Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 777: Huyết Kiêu

Yêu Kinh.
Nơi đây chính là Yêu Đình, trung tâm của thế giới.
Phương Tịch nhìn từ xa đã thấy tường thành cao mấy chục trượng, tất cả đều dùng một loại cự thạch đen nhánh chồng lên mà thành, trên đó còn khắc vô số phù văn.
'Phòng cháy, chống nước... Chống ăn mòn...'.
Hắn phần biệt một chút thì đã biết hiệu quả của những phù lục này, không khỏi âm thầm gật đầu.
Với sự kiên cố của loại cự thạch này cộng với những phù văn này thì dù nó đứng sừng sững ngàn năm, vạn năm cũng không có chút thay đổi nào.
Thậm chí tu sĩ dưới Nguyên Anh xuất thủ toàn lực cũng không thể để lại chút dấu vết nào trên tường thành.
Mà phía trên Yêu Kinh lúc này còn bao phủ một trận pháp mây khói dày đặc.
"Đại trận cấp năm..."
"Nơi đây gọi là Yêu Kinh nhưng thật ra vô số người tu yêu hội tụ đã có thể so với một tông phái Hóa Thần cường đại. Đặt ở Minh Hoàn giới chính là loại như Nguyên Thủy Ma Môn..."
Đối với Minh Hoàn giới thì Phương Tịch cũng thường xuyên chú ý.
Nhưng chờ khi hắn đến Phản Hư thì đã nhận được tin tức tiên nhân hạ giới kia đã phi thăng rồi.
Dù tu sĩ Phản Hư không thi triển thần thông pháp lực ở hạ giới thì cũng nương theo thời gian trôi qua mà liên tục bị ép phi thăng, ít nhất cũng trục xuất vào Thái Hư!
Chuyện này khiến Phương Tịch có chút tiếc nuối.
Nếu không thì đây chỉ là chuyện quét thần quang một lần mà thôi.
Trong mắt của Phương Tịch tỏa ra một tia kỳ quang, nhìn rõ ràng nội tình của trận pháp này.
"Dùng ngàn vạn yêu hồn làm lực lượng... Chẳng lẽ nó gọi là Vạn Yêu Đại Trận sao? Đáng tiếc, bây giờ ta cũng là yêu tộc mà..."
Thiên Yêu Lục Tiên Sách của hắn chính là công pháp yêu tộc thuần túy nên hắn giả làm yêu tộc rất phù hợp.
Lúc này hai tay của hắn kết quyết, một bộ giáp xanh biếc lập tức phủ lên người.
Bộ giáp này xanh biếc như ngọc, bên trong như có vô số hỏa diễm thiêu đốt, chính là Bích Diễm Giáp!
Vốn dĩ lực phòng ngự của bộ giáp này rất kinh người, thậm chí ngay cả công kích thần thức nó cũng có thể ngăn cản được.
Nhưng từ sau khi bị xóa sạch linh tính thì nó đã giảm mạnh, bây giờ chỉ có thể tính như một bảo giáp phòng ngự chuẩn cấp sáu.
Sau khi nó bị Phương Tịch thay hình đổi dạng một phen thì lấy ra tận dụng phế vật.
Dù sao với lực lượng Hóa Thần ở hạ giới muốn phá được Bích Diễm Giáp chuẩn cấp sáu này cũng thật sự không dễ đâu...
Phương Tịch cười nhạt một tiếng, từng tia yêu khí màu xanh sẫm xuất hiện rồi bao phủ toàn thân hắn lại.
Sau đó hắn lập tức hóa thành một đạo lưu quang chui vào trong Vạn Yêu Đại Trận ở phía trước.
Vô số khói đen bay lên, lại xem như không thấy hắn, để mặc hắn tiến vào trong Yêu Kinh.
Kiến trúc trong Yêu Kinh rất thô kệch, mang theo một loại khí thế bàng bạc của man hoang nguyên thủy.
Còn bởi vì người tu yêu không kiêng kị gì nên ở đại môn của Yêu Đình lại có một cái động tiêu hồn, gọi là: Thiên Hương Lâu.
Lâu này được xây rất cao, toàn lâu dùng một loại gỗ hương dựng thành, tỏa ra mùi thơm của bách hoa.
Từ trên đỉnh lâu nhìn xuống thì gần như hơn phân nửa Yêu Đình đều ở trong tầm mắt.
Đỉnh Thiên Hương Lâu.
Phương Tịch bước vào trong thì đã thấy có mấy mỹ nhân thiên kiều bách mị bước lên đón tiếp.
Những mỹ nhân này đã hóa thành hình người chỉ giữ lại chút đặc thù như tai và đuôi của hồ nữ, miêu nữ.
Nhìn lại càng đáng yêu, quyến rũ hơn.
"Khách quý đến rồi."
Một nữ tử tướng mạo thành thục, khoảng ba mươi tuổi cười quyến rũ tiến lên đón tiếp hắn.
Cô ta kéo theo cái đuôi hồ ly đỏ rực dẫn Phương Tịch vào một căn phòng rồi dùng đuôi hồ ly lướt qua chiếc ghế mềm dài: "Mời quý khách ngồi, không biết hôm nay ngài đã nhìn trúng tỷ muội nào?"
Phương Tịch mở cửa sổ ra thì thấy Yêu Đình ở cách đó không xa, trong đó có từng tia yêu khí phóng lên cao, đa phần đều từ cấp bốn trở lên.
"Nghe nói Thiên Hương Lâu có phong cảnh không tệ, quả là vậy..."
Hắn cười cười: "Gọi miêu nữ kia đến hầu hạ ta đi."
"Dạ."
Hồ nữ này lập tức thi lễ rồi khom người lui ra.
Lúc hành lễ, buộc ngực của cô ta run run khiến người ta phải sợ bất cứ lúc nào nó cũng có thể rách...
Không, không nên nói sợ mà phải là mong chờ.
Không đến bao lâu, cửa phòng lại mở ra lần nữa, một miêu nữ có lỗ tai mèo rụt rè bước vào: "Diệu Diệu xin chào quý khách, mời quý khách dùng trà, không biết ngài muốn thưởng thức loại huyết nhục nào?"
Miêu nữ này có một đôi đồng tử xanh biếc như phỉ thúy dựng thẳng, tướng mạo vô cùng xinh đẹp, trong giọng nói lại mang theo chút sợ hãi.
Dù sao đại yêu đã hóa hình hoàn mỹ như vậy thì thực lực chắc chắn cũng rất đáng sợ.
Nói không chừng còn thích ăn huyết thực sống, tỉ như các tỷ muội trong lâu...
May mà Phương Tịch cũng không có thói quen ăn thịt mèo, hắn chỉ lười biến tựa vào cửa sổ, sau đó vẫy tay.
Miêu nữ lập tức thuận theo mà nằm rạp xuống đất rồi bò đến đặt đầu ở bên cạnh đầu gối của hắn.
Phương Tịch vuốt ve miêu nữa, cảm thấy xúc cảm không tệ thì tâm trạng không khỏi rất sảng khoái...
...
Thời gian vào đêm.
Chẳng biết từ lúc nào, trên bầu trời đã có một vần tử nguyệt yêu dị từ trong mây đen ló ra, chiếu ánh sáng quỷ dị xuống.
Bất chợt có tiếng kêu thê lương của cú đêm từ trong Yêu Đình vang lên: "Yêu Thần phương nào, lại dám xông vào Yêu Đình?"
Ầm ầm!
Ba động pháp lực khủng bố bộc pháp, vô số linh lực trong thiên địa bị dẫn động mang đến cảm giáp áp bách mạnh mẽ.
"Là Yêu Thần!"
Trong phòng ở Thiên Hương Lâu, miêu nữ dường như xù lông lên, xém chút đã lập tức nhảy lên xà nhà.
Cho đến lúc này, cô ta mới phát hiện đã không thấy khách nhân kia đâu nữa.
Diệu Diệu không khỏi trừng to mắt rồi phát ra một tiếng buồn bã.
Khách nhân kia vẫn chưa trả tiền mà!
Nếu bị Hồ mụ mụ phát hiện...
Cũng may lúc này, cuối cùng Diệu Diệu đã nhìn thấy trên bàn có ba khối tinh thạch đỏ như máu thì ánh mắt không khỏi sáng rực rồi tiến lên thu lấy.
Miêu nữ liếm liếm tay, trong mắt có chút quang mang: "Thật sự là hào khách, một khối huyết thạch đã đủ một đêm mà lại có đến ba khối..."
Ầm ầm!
Đúng lúc này, bên ngoài như có cuồng phong thổi đến khiến cấm chế bên ngoài của Thiên Hương Lâu chia năm xẻ bảy.
Cửa sổ mở rộng, cuồng phong tràn vào.
Miêu nữ Diệu Diệu xém chút đã bị cuốn ra ngoài, hai tay của cô ta vội vàng kết quyết rồi hóa thành một đạo lưu quang, tụ lại với rất nhiều cô nương ở Thiên Hương Lâu.
Trong tay của hồ nữ thành thục kia cầm một viên bảo châu đỏ rực, phóng ra ngoài một quang tráo vô cùng dày, bảo vệ tất cả hồ nữ, miêu nữ, xà nữ vào trong, mặt đầy vẻ hoảng sợ: "Đó là Yêu Thần trú thủ Yêu Đình đó, sao lại bị kinh động rồi? Chẳng lẽ thiên hạ này... Đã sắp đại loạn rồi sao?"
...
Vù vù!
Trên Cửu Thiên Cương Phong, Phương Tịch vuốt ve một mảnh vỡ thanh đồng giám, gương mặt đầy vẻ vui mừng.
Mà ở đối diện hắn còn có một nam tử trung niên mũi ưng, mặc vũ y.
Vẻ mặt người này đầy bất thiện nhìn Phương Tịch chằm chằm.
"Dù sao các hạ cũng là Yêu Thần, sao lại tự tiện xông vào Yêu Đình mà vi phạm khế ước của các Yêu Thần đã định ra?"
Trung niên Yêu Thần mũi ưng lạnh lùng nói.
Ở quanh người y có vô số thiên địa linh lực hội tụ hóa thành từng vật như lông vũ đen nhánh.
Dưới u quang lấp lóe của nó thì dù pháp bảo cũng sẽ bị một kích mà diệt!
"Chỉ là thấy thứ mình thích mà thôi..."
Phương Tịch thở dài.
Vốn dĩ hắn chui vào bí khố của Yêu Đình lấy mảnh vỡ Chư Thiên Bảo Giám bị phong ấn đi cũng không có chuyện gì.
Chỉ là hắn là gặp được con yêu thú cấp năm này mới gây ra chút tiếng động để dẫn dụ đối phương ra ngoài.
"Thấy thứ mình thích?"
Trung niên mũi ưng nhìn mảnh vỡ trong tay của Phương Tịch, y có chút ấn tượng với vật này nhưng chỉ biết nó rất khó phá hủy, dù Yêu Thần cũng không thể tế luyện, chắc là một món bảo vật nhưng lại không thể nào dùng được nên bị nhét vào dưới đáy bảo khố hít bụi từ lâu.
Ngữ khí của y không khỏi hòa hoãn hơn nhiều: "Nếu đạo hữu nguyện ý bồi tội thì chuyện này xem như thôi, vật này đạo hữu thích thì cứ lấy, chỉ cần đồng ý một điều kiện của bản nhân..."
"Không phải, thứ ta nhìn trúng chính là tài liệu trên thân Huyết Kiêu ngươi."
Phương Tịch mỉm cười nói.
Hắn vẫn còn một kế hoạch dài hạn phỏng chế Ngũ Hỏa Thất Cầm Phiến ở Cửu Châu giới mà.
Dù chẳng biết tại sao bản thiết kế phỏng chế phẩm Tiên Phủ Kỳ Trân này lưu lạc hạ giới, bị Thánh Hỏa Giáo lấy được nhưng với tư chất và thân gia của Hỏa lão tổ kia muốn luyện chế ra được thật sự là nói chuyện trên trời!
Dù Phương Tịch bây giờ cũng rất đau đầu.
Tiên Phủ Kỳ Trân thật sự thì không thể nào luyện chế ra được, thậm chí ở hạ giới cũng không có bao nhiêu hi vọng luyện chế được phỏng chế phẩm.
Bây giờ Quỷ Phủ Tôn Giả ở Cửu Châu giới đã nhìn rõ sự thật nên định chế tạo phỏng chế phẩm bản cắt giảm...
Chỉ là như vậy thì uy lực chắc chắn cũng giảm rất nhiều.
Nếu nói phỏng chế phẩm Tiên Phủ Kỳ Trân ở Địa Tiên giới có thể có được ba, bốn thành uy lực của bản thể, tương đương với Tiên Phủ Kỳ Trân tàn khuyết, vậy thì thiết kế Ngũ Hỏa Thất Cầm Phiến lại lần nữa có thể có được mấy thành uy năng của mảnh vụn Tiên Phủ Kỳ Trân đã phải tạ ơn trời đất rồi.
Dù như vậy thì cũng khó có thể tìm được mấy loại tài liệu.
'Không nói đến năm loại hỏa diễm quý hiếm của Ngũ Hỏa Thất Cầm Phiến thật sự mà còn phải lấy được lông vũ của năm loài Phượng Hoàng, Thanh Loan, Đại Bằng, Khổng Tước, Bạch Hạc, Hồng Hộc, Kiêu Điểu... Thậm chí tốt nhất phải là lông vũ cấp Chân Linh... Mẹ nó, yêu tộc cũng chỉ xác nhận có hai con Chân Linh phi cầm là Phượng Hoàng và Thanh Loan, những cầm điểu còn lại có cấp Chân Linh hay không thì nhân tộc không thể nào biết được...'.
'Toàn bộ yêu tộc cộng lại có đủ bảy Chân Linh hay không cũng khó nói...'.
'Nhưng mà bản cắt giảm thì không thể yêu cầu quá cao... Lông vũ của Phương Hoàng thật sự không lấy được thì có thể dùng lông vũ của Thiên Phượng thay thế, Thanh Loan thì ta đã có từ lâu, mấy thứ cần tìm còn lại thì ít nhất cũng từ cấp năm trở lên...'.
Phương Tịch nhìn trung niên mũi ưng ở đối diện rồi thành khẩn nói: "Không biết các hạ có thể tặng cho ta mấy sợi bản mạng lông vũ không, bản nhân chắc chắn sẽ có hậu báo!"
Huyết Kiêu chính là yêu thú biến dị nên kế thừa mấy phần huyết mạch của Kiêu Điểu.
"Thật to gan!"
Yêu Thần mũi ưng lập tức giận dữ.
Y đã biết tên yêu tộc đáng ghét này không phải muốn trộm bảo khố mà dẫn y ra là vì đã nhìn trúng tài liệu trên người y.
Lúc này y phát ra tiếng kêu bén nhọn như xé rách màn trời.
Lệ !
Trong tiếng thét chói tai, vô số thiên địa linh lực hội tụ hóa thành một con dạ kiêu, tức là con cú vọ đen nhánh khổng lồ.
Con cú vọ này giương đôi cánh dài gần mấy ngàn trượng ra, nhấc lên vô số cuồng phong, cái mỏ đen nhánh, bén nhọn lập tức mổ xuống.
Hư không mơ hồ ba động, lực lượng của cú mổ này thật sự còn kinh khủng hơn cả kiếm thuật tuyệt thế của kiếm tu gì đó!
Phương Tịch mỉm cười, tay phải ấn lên Bích Diễm Giáp.
Một tấm thuẫn tròn xanh biếc xuất hiện, bên ngoài còn có một tầng hỏa diễm bốc cháy.
Con dạ kiêu do vô số lông vũ tạo thành mổ lên tấm thuẫn tròn xanh biếc thì lập tức kêu thảm một tiếng rồi vỡ vụn từng tấc từ cái mỏ ra toàn thân.
Nhìn thấy cảnh này thì Yêu Thần mũi ưng hơi biến sắc.
Y vốn cho rằng đối phương chỉ là Hóa Thần tân tấn, chỉ là tài nghệ thu liễm khí tức rất nên khiến y không nhìn rõ tu vi.
Nhưng bây giờ nhìn lại, Yêu Thần này có cơ duyên không cạn, vậy mà còn có thể lấy được một món thông linh chi bảo như vậy, thật sự khó đó phó mà...
Bạn cần đăng nhập để bình luận