vẻ hung ác chợt lóe lên trên mặt của Lý Như Lệnh, trên tay còn lại của y hiện ra một cây chủy thủ đen nhánh, y chợt vạch một cái.

Phốc!

Y cắt toàn bộ cánh tay kết nối với trận bàn đi, vô số máu tươi tuôn ra.

Bóng người chợt lóe lên, Lý Như Lệnh đã lui đến cửa mật thất.

Lúc này y mới bắt đầu tự cầm máu cho mình.

Đối với tu tiên giả gãy chi trùng sinh cũng không phải vấn đề gì lớn nhưng tu sĩ có thể tàn nhẫn như y vẫn rất ít.

Chỉ trong thời gian chốc lát này mà lực hút của trận pháp lại mạnh hơn một phần, dù lão đông gia của y muốn động thủ chặt đứt bàn tay của mình cũng đã không còn kịp nữa rồi.

Lão mềm nhũn ngã xuống, trong khoảnh khắc thi thể đã khô héo...

Ầm ầm!

Cơ Quan Thành như vừa nuốt một viên thuốc đại bổ, toàn thành oanh minh, tam đại chân linh Phượng Hoàng, Kỳ Lân, Huyền Vũ gầm thét, vậy mà có thể vọt ra khỏi Vạn Long Triều Tông Đại Trận!

Sưu!

Nó hóa thành một đạo lưu quang, mắt thấy sắp biến mất tại chỗ cũ.

"Muốn đi sao? !"

Đúng lúc này, lão long Phản Hư vậy mà đã giải quyết con ngân sắc Giao Long kia xong, đang khống chế thiên địa nguyên khí xông đến.

Lão long nhìn thấy Cơ Quan Thành sắp bỏ chạy thì lập tức cười lạnh, thân thể dài mấy ngàn trượng lại bành trướng thêm rồi hung hăng vung một trảo về phía Cơ Quan Thành!

Phốc!

Tường của Cơ Quan Thành chợt hiện ra ba vết cào rất sâu, vô số đá vụn rơi xuống, từng kiến trúc sụp đổ, trong đó mơ hồ có độn quang của tu sĩ đang hoảng hốt chạy trốn.

"Đuổi theo!"

Trong Ngự Long Tông, Cửu Long Tôn Giả chợt hóa thành một đạo kim sắc quang huy, phóng lên cao.

Giữa không trung một tòa thành khổng lồ đang bay ở phía trước, phía sau là một con tử sắc Giao Long khủng bố và mười mấy con Giao Long cấp năm dài ngàn trượng.

Mỗi lần bọn chúng công kích đều khiến Cơ Quan Thành đổ nát hơn một chút, vô số kiến trúc sụp đổ, liên tục từ trên cao rơi xuống, có tu sĩ bị hủy pháp thể, Nguyên Anh muốn chạy trốn lại bị một cái long trảo bắt lấy rồi nhét vào cái miệng như chậu máu...

"Chết đi!"

Lão long Phản Hư chợt há miệng phun ra một đám sương mù tím đen bao phủ Cơ Quan Thành.

Sau đó một tử sắc quang trụ to lớn từ trên trời giáng xuống, toàn bộ Cơ Quan Thành phát ra âm thanh như rên rỉ, trận pháp liên tục tiêu tán, vậy mà đã bắt đầu chia năm xẻ bảy...

Rầm rầm rầm!

Vô số đá vụn từ trên cao rơi xuống, mang theo quang hoa của cấm chế đã bị hư hỏng, ma sát với không khí như phi hỏa lưu tinh...

"Ta chính là tội nhân của bản môn... Các ngươi... Chia nhau ra chạy trối chết đi..."

Mặc Ngân Giao liên tục dùng mấy viên đan dược, mới hồi phục được chút nguyên khí nhưng nhìn cảnh này thì trên mặt của lão cũng hoàn toàn không còn chút máu nào.

Ngay khi lão long Phản Hư sắp thi triển thần thông lần nữa thì nó chợt cảnh giác nhìn về chỗ nào đó trong hư không: "Ai?"

"Khặc khặc!"

Từng đoàn huỳnh hỏa bích lục hiện ra, trong đó có đầu lâu trắng tinh, vắt ngang phía trước rất nhiều Giao Long.

Thiên địa nguyên khí mãnh liệt tụ lại, khiến huỳnh hỏa hóa thành một tấm lưới xanh sẫm lớn, vậy mà nó có thể vây lão long vào trong.

"Long Tôn?"

Cửu Long Tôn Giả đứng trên một con kim giao kinh hô.

"Bọn chuột nhắt giấu đầu lòi đuôi!"

Tử sắc Giao Long dài mấy ngàn trượng nổi giận gầm lên, vô số tử sắc điện hồ xuất hiện.

Từng cái đầu lâu bị vỡ vụn, đến cuối cùng hóa thành vô số tro bụi phiêu tán.

Hai cái long trảo khổng lồ xuất hiện, mạnh mẽ xé một cái, rốt cục đã xé rách tấm lưới lớn này.

Nhưng sau khi tấm lưới này bị phá thì nơi xa đã không còn bóng dáng của Cơ Quan Thành.

Trong tiếng long ngâm, toàn thân tử sắc Giao Long chợt lóe quang mang rồi hóa thành một lão giả mặc tử bào.

Lão giả có thân hình như nhân tộc, đỉnh đầu lại mọc lên hai cái long giác tím.

"Những tên kia đã trúng độc của lão phu rồi, không chạy được bao xa đâu... Phân phó xuống dưới, toàn cảnh truy nã bọn chúng!"

Lão giả tử bào không quá quan tâm chuyện Cơ Quan Thành chạy thoát mà lại hốt một nắm tro cốt sau khi đầu lâu tiêu tán để lại lên, thần sắc của lão rất ngưng trọng: "Vừa rồi có tu sĩ Phản Hư ẩn trong bóng tối ra tay... Dư nghiệt Mặc Môn chỉ là chuyện nhỏ, tu sĩ Phản Hư vẫn luôn che giấu tung tích này mới là chuyện lớn!"

Cửu Long Tôn Giả biến sắc: "Chẳng lẽ là..."

...

Yêu cầu trên Vô Cực Ngọc Thư của Ngự Long Tông thì Phương Tịch tiện tay giao cho Tả Tiểu Huyên đi làm.

Thậm chí hắn còn âm thầm ra dấu bảo nàng gióng trống khua chiêng tuyên dương một phen, hoàn thành nhiệm vụ của thượng tông cũng không nhất định phải bắt được nhân vật quan trọng gì đó của Mặc Môn.

Hắn cũng lười đi quản thắng bại sinh tử của Ngự Long Tông và thế lực đối nghịch.

Đối với Phương Tịch, mỗi ngày vớt nhiều hơn chút cá, luyện chế nhiều hơn chút Chân Huyết Đan mới là chuyện quan trọng nhất.

Mặc dù sau khi tấn thăng Hóa Thần trung kỳ thì hiệu quả của Chân Huyết Đan đối với bản thể đã giảm đi nhưng vẫn có thể sử dụng được.

Bây giờ Phương Tịch nắm chắc chỉ trong vòng mấy trăm năm hắn sẽ tấn thăng đến cảnh giới Hóa Thần hậu kỳ rồi chuẩn bị đột phá Phản Hư.

Đây mới là chuyện quan trọng nhất của hắn!

Nhưng dù vậy thì trong quá trình đồng hóa, tin tức cuồn cuộn không dứt vẫn cho Ngoại Đạo Hóa Thân biết.

Dù sao chuyện lớn như sơn môn Ngự Long Tông bị tấn công này thì người chứng kiến không dưới mấy vạn tu sĩ nên chắc chắn sẽ có một chút tin tức truyền ra.

Mà sau khi Phương Tịch biết thì hắn cũng cảm khái không thôi.

"Mặc Môn cũng vậy, chỉ là một nhân vật đi bán hàng rong khắp hang cùng ngõ hẻm ở trong tu tiên giới mà cũng muốn chiếm cứ một phương trở thành bá chủ sao?"

"Con Giao Long Phản Hư kia tấn thăng trung kỳ rồi thì càng khó đối phó hơn... Cao thủ Phản Hư hậu kỳ cũng chưa chắc hạ được lão long này..."

Tin tức lộ ra ngoài cũng chỉ có nhiêu đó nên Phương Tịch cũng không biết sau đó còn có một vị Phản Hư thần bí xuất thủ khiến Ngự Long Tông cũng phải sợ bóng sợ gió.

Nhưng rất nhanh hắn đã không còn nhàn nhã được nữa.

Trong Huyền Minh Uyên, một sinh vật mô phỏng Hắc Thủy Huyền Xà bơi lợi như không có mục đích nhưng thật ra toàn bộ cơ thể của nó đều là cấu tạo của khôi lỗi, lúc này nó duỗi đầu lên khỏi mặt nước, đang tìm kiếm con mồi thích hợp.

Đây cũng là kẻ đi săn mà bình đài làm việc trên biển loại cực lớn thả ra, nó có thể thích ứng với hoàn cảnh ở Huyền Minh Uyên hơn mà triển khai đi săn.

Trong mắt của nó chợt nhìn thấy một đạo độn quang nhanh chóng hạ xuống, chui vào trong bãi đá ngầm nhìn như bình thường không có gì lạ.

Bãi đá ngầm kia mơ hồ một trận, vậy mà lại mặc cho độn quang tiến vào bên trong, chỗ này rõ ràng đã bố trí huyễn trận gì đó.

Con Hắc Thủy Huyền Xà này lặn sâu, đuổi theo một con Hắc Thứ Ngư, biểu hiện như yêu thú hắc thủy bình thường.

Mà tin tức này đã truyền đến bình đài làm việc trên biển từ lâu, sao đó lại được Thái Nhất sắp xếp lại rồi đưa đến trước mặt của Phương Tịch.

"Người này... Hình như là Hắc Miểu Tôn Giả mà."

Phương Tịch nhìn hình ảnh HD sau khi được phân tích phóng to ra thì không biết nói gì: "Rõ ràng ta cũng không muốn gây sự, sau ta vẫn bị đụng vào chứ?"

Chuyện này chỉ có thể nói là Hắc Miểu Tôn Giả đến không đúng lúc, vừa lúc bị khôi lỗi của hắn phát hiện sơ hở.

"Hai lần gặp mặt trước Hắc Miểu Tôn Giả này đều muốn kéo ta xuống nước, tuyệt đối không có ý tốt... Hơn nữa dựa theo lệnh truy nã của Ngự Long Tông thì có lẽ hắn đã trúng độc hoặc trọng thương rồi?"

Phương Tịch sờ cầm rồi quyết định trước hết đi tìm bản thể bảo vệ đã.

Nếu bản thể xuất thủ thì chỉ cần bên kia không phải tu sĩ Phản Hư thì đều có thể bỏ qua.

Mấy ngày sau.

Hai đạo độn quang bay đến gần bãi đá ngẫm đã đánh dấu, chính là Phương Tịch và Ngoại Đạo Hóa Thân của hắn.

"Ta đi bày trận trước!"

Phương Tịch đã lệnh cho khôi lỗi bí mật giám thị xung quanh từ lâu, xác nhận không có tu sĩ khác, mà Hắc Miểu Tôn Giả cũng chưa từng ra ngoài, có lẽ là đang bế quan chữa thương.

Lúc này hắn nhận lấy Huyền Minh Kỳ trong tay của Ngoại Đạo Hóa Thân, trên người chợt lóe quang mang đã lặng yên không một tiếng động mà hòa vào trong hắc thủy.

Chờ sau khi bản tôn ẩn nấp xong, Ngoại Đạo Hóa Thân mới khống chế độn quang, không chút che giấu mà bay đến trên không của bãi đá ngầm.

Hắn đảo thần thức qua, vậy mà lại không phát hiện chút khác thường nào thì trong lòng không khỏi thầm khen huyễn trận thật cao minh.

Lúc này hai tay hắn kháp quyết, từng tia hắc khí hóa thành rắn độc, chúng rít lên rồi rơi xuống bãi đá ngầm kia.

Ba!

Một tần quang hoa như gợn nước xuất hiện, lung lay sắp đổ, dù sao thì huyễn trận cũng chỉ có thể che giấu, còn lực phòng ngự thì rất bình thường.

Một bóng người chợt hiện ra. chính là Hắc Miểu Tôn Giả, y nhìn Phương Tịch với vẻ mặt lạnh lùng: "Thanh Hòa Tử... Ngươi muốn làm kẻ thù của ta sao?"

"Đạo hữu có biết ta giỏi xem bói, hôm nay ta đã bói cho đạo hữu một quẻ, lại bói ra ngươi có họa sát thân đó!"

Phương Tịch mỉm cười nói.

Hắn bị Hắc Miểu Tôn Giả lừa hai lần nên đã khó chịu với y từ lâu, hôm nay cuối cùng hắn cũng có thể phun ngụm ác khí ra rồi.

Hôm nay, hắn muốn khiến lời tiên đoán họa sát thân này thành sự thật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận