Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 497: Truy đuổi

Với thực lực của Ngoại Đạo Nguyên Anh, không nói ở ngoài thành Thiên Vệ hắn có thể quét ngang nhưng chỉ cần cẩn thận một chút, không chọc phải những yêu tu hoá hình kia thì đúng là không có nguy hiểm gì quá lớn.

Mà đa phần tinh lực của yêu tộc đều bị thành Thiên Vệ thu hút.

Bởi vậy Phương Tịch xem như thoải mái nhàn nhã, trước hết hắn ẩn giấu khí tức thân hình, sau đó tìm kiếm mục tiêu.

Một lát sau.

Hai tay Phương Tịch nắm lấy một quái điểu trắng, dùng sức xé ra.

Xoẹt xẹt!

Con yêu thú cấp ba trung phẩm này lập tức từ một chia thành hai, trong huyết vũ đầy trời, một viên yêu đan trắng như tuyết rơi xuống.

"Thật sự là... Không có chút tính khiêu chiến nào mà..."

"Nhưng mà cũng xem như góp đủ chiến công..."

Phương Tịch tiện tay ném Lưu Ảnh Thạch đi, hắn sợ sẽ hù dọa những tu sĩ đăng ký chiến công kia.

Dù sao dùng mấy yêu đan cấp ba đã có thể chứng minh tất cả.

Ngay lúc hắn định trở về thì thần thức của hắn chợt động, hắn cảm ứng được ngoài mấy chục dặm đang có một đám yêu thú kỳ quái.

Đó là từng con mãng xà có vảy xanh đậm, to cỡ thùng nước!

Khiến người khác phải kinh ngạc là trên đầu chúng mọc một cái sừng, khống chế lôi phong mà đi, thậm chí còn hình thành một mảnh lôi vân, uy thế nhìn rất phi phàm.

"Hả? Vậy mà là Phong Lôi Giác Mãng? !"

Phương Tịch chợt ngạc nhiên, đặc biệt là khi hắn thấy phần bụng của một con Phong Lôi Giác Mãng cầm đầu đã mọc ra móng vuốt nhỏ, thì càng như vậy.

Mặc dù Phong Lôi Giác Mãng là chủng yêu thú loài rắn nhưng lại thức tỉnh một nửa huyết thống Giao Long nên chúng phi thường hung mãnh.

Con dẫn đần kia đã hóa thành Giao Long hơn phân nửa, khí tức cũng khoảng cấp ba trung phẩm, quả thật là rất hiếm thấy.

'Nếu thu phục được con yêu thú này thì có thể vứt Đại Thanh đi...'.

Phương Tịch nghĩ đến đó thì hơi buồn cười.

Đúng là phải khích lệ con cá muối chết kia, không thể để nó say đắm trong ôn nhu hương của Bích Thủy Dực Xà nữa!

Vừa nghĩ đến đây, hắn lập tức hóa thành một đạo hắc quang, phóng đến đám lôi vân kia.

"Tê tê!"

Phong Lôi Giác Mãng nhìn thấy một tên tu sĩ Kết Đan nhân tộc bay đến thì giận dữ.

Cả một tộc đàn của chúng ở đây, cho dù nhân tộc Kết Đan hậu kỳ cũng phải nhượng bộ lui binh, một tên nhân tộc chỉ là Kim Đan, sao lại dám đến?

Nhưng rất nhanh, những con Phong Lôi Giác Mãng này đã cùng nhau mở cái miệng to như chậu máu, phun từng đạo lôi đình trắng tinh ra ngoài.

Xoẹt xẹt!

Trước mặt Phương Tịch, vô số lôi điện trắng tinh tạo thành thiên la địa võng như một lôi đình luyện ngục.

Hắn cười hắc hắc, hai tay của hắn xé ra.

Pháp tướng Diêm La Thiên Tử hiện lên, sáu cánh tay duỗi ra, mỗi một cánh tay đều lấp lóe quang mang đen nhánh như Viễn Cổ Cự Nhân, bắt lấy lôi đình luyện ngục rồi chợt xé rách...

Phong Lôi Giác Mãng ngay từ đầu đã diễu võ giương oai nhưng khi nó nhìn thấy cảnh này thì lập tức trợn mắt hốc mồm.

Yêu thú có thể tấn thăng đến cấp ba đều mở ra trí tuệ nhất định, nó lập tức tê minh, để đồng tọc chia ra chạy thoát thân.

Về phần bản thân nó thì phun ra một viên yêu đan hai màu xanh trắng.

Yêu đan này chợt lóe lên một đạo điện hồ và thanh sắc gió lốc, bao phủ toàn thân nó, sau đó hóa thành phong lôi phi độn.

"Lại là phong lôi độn pháp sao? !"

Ánh mắt Phương Tịch sáng lên: "Nếu tu sĩ Nguyên Anh khác thì nói không chừng không cẩn thận sẽ để ngươi chạy mất..."

Hai tay của hắn kháp quyết, Diêm Ma Pháp Vực chợt mở rộng, nuốt rất nhiều Phong Lôi Giác Mãng vào trong.

Nhưng độn tốc của Phong Lôi Giác Mãng đầu đàn kinh người, vậy mà nó miễn cưỡng trốn ra khỏi cực hạn khuếch trương của Pháp Vực.

Càng như thế thì càng kích thích hứng thú của Phương Tịch: "Phong độn phối hợp lôi độn, quả nhiên tốc độ rất nhanh... Đáng tiết Thiểm Linh Châu của bản tôn không ở đây, nếu không thì làm sao có chỗ trống cho ngươi chạy trốn?"

Môi hắn nhanh chóng mấp máy mấy lầm, đọc lên một câu chú ngữ ma đạo.

Tiếp theo cả người hắn lập tức hóa thành một đạo huyết quang, độn tốc tăng vọt ba thành, đuổi theo Phong Lôi Giác Mãng.

"Lần này chúng ta cùng hành động thì chắc chắn sẽ kiếm đủ chiến công rất nhanh."

"Con Đại Địa Bạo Hùng lần trước phải làm phiền Vưu huynh xuất thủ."

Hai tu sĩ Kết Đan đứng bên cạnh Vưu Thiên Hào, trong tay cầm một số khí cụ bày trận, miệng còn không ngừng lấy lòng.

"Hắc hắc... Không phải Vưu mỗ khoe khoang chứ dựa vào ba người chúng ta hợp lực, cộng với Thiên Môn Kim Tỏa Trận này thì dù gặp phải yêu thú cấp ba đỉnh phong cũng có thể đấu một trận..."

Trên mặt Vưu Thiên Hào nổi lên một tia đắc ý.

Đúng lúc này, sắc mặt của y khẽ biến, hô lên: "Có yêu khí, chuẩn bị khởi trận!"

Ba người đều tự nắm chặt một cây trận kỳ, chỉ thấy trên bầu trời cách đó không xa có âm thanh phong lôi vang lên.

Tiếng sấm vừa vang lên!

Một con Phong Lôi Giác Mãng xuất hiện, sau đó dường như nó đang hoảng hốt chạy bừa, bay thẳng đến chỗ bọn họ.

"Đây... Vẫn chưa bố trí chi vật dụ yêu thì đã có yêu vương tự chui đều vào lưới rồi sao?"

Nữ tu sĩ Kết Đan mặt đầy ngạc nhiên.

"Con Phong Lôi Giác Mãng này hình như ta đã từng nghe đồng đạo nhắc đến, bình thường nó có cả một tộc đàn, dù tu sĩ Kết Đan viên mãn gặp phải thì cũng phải tránh lui từ xa, lần này sao nó lại cô độc một mình, dường như còn bị thương nữa?"

Tu sĩ Kết Đan còn lại đều ngạc nhiên: "Chẳng lẽ là tân vương trong tộc đàn yêu tộc đoạt vị, hoặc là nó gặp phải liên tràng mai phục của tu sĩ, hay là..."

"Ha ha, lên!"

Trên mặt Vưu Thiên Hào cười lên, y cuồng vũ cây kim sắc trận kỳ trong tay.

Phốc!

Một đoàn kim sắc hào quang kéo dài hơn mười dặm hiển hiện, ngăn cản Phong Lôi Giác Mãng lại.

Tu sĩ Kết Đan còn lại thấy vậy thì đành tự thi triển trận kỳ phối hợp.

Trong chốc lát, một đạo trận vàng óng phóng lên tận trời, từng kim sắc đại môn phong tỏa bốn phương tám hướng, vây chặt Phong Lôi Giác Mãng ở bên trong.

"Vưu đạo hữu... Yêu thú này dường như là đạo hữu khác săn... Chúng ta..."

Nam tu Kết Đan nhịn không được nói.

"Nội đan của yêu thú này rất quan trọng với chuyện bản mạng linh thú của Vưu mỗ tiến cấp..." Vưu Thiên Hào hừ lạnh: "Trước hết bắt giữ yêu thú này rồi lại tính, nếu đằng sau có tu sĩ đuổi theo thì lại tranh luận..."

Chủ ý trong lòng của y đương nhiên là nhìn đồ ăn trên đĩa của người khác.

Nếu là mấy tu sĩ Kết Đan hoặc là Nguyên Anh lão quái mà y không trêu chọc nổi, vậy thì lập tức dâng lên hai tay.

Nếu là tình hình khác thì có lẽ y có thể tham ô rồi, dù sao cuối cùng vẫn là bọn họ giải quyết con yêu thú này.

Cho dù kiện cáo lên trên thì họ cũng có đạo lý nhất định.

Huống chi... Bản mạng linh thú của y đang đến thời khắc hóa giao quan trọng, nếu có thể lấy được nội đan và tinh huyết của Phong Lôi Giác Mãng này... Vậy thì sẽ nắm chắn mười phần!

'Nếu không được... Chỗ dựa của lão tử còn ở gần đây mà!'.

"Kim tỏa rơi!"

Đi kèm với tam đại tu sĩ Kết Đan không ngừng rót pháp lực vào, trong Thiên Môn Kim Tỏa Đại Trận có từng đạo kim sắc quang nhận hiển hiện, sau đó điên cuồng rơi xuống.

Phong Lôi Giác Mãng kia gào thét, nó lại bị đánh trúng vảy ngược, máu tươi bắn tung tóe.

Sau đó đã bị một kim sắc đại tỏa từ trên trời rơi xuống đạp nát nửa cái đầu.

"Sao lại dễ dàng như vậy?"

Vưu Thiên Hào cũng rất kinh hại: "Không phải nói Phong Lôi Giác Mãng khó dây dưa nhất sao, con thú này cấp ba trung phẩm, cũng có thể chống lại Kết Đan hậu kỳ bình thường sao?"

"Thì ra mãng xà này đã bị trọng thương từ trước, còn từng bộc phát bí thuật tàn phá nguyên khí để chạy trốn..."

Nữ tu sĩ Kết Đan cẩn thận kiểm tra một phen rồi đưa ra kết luận.

"Đáng chết... Như vậy thì hiệu quả của nội đan mãng xà này cũng phải giảm đi mấy phần."

Đang lúc Vưu Thiên Hào ảo não thì chân trời chợt lóe hắc quang, một tu sĩ bay đến nhưng khí tức chỉ là Kết Đan.

Thần thức của Phương Tịch đã sớm phát hiện cảnh này, hắn không khỏi mặt trầm như nước: "Con thú này... Là ta phát hiện ra trước."

Thật ra hắn chặn giết con thú này rất dễ nhưng vì muốn bắt sống nó nên hắn vẫn kiên nhẫn vật lộn với nó, đánh nó bị thương, khiến độn tốc của nó không ngừng giảm xuống.

Lại không ngờ bị người khác nhặt tiện nghi.

"Thì ra là ngươi!"

Vưu Thiên Hào cười nhạo, tu sĩ Nguyên Anh của Đông Bát Vực, bất kể là tông môn hay là tán tu, y đều nhớ kỹ trong lòng, ngay cả những tu sĩ Kết Đan không thể trêu chọc kia y cũng thuộc như lòng bàn tay.

Người này rõ ràng không phải bất kỳ người nào trong đó.

Huống chi trong điện truyền tống có tu sĩ Nguyên Anh tọa trấn, nếu người này che giấu tu vi đã sớm bị vạch trần...

'Một tên chỉ là tán tu Kết Đan...'.

Vưu Thiên Hào lộ ra một tia vui vẻ, dường như y đã nắm chắc thắng lợi: "Lời này của đạo hữu không có đạo lý, Phong Lôi Giác Mãng này rõ ràng là chúng ta vất vả bố trí đại trận, vất vả lắm mới dụ giết được nó..."

Nhưng y vẫn chưa nói xong, chỉ thấy Phương Tịch cười lạnh, pháp lực kinh khủng bộc phát.

Một đạo huyết sắc thiểm điện rơi xuống hóa thành một thanh trường mâu trong tay hắn, hắn nhẹ nhàng ném đi!

Xoẹt xẹt!

Mũi của huyết sắc trường mâu đánh lên một đạo môn vàng óng, vô số huyết sắc thiểm điện bộc phát.

Chỉ một kích, Thiên Môn Kim Tỏa Trận này đã bị phá!

"Nguyên Anh lão quái! ?"

Vưu Thiên Hào quái dị kêu lên, y lập tức bóp náy độn phù cấp bốn nào đó rồi hóa thành một đạo huyết quang, trong nháy mắt đã biến mất.

Hai vị tu sĩ Kết Đan một nam một nữ kia sắc mặt trắng bệch nhưng thấy bộ dáng ma khí dày đặc của Phương Tịch thì quả thật không dám đánh cược vị tiền bối này tốt bụng nên cũng hóa thành hai đạo độn quang, bắn nhanh ra một trái một phải.

"Hừ!"

Phương Tịch hừ lạnh, một thanh huyết sắc trường mâu hiện lên ở trong tay của hắn, hắn tiện tay ném đi.

Trường mâu này oanh minh một tiếng, trong chớp mắt đã vượt qua mấy dặm, đuổi kịp độn quang do nam tu sĩ Kết Đan hóa thành chạy trối chết.

Người này cực kỳ hoảng sợ, y phun bản mạng pháp bảo ra, một chiếc chuông nhỏ xanh hóa thành thanh quang mịt mù, bao phủ toàn thân hắn lại.

Nhưng huyết sắc lôi đình chợt lóe, bản mạng pháp bảo của người này lập tức nổ tung, chia năm xẻ bảy.

Xu thế của huyết sắc trường mâu không giảm, đâm vào trong cơ thể của người này, khiến y ở giữa không trung hóa thành một đoàn huyết vụ.

Mà nữ tu Kết Đan ở bên kia đang mừng rỡ vì mình trốn thoát một mạng, nhưng cô ta không nhìn thấy một đạo quang hồ tinh hồng xẹt qua trong hư không.

Trên mặt của cô ta vẫn mang theo vẻ sống sót sau tai nạn, thân thể đã đứt thành hai đoạn...

"Đáng chết, sao lại chọc phải một Nguyên Anh lão quái xa lạ!"

Vưu Thiên Hào chạy một hơi ra trăm dặm, sắc mặt của y rất trắng bệch, y có thể cảm nhận được một cỗ thần thức cường đại đã khóa chặt y từ lâu.

"Cũng may có một tấm Bách Lý Phi Độn Phù... Nhưng cũng còn thiếu rất nhiều."

Y quan sát xung quanh, sắc mặt chợt vui mừng: "May mà sư bá ở gần đây..."

Trong tay Vưu Thiên Hào hiện ra một viên thổ hoàng sắc Thông Tấn Châu, y nhanh chóng nói mấy câu.

"Ngươi trốn không thoát."

Đúng lúc này, một tiếng nói băng lãnh trực tiếp vang lên bên tai của y.

Vưu Thiên Hào lập tức như chim sợ cành cong, cố gắng không khôi phục pháp lực, lại phi độn chạy trối chết.

Phương Tịch phi hành tuyệt tích, hắc hồng độn quang vô cùng hung ác, như một cầu vòng, hắn bay được mấy trăm dặm đã thấy độn quang của Vưu Thiên Hào, lúc này hắn cười lạnh, định tiễn người này lên đường.

Nhưng lúc này, có một đạo thần thức truyền âm vang lên bên tai hắn: "Xin đạo hữu hạ thủ lưu tình..."

"Ồ? Vậy mà là hắn?"

Ánh mắt Phương Tịch sáng lên, hắn cũng không trực tiếp động thủ.

Không lâu sau, độn quang của hắn dừng lại, nhìn thấy Vưu Thiên Hào đang đứng bên cạnh một tu sĩ Nguyên Anh hắc bào, không ngừng giải thích gì đó...
Bạn cần đăng nhập để bình luận