Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 858: Phù Du Ký Sinh (1)

'Nếu Phù Du Tử mang mảnh vỡ bảo giám trên người thì tương đương với bại lộ vị trí của bản thân... Nếu ta mở miệng chỉ dẫn cao tầng nhân tộc đến vây quét thì đối phương gần như thập tử vô sinh...'.
'Nhưng như vậy thì cũng không thể nào giải thích được... Vẫn phải tính kỹ lại.'.
Phương Tịch cầm một cái la bàn trong tay, hắn đang giả vờ đánh giá.
La bàn này toàn thân màu xanh, tỏa ra một tầng ánh sáng mông lung, có liên hệ chặt chẽ với đại trận của Tinh Thần Vực.
Nếu trong vòng vạn dặm có ba động pháp lực cấp sáu không có trong danh sách thì sẽ lập tức lộ ra vị trí.
"Vương đạo hữu... Lần tuần tra này phải chiếu cố tiểu muội một chút đó!"
Thạch Tiên Tử cũng cầm la ban, nàng mỉm cười nói.
"Tiên tử nói đùa rồi, lão phu chỉ mới tấn thăng Phản Hư trung kỳ thì sao có thể hơn được tiên tử chứ?"
Phương Tịch nhịn không được cười lên: "Nhiệm vụ lần này gian khổ, chúng ta chỉ có thể nỗ lực hết sức mà thôi."
Nhắc tới chính sự thì thần sắc của Thạch Tiên Tử không khỏi nghiêm lại: "Lần này Thiên Yêu Hội Chủ và mấy tu sĩ Hợp Thể sẽ có cao tầng của nhân tộc ta đối phó nếu tồn tại Chân Linh cấp Chân Linh cấp từ trong Lưỡng Giới Môn chạy ra thì cũng có Đại Thừa Tán Tiên ngăn cản... Những yêu tu Phản Hư còn lại chắc có gần một nửa chạy thoát, nói không chừng chúng sẽ chạy đến chỗ chúng ta phòng thủ!"
"Chúng ta giúp nhau cảnh giác, có chuyện gì thì lập tức gọi Đại trưởng lão và Đại sư Đông Thu Tử chi viện, chắc cũng không có vấn đề gì."
Phương Tịch cười nhưng trong lòng lại thở dài.
Hắn cảm thấy vấn đề rất lớn!
Bởi vì ở trong cảm ứng của hắn thì mảnh vỡ Chư Thiên Bảo Giám kia đang liên tục đến gần phòng tuyến do Yêu Nguyệt Tiên Thành thủ!
"Lão phu có chức trách trên người nên đi tuần sát trước một phen."
Lúc này Phương Tịch vừa chắp tay đã hóa thành một đạo kim sắc độn quang, dưới chân bộ bộ sinh liên mà bay về phương xa.
Sau khi bay một mạch mấy chục vạn dặm thì thần thức của hắn đảo qua từng tấc một, xác nhận xung quanh không có tu sĩ nào nhìn lén.
Từ sau khi tấn thăng Phản Hư trung kỳ thì thần thức của Phương Tịch cũng đã tăng lên, cộng với sự trợ giúp của Chư Thiên Bảo Giám thì bây giờ dù thần thức của tu sĩ Phản Hư viên mãn cũng không bằng hắn.
Lúc này hắn cười một cái rồi vung tay lên.
Một đống trận kỳ tự động bay ra, sao đó đã hóa thành một đám mây mù mờ mịt, trong đó còn có vô số triện văn phù lục lấp lóe.
Trận này có tác dụng ngăn cản thần thức, dưới sự phối hợp của hai bên thì dù tu sĩ Hợp Thể cũng không thể nào phát hiện Phương Tịch đã làm gì trong trận pháp.
Ở trong mây mù, ánh bạc lóe lên thân ảnh Ngoại Đạo Hóa Thân đã xuất hiện, nó vận chuyển thuật Tha Hóa Vạn Vật biến thành hình dáng của lão tổ Vương gia.
Phương Tịch tiện tay vứt phật châu, Phạm Âm Kim Linh, túi linh thú cho hóa thần còn bản tôn thì lập tức biến mất.
Trận chiến này nói không chừng sẽ gặp phải Phù Du Tử nên không phải thời khắc mấu chốt thì bản tôn vẫn không nên lộ diện mới tốt.
Ngoại Đạo Hóa Thân dùng thân phận lão tổ Vương gia, cười hì hì điều khiển mây mù, bắt đầu có mục đích mà di chuyển đến gần mảnh vỡ kia.
Phương Tịch chợt biến sắc mà nhìn một tấm lệnh bài trong tay.
Trong tầm ánh sáng mờ mịt trên trận bàn chợt có một yêu tinh màu xanh sẫm lấp lóe.
"Đã có đại yêu Phản Hư khác đến gần rồi sao?"
"Như vậy thì vẫn không thể không tiếp viện."
Ngoại Đạo Hóa Thân trầm ngâm một phen rồi phóng túi linh thú thả Tiểu Huyền Quy ra.
"Lần này... Ngươi có thể phải xuất thủ rồi."
Hắn nói với Tiểu Huyền Quy.
Bây giờ hắn đã là Phản Hư trung kỳ còn là Đại sư trận pháp nên cũng miễn cưỡng đủ tư cách có được Huyền Quy cấp sáu.
Chỉ cần mức độ nồng đậm huyết mạch của Tiểu Huyền Quy không bị lộ thì sẽ không có vấn đề gì lớn.
"Như vậy cộng với những pháp bảo và phù lục thường dùng này... Có thể miễn cưỡng gạt qua được."
Ngoại Đạo Hóa Thân đứng trên lưng Tiểu Huyền Quy thì thào.
"Chủ nhân... Nhớ cho kẹo!"
Tiểu Huyền Quy gầm lên rồi chợt hóa thành to như một ngọn núi, nhanh chóng bay về phía yêu khí bộc phát.
Thế nhưng đối với Tiểu Huyền Quy thì tốc độ phi độn không phải điểm mạnh của nó.
Khi Phương Tịch 'Khó khăn lắm' mới chạy đến thì đã thấy một gốc Xích Tùng Bảo Thụ che khuất bầu trời, vô số sợi tơ đỏ rực rủ xuống, trên thân cây có xích quang liên tục lóe lên, bao vệ Xích Tùng Tử.
Ở bên cạnh Xích Tùng Tử còn có một vọ trưởng lão Phản Hư của Yêu Nguyệt Tiên Thành, sắc mặt y tái nhợt, dáng vẻ như đã bị trọng thương.
Vô tận lôi quang, liệt diễm, sương độc đập lên Xích Tùng Bảo Thụ, khống chế những thứ này rõ ràng là một con Cửu Thủ Thanh Sư.
Hình thể của nó to như núi, trên cổ lại mọc ra chín cái đầu.
Thậm chí trên mỗi cái đầu đều có biểu lộ khác nhau.
"Đáng chết! Lại một tên đến nữa!"
"Đều do lão Thất! Mãi ham chiến! Trước đó đã nên đi rồi..."
"Chín huynh đệ chúng ta phải sợ ai chứ, chẳng qua chỉ là một tên Phản Hư trung kỳ thôi mà, trước hết giết ăn hết Nguyên Anh rồi tính tiếp..."
Từng cái đầu điều phát ra tiếng nói không giống nhau, thậm chí còn đang tranh cãi.
Nhưng Thiên Yêu Khí của con Cửu Thủ Thanh Sư này lại mạnh đến đáng sợ, nó đã đạt đến cấp Phản Hư viên mãn!
"Yêu nghiệt!"
Phương Tịch nổi giận gầm lên một tiếng, chỉ nghe Xích Tùng Tử dùng thần thức truyền âm: "Đạo hữu cẩn thận, con thanh sư chín đầu này rất hung mãnh, chính là linh thú phản bội chạy trốn của Vạn Linh Tông, nó từng giết không ít đệ tử, trưởng lão của Vạn Linh Tông, hung uy ngập trời!"
Vạn Linh Tông chính là một tông môn ngự thú ở Lưu Tuyền Vực, trong đó còn có Thái Thượng trưởng lão cấp Hợp Thể tọa trấn.
Con Cửu Thủ Thanh Sư này vốn chỉ là một con Thanh Nham Sư cấp năm bình thường bị Vạn Linh Tông nô dịch mà thầm sinh thù hằn.
Sau đó chẳng biết tại sao huyết mạch của nó chợt biến dị mà mọc ra mười cái đầu!
Nó vì thoát khỏi sự ràng buộc của khế ước mà không tiếc mạo hiểm tu luyện cấm thuật khiến thần hồn chia mười phần, mười cái đầu đều sinh ra ý thức khác nhau.
Sau đó nó hi sinh một cái đầu trong đó để đồng quy vu tận với khế ước nô dịch thần hồn, hoàn toàn thoát khỏi hạn chế rồi điên cuồng trả thù Vạn Linh Tông.
Nó thiên phú dị bẩm nên mỗi cái đầu đều thức tỉnh thần thông khác nhau.
Bởi vậy mà được Thiên Yêu Hội nhìn trúng, thu vào dưới trướng còn tặng cho công pháp yêu tộc, tu luyện đến cảnh giới Phản Hư viên mãn.
Có thể nói chiến lực của nó còn trên cả Đại trưởng lão không có trọng bảo!
Chỉ là một tên Phản Hư trung kỳ thật sự không lọt vào mắt nó.
"Nhận lấy cái chết!"
một cái đầu của Cửu Thủ Thanh Sư gầm lên, nó đã không kiên nhẫn nổi nữa mà động thủ.
Hống hống!
Theo tiếng sư tử hống vang lên thì Phương Tịch chợt cảm thấy lỗ tai của mình đau đớn.
Gợn sóng vô hình thẩm thấu đến công kích vào ngũ tạng lục phủ, đan điền khí hải của hắn..."
"Thần thông sóng âm? !"
Hắn thì thào rồi đưa tay ném ra một tấm trận phù.
Phù lục lấp lóe ánh sáng, trên đó còn có một tế đàn vàng óng xuất hiện rồi không ngừng to lên, bao vệ cả người Phương Tịch vào trong, vô số Phạn văn vàng óng lấp lóe, ngăn cản toàn bộ lôi đình, hỏa diễm.
"Cố gắng cuốn lấy con yêu thú này, ta đã phát ra tín hiệu cầu viện rồi, tu sĩ ở gần đây sẽ lập tức đến ngay."
Xích Tùng Tử thấy Phương Tịch chạy đến thì trên mặt lập tức hiện lên vẻ quyết tâm mà đấm vào ngực một cái.
Lão hơi đỏ mặt lên rồi phun tinh huyết ra rơi lên Xích Tùng Bảo Thụ.
Trong nháy mắt bảo thụ đã phát triển nhanh chóng, cành lan ra hóa thành lồng giam muốn vây Cửu Thủ Thanh Sư lại.
"Muốn vây khốn bản tọa sao, nằm mơ!"
Cửu Thủ Thanh Sư rống lên một tiếng, cái đầu ở giữa há miệng ra hút mạnh.
Lực hút khủng bố xuất hiện, từng cành xích tùng kia chợt đứt gãy, chui vào trong miệng sư tử như cái hang không đáy.
"Thần thông thôn phệ?"
"Con yêu thú này thật sự là thiên phú dị bẩm!"
Phương Tịch cảm khái.
Tay hắn lóe sáng, một xấp phù lục chợt hiện ra.
Mỗi tấm phù lục đều tản ra khí tức kinh khủng, bên ngoài phù da nhẵn bóng mang theo hoa văn của da, hiển nhiên phù chỉ đã dùng da của Nguyên Cổ Hoang Thú luyện chế!
Đây là một xấp phù lục cấp năm, cấp sáu.
"Đi!"
Phương Tịch kết quyết một tay, từng tấm phù lục bay ra, dẫn động thiên địa nguyên khí, tản ra ánh sáng khác nhau, cuối cùng ngưng kết thành một trận pháp!
Thuật phù trận!
Dùng phù lục làm pháp khí bày trận, trong nháy mắt đã thành trận!
Mặc dù sau khi phù lục hao hết uy lực thì trận pháp cũng lập tức hỏng nhưng khi uy năng của phù lục chưa hao hết thì lại có thể đạt được phần lớn uy năng của trận pháp gốc.
Ầm ầm!
Một trận pháp xanh nhạt xuất hiện giam Cửu Thủ Thanh Sư vào trong đó.
Sau đó trong hư không có từng quang trụ màu xanh đánh xuống, trong quang trụ còn có vô số triện văn lấp lóe.
"Đáng chết!"
"Ta đã nói nên đi trước rồi mà!"
"Đây rõ ràng là trận pháp cấp sáu, dù có thể phá được thì cũng phải hao phí không ít tay chân."
Đầu sư tử lên tiếng trước phàn nàn.
Phốc phốc!
Lúc này hai quang trụng xanh đã đánh lên yêu khí của Cửu Thủ Thanh Sư, khiến khí tráo phòng ngự màu xanh sẫm do Thiên Yêu Khí tạo thành trong nháy mắt vỡ vụn.
Sau đó một quang trụ đã đánh lên người của Cửu Thủ Thanh Sư.
Nó lui lại mấy bước, trên thân hiện ra vết cháy đen.
Lúc này một tấm phù lục trong đại trận lấp lóe quang mang, lại kích phát ra một tầng biến hóa khác.
Từng sợi xiềng xích màu xanh rũ xuống, hiển nhiên định trói nó lại.
"Sắp chết, sắp chết rồi... Nhanh đánh thức tiểu Cửu!"
"Tiểu Cửu, vẫn chưa chịu dậy sao?"
Từng cái đầu sư tử gầm lên.
Lúc này một cái đầu nhỏ nhất, trước đó vẫn trốn trong bờm sư tử ngủ say hiện ra: "Lại là ta... Trước đó vì để chạy khỏi trận pháp của đại tu Hợp Thể nên nguyên khí của ta đã trọng thương, lần này nói thế nào cũng phải bối bổ thật tốt cho ta một phen..."
"Chuyện này đương nhiên, khi bắt được Nguyên Anh cấp Phản Hư lần sau thì nhất định sẽ cho ngươi ăn đầu tiêu."
Cái đầu khác liên tục cam đoan: "Sao chúng ta lại lừa huynh đệ chứ?"
"Đã như vậy thì được rồi..."
Cái đầu sư tử có hình thể nhỏ nhất bất đắc dĩ thở dài, sau đó nó cắn chót lưỡi phun ra một tia tinh huyết.
Phốc!
Từng hoa văn tự nhiên xuất hiện, hội tụ lại ở phía sau tinh huyết, phảng phất như hóa thành một đạo huyết phù!
Trên phù này có ánh bạc mà Phương Tịch rất quen thuộc lóe lên.
"Phá Cấm Phù? Không đúng... Phải nói là Phá Cấm Phù của tu sĩ, nói không chừng đã bắt chước loại thần thông này mà thành..."
"Cái đầu sư tử nhỏ này hình như không quá thông minh, mặc dù các ngươi có chín đầu nhưng chỉ có một thân thể, một cái bụng, mặc kệ ai ăn thì cũng không phải đều giống nhau sao?"
Mặc dù cạn lời nhưng Phương Tịch biết không thể để con Cửu Thủ Thanh Sư này tùy tiện phá trận.
Nếu không mình chỉ là một tên Phản Hư trung kỳ thì thật sự không gánh nổi sự trả thù của nó.
Dù sao Xích Tùng Tử đang ở bên cạnh nhìn nên hắn cũng không tiện lấy Ngũ Hỏa Thất Cầm Phiến ra mà đập một quạt.
Nếu không Đông Thu Tử đến thì tình hình càng khó coi hơn..."
"Tiểu Huyền Quy, lên!"
Phương Tịch đưa chân đá Tiểu Huyền Quy vào trận pháp.
"Hống hống!"
Trong trận pháp, Cửu Thủ Thanh Sư đang dùng thần thông Phá Cấm Phù phá từng tấm phù lục một.
Mắt thấy sắp thoát khỏi đại trận thì bất chợt có một con Huyền Quy tư như núi xuất hiện.
Khí tức trên người nó tăng mạnh, thoáng cái đã đạt đến cấp sáu.
Phốc!
Tiểu Huyền Quy mạnh mẽ nhào ra, trên mai rùa có vô số đường vân sáng lên, hóa thành từng tấm thuận to lớn, hung hăng đụng vào Cửu Thủ Thanh Sư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận