Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 542: Kim Thiền

"Con Thiên Phượng cấp bốn thượng phẩm kia đã động thủ với Thiên Đố Ma Quân rồi..."

Trong chiến trận, quanh thân Nam Cung Ly được Thập Bát Thiên Phi bảo vệ, thật sự vững như thành đồng.

Nàng lắng nghe tiếng linh thú truyền đến bên tai, mặt hiện ra vẻ vui mừng: "Chuyển Hoán Đại Trận đã bị phá... Chắc chắn là mấy trận nhãn cùng sụp đổ... Bây giờ mục tiêu của trận chiến này đã hoàn thành."

Đáng tiếc, dù đã hoàn thành mục tiêu chiến lược nhưng rút lui sao cho có thể diện cũng là một chuyện phải cân nhắc.

Bên chiến trường chính này, nếu không đánh bại hoàn toàn yêu tộc mà đại quân tu sĩ đã lui nữa bước thì toàn tuyến sẽ lập tức sụp đổ!

Ở phương diện này thì dù nhân phẩm của tu sĩ tông môn cũng không khá hơn tán tu bao nhiêu.

Dù sao tiên đạo cũng xem trọng bản thân!

Nếu không có hi vọng thắng lợi, khi đại nạn lâm đầu chắc chắn sẽ tự chạy đi, sau đó sẽ dẫn đến tai nạn càng lớn hơn...

Bên yêu tộc cũng là đạo lý này.

Yêu thú cấp cao đã mở linh trí cũng tự tư, tiếc mạng... Thật sự đại bại thì cũng sẽ chạy trốn.

"Cuối cùng thế cục trận chiến này cũng nghiên về chúng ta."

Nam Cung Ly cảm nhận được linh khí trong hư không nhanh chóng trở nên đậm hơn thì mỉm cười.

Đối với tu sĩ nhân tộc thì chỉ cần trận chiến này bất bại, đã là thắng lợi!

Dù là thế hòa thì cũng có thể tiếp nhận.

Nhưng đối với yêu tộc là ăn thiệt thòi lớn.

Chuyển Hoán Đại Trận bị hủy, vô số tài liệu quý giá tan thành mây khói, trong vòng mấy chục năm, chưa chắc có thể bố trí được lần thứ hai.

Mà không thể nào cải thiên hoán địa thì dù có liên tục thắng lợi, cuối cùng đến lúc hàng giới kết thúc cũng là thất bại!

Sưu!

Đúng lúc này, một đạo độn quang bay đến chính là Thiên Long Tôn Giả!

Gã đã hóa thành hình dạng nửa người, nửa rồng, trên thân có giáp trụ do vô số lân phiến tạo thành, đầu có long giác, khí tứ yếu ớt, nhìn có vẻ hơi chật vật.

"Là Thiên Long Tôn Giả!"

Thiên Phi ở bên ngoài không dám lãnh đạm với Nguyên Anh lão quái nên lập tức buông lỏng trận pháp, để Thiên Long Tôn Giả tiến vào trong.

"Thiên Long, ngươi đấu pháp với con đại bàng kia vất vả, có thể ở trong trận nghỉ ngơi một chút... Chỗ ta vẫn còn hai viên Hồi Huyết Đan..."

Nam Cung Ly nói.

Nàng dựa vào Tứ Nhĩ Chỉ Hầu nên vẫn luôn nắm toàn trường trong tay, nàng biết trước đó Thiên Long Tôn Giả đấu pháp với một con đại bàng yêu cấp bốn hạ phẩm thật sự bị thương không nhẹ.

"Đa tạ đạo hữu."

Thiên Long Tôn Giả vội vàng cảm tạ, đưa tay nhận đan dược.

Bất chợt!

Bàn tay của gã ở giữa không trung đã huyễn hóa thành long trảo, từng mảnh long lân trên đó tản ra sát khí băng lãnh, hung hăng vồ xuống Nam Cung Ly.

Ba!

Nam Cung Ly bất ngờ không kịp đề phòng, dù nàng có hộ thể bảo quang tự phòng ngự nhưng sắc mặt cũng đỏ thẫm, liên tục lui về sau, cả giận nói: "Thiên Long... Ngươi..."

"Chết!"

Thiên Long Tôn Giả đã tính trước rất nhiều chuyện, lúc này một khi gã đã động thủ thì không chút do dự, gã há mồm phun ra, một cây kim sắc trùy tử xuất hiện, bên ngoài còn có từng huyết ngân dữ tợn.

Gã cười ác độc, định thôi động kim sắc phi trùy, đâm rách hoàn toàn hộ thể linh tráo của Nam Cung Ly rồi phá hủy pháp thể của nàng.

Đúng lúc này, một tiếng kiếm minh réo rắt bất chợt từ trong đan điền của Nam Cung Ly truyền ra!

Hưu!

Trong hư không tự nhiên có tiếng kiếm minh khiến trong lòng Thiên Long Tôn Giả mê hoặc: "Nam Cung Ly tu luyện mị thuật chứ không phải kiếm tu mà..."

Nhưng đã quá trễ.

Thiên Long Tôn Giả chẳng biết tại sau thần hồn của gã đau nhức dữ dội, hai tay không khỏi ôm đầu hét thảm.

Mà cơ hội tốt như vậy, đương nhiên Nam Cung Ly phải nắm lấy.

Thân nàng hóa thành một đạo độn quang hồng nhạt, nhanh chóng bắn về phía sau, trong miệng của nàng hừ lạnh: "Thập Bát Thiên Phi, kết Diệu Tương Đồ Tiên Trận!"

Những Thiên Phi vội vàng thúc giục nhạc khí, từng đạo cấm chế xuất hiện rồi bay vào trong như lồng giam, giam Thiên Long Tôn Giả vào trong.

Một món linh bảo bạch mạt bay ra, trên đó hình như có hình bát quái, vững vàng bảo vệ quanh thân Nam Cung Ly, lúc này nàng mới nghĩ đến sao mình lại có thể chạy thoát thì không khỏi cảm thấy may mắn, xì một câu: "Tên vô lương tâm kia, cuối cùng cũng không nuốt lời..."

Sưu!

Phương Tịch hóa thành một đạo thanh sắc kiếm quang bay đi, hắn chợt sờ lên mũi.

Suy đi nghĩ lại, hắn vẫn quyết định tiến về chiến trường để dò xét.

Thanh Hòa kiếm khí bị dẫn động, cũng không nhất định là đại quân tu sĩ bị thảm bại mà cũng có thể là Nam Cung Ly gặp nạn.

'Nếu như cục diện lúc này hơi yếu thế nhưng vẫn đủ khả năng thì vẫn có thể giúp một lần, dù sao ta cũng không muốn rời xa quê hương...'.

'Nếu không làm nên chuyện, vậy thì cũng không còn cách nào khác, dọn nhà thì dọn nhà...'.

Độn tốc của hắn rất nhanh, không lâu sau hắn chỉ cách chiến trường trăm dặm.

Phương Tịch phóng thần thức ra thì lập tức hít sâu một hơi.

Hỏa quang, phù lục...

Linh bảo, khôi lỗi...

Trên mặt đất đầy hài cốt, máu chảy thành sông...

Đây vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy chiến trường tu sĩ thảm thiết như vậy!

Một đám mây xanh tùy ý khuếch tán, ở trong đó truyền ra rất nhiều tiếng chim hót vang, nó đang dây dưa với Quỷ Mẫu Thần Ma khống chế rất nhiều quỷ tử...

Một chỗ khác, vô số ma cương như xác không hồn chậm chạp mà kiên định tiến lên, trên không có sáu, bảy món bảo vật tà môn tản ra ma khí quỷ dị bảo vệ, Thập Bát Thiên Phi ở phía sau tấu đàn như nhịp trống hành quân...

Chiến trận do rất nhiều tu sĩ cấp thấp tạo nên hóa thành từng cự nhân có màu sắc bất đồng, đang rống giận chém giết với yêu thú ở đối diện...

Trên không trung chính là chiến trường của rất nhiều tu sĩ Nguyên Anh, rất nhiều yêu thú cấp bốn đều hiện chân thân! Đáng sợ nhất, không thể nghi ngờ gì chính là một đoàn thanh quang và ma diễm ở giữa...

Thậm chí Phương Tịch còn phát hiện Bạch Vân Tẩu và Điếu Ngao lão nhân đang gia nhập một phe tu sĩ, vây công một con yêu thú cấp bốn mọc tám đầu.

Mặc dù mỗi cái đầu của con yêu thú kia đều đối ứng ngũ hành, còn có thể phóng ra công kích các loại thuộc tính như Phong, Lôi, Băng nhưng rõ ràng nó đã rơi vào hạ phong, đã bị chém đứt mấy cái đầu...

"Xem ra, tình hình cũng không tệ lắm..."

Thậm chí Phương Tịch còn cảm thấy, dù mình không ra tay thì sau khi nghịch chuyển đại trận, cuối cùng đại quân tu sĩ cũng có thể thắng thảm!

'Ừm, ta cứ xem kịch... Chờ chút...'.

Vẻ mặt của Phương Tịch chợt biến.

Có vẻ mặt giống hắn còn có rất nhiều tu sĩ Nguyên Anh.

Chẳng biết từ lúc nào trên chiến trường lại vang dội tiếng ve kêu.

Tiếng ve sâu thê lương bi ai... Nhưng lại mang theo sự xơ xác tiêu điều kinh người.

Oanh!

Ba đạo kim sắc quang trụ từ điểm tướng đài phóng lên tận trời, mỗi một đạo đều mang theo ba động pháp lực cấp bậc Nguyên Anh hậu kỳ hay nói cách khác là cấp bốn thượng phẩm, khiến trong lòng mỗi tu sĩ Nguyên Anh đều chấn động dữ dội: "Vẫn còn ba yêu tộc cấp bốn thượng phẩm sao! Tiêu đời rồi..."

Không ít tu sĩ ứng biến rất nhanh, thậm chí có lão ma còn không thèm để ý yêu thú cấp bốn ở đối diện đang điên cuồng công kích mà liều mạng dù thụ thương cũng phải thi triển huyết độn pháp để chạy khỏi chiến trường!

Về phần sau này, bọn họ đã không dám nghĩ nữa rồi...

Mà rất nhiều yêu thú cấp bốn lại không thể nào để họ rời đi nên đều như nổi cơn điên, điên cuồng dây dưa kéo rất nhiều tu sĩ Nguyên Anh lại...

Trong ba đạo kim quang mênh mông mơ hồ có từng thân ảnh yêu tộc, xông thẳng lên không trung, nơi chiến trường trung tâm nhất.

Tiếng ve kêu bốn phía chợt bén nhọn hơn vài phần.

Xoẹt xẹt!

Tiếng sấm vang lên, sao đó truyền ra tiếng rống giận của Thiên Đố Ma Quân.

Ầm ầm!

Trên không trung mơ hồ hiện ra một ma cung hư ảo, bên trong có ba đạo kim quang và một đạo thanh quang đang công kích điên cuồng, bức tường của ma cung thì đang nhanh chóng mỏng đi.

Thiên Đố Ma Quân hạ xuống Thất Bảo Lâu Thuyền, nhìn hoán ma tế đàn ở sau lưng, trên mặt hiện ra nụ cười khổ: "Không ngờ, Thiên Phượng Nhất Tộc lại còn át chủ bài như vậy, ba con đại yêu cấp bốn thượng phẩm, bản tọa thua không oan."

Y lại nhìn về phía nữ tu Cửu Âm Thể kia: "Tình hình bây giờ có biến, trận chiến này là chúng ta thua nhưng ta đã bố trí trước, lập tức kích phát Hoán Ma Lệnh để đoạn hậu cho chúng ta."

Trạng thái lúc này của Thiên Đố Ma Quân rất đáng sợ, không những mặt như giấy vàng mà ngực của y còn có ba vết thương mỏng như cánh ve, máu tươi không ngừng chảy ra ngoài.

Với ma công của y lại không thể khiến những vết thương này lập tức khép lại thì đã có thể nói rõ mấy vấn đề.

"Chuyện đoạn hậu cũng không cần vội."

Đúng lúc này, một tiếng nói nhàn nhạt chợt vang lên từ sàn thuyền.

Thiên Đố Ma Quân nhìn qua thì không khỏi giật mình: "Vân Kiệt Tử..."

"Bản nhân đã hoàn thành nhiệm vụ phá hủy Chuyển Hoán Đại Trận, vốn còn định trở về tham chiến thì nhìn thấy cảnh này, không biết tòa ma cung của đạo hữu là vật gì mà lại có thể tạm thời vây khốn bốn đại tu sĩ..."

Phương Tịch hiện thân, mỉm cười nói.

"Chẳng qua là một tấm bí phù cấp năm tổ truyền mà thôi, đáng tiếc nó chỉ có khả năng vây khốn, không có tác dụng giết địch gì, cho dù có phù lục cấp năm giết địch thì cũng chưa chắc có thể đảm bảo diệt sát được ba con Kim Thiền Tử kia..."

Thiên Đố Ma Quân nói thật nhanh.

'Thì ra ba con yêu tộc kia gọi là Kim Thiền Tử sao?'.

Ánh mắt Phương Tịch khẽ động.

Vốn lúc hắn nhìn thấy ba yêu tộc cấp bốn thượng phẩm xuất hiện thì đã định lập tức chạy trốn.

Nhưng hắn tu luyện Khô Vinh Quyết nên đã cảm nhận được rõ ràng trạng thái của ba yêu tộc kia không đúng lắm, sinh mệnh lực của chúng giống như nến sắp tàn trong gió vậy.

Sau khi hắn thi triển Khô Vinh Huyền Quang để xác nhận thọ nguyên của bọn chúng chỉ còn khoảng một, hai năm thì đã không muốn chạy nữa.

Bởi vậy mới có cảnh hắn đến gặp mặt Thiên Đố.

"Đạo hữu đã chuẩn bị rút lui sao? Đã không còn át chủ bài gì... Tỉ như thông linh chi bảo cấp năm gì đó hả?"

Phương Tịch thử thăm dò.

"Nếu có... Thì bản tọa đã sớm lấy ra, tội gì phải rơi vào kết quả như vậy?" Thiên Đố Ma Quân hừ lạnh.

Thông linh chi bảo cấp năm ngay cả Hóa Thần Tôn Giả cũng chưa chắc có, thậm chí đa phần đều bị tu sĩ Hóa Thần viên mãn mang theo phi thăng đến Địa Tiên giới.

"Thì ra là vậy... Bản nhân cũng không nhiều lời, nếu bản nhân có thể đối phó ba con Kim Thiền Tử kia thì đạo hữu có nắm chắc chuyển bại thành thắng hay không?"

Phương Tịch nói thật nhanh: "Sau khi chuyện này thành công, bản nhân muốn toàn thiên Thất Tình Ly Thương Phổ..."

Sau khi tu luyện môn công pháp thần thức này hắn nhạy bén phát hiện công pháp có chỗ không hoàn chỉnh.

Nhưng hắn nghĩ lại thì cũng thấy bình thường, dù sao Thiên Đố Ma Quân cũng chỉ đồng ý cho hắn phương pháp giải chú chứ không đồng ý truyền thụ ma công.

"Đạo hữu lại có biện pháp sao?"

Trên mặt Thiên Đố Ma Quân hiện ra vẻ vui mừng: "Nếu như vậy thì bản tọa đồng ý!"

Phốc!

Đúng lúc này, ba đạo kim quang kia đã xé rách hư ảnh ma cung trên bầu trời, từng con Kim Thiền to lớn toàn thân vang óng hiện ra, mắt ve đọng lại, chúng lại chú ý đến Cửu Tử Mẫu Thần Ma kia!

Ba con Kim Thiền bay về phía Thiên Đố Ma Quân, nữa đường thì rẽ hướng, đến chỗ của Cửu Tử Mẫu Thần Ma.

Quỷ Mẫu Âm Cơ hú lên quái dị, bà ta kêu gọi chín con Quỷ Tử Thần Ma ngăn ở trước người, thân ảnh to lớn nhanh chóng lùi lại.

Nhưng đã không còn kịp.

Ba đạo kim quang luẩn quẩn trong phút chốc đã có vô số kim sắc quang điểm lít nha lít nhít hiện ra, nhìn kỹ lại thì mới có thể tháy rõ đó là từng con Kim Thiền nho nhỏ.

Cánh Kim Thiền chấn động, trong hư không có một đạo kim sắc lưu quang xẹt qua, chín con Quỷ Tử Thần Ma kia trong nháy mắt đã chia năm xẻ bảy.

Quỷ Mẫu Âm Cơ hét lớn, bỏ qua Quỷ Mẫu Thần Ma, dưới sự bảo hộ của quỷ cưu quải trượng, bà ta hóa thành một đạo hôi quang lui về phía sau.

Ba!

Quỷ Mẫu Thần Ma bị cánh ve xẹt qua, cũng chia năm xẻ bảy, kim sắc lưu quang rơi lên người của Quỷ Mẫu Âm Cơ, trong khoảnh khắc đã hủy diệt pháp thể của ba ta!

Đi kèm với từng tiếng ve kêu, một Nguyên Anh hiện ra trong hư không, trên gương mặt nhỏ nhắn lộ ra sự hoảng sợ kinh khủng, sau đó Nguyên Anh đã bị ba giác hút dài nhỏ đâm vào...

Chờ sau khi ba con Kim Thiền Tử bay ra thì chỗ cũ đã không còn thứ gì, chỉ có từng kim sắc quang điểm quanh thân của bọn chúng lại bất chợt dày hơn mấy thành!
Bạn cần đăng nhập để bình luận