Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 99: Cừu nhân (1)

Loạn!

Sau khi Thiên Thanh Như Thủy Trận bị phá, toàn bộ phường thị Thanh Trúc Sơn đều loạn.

Tán tu là đám tu sĩ hèn mọn nhất, đê tiện nhất, đồng thời cũng xảo trá nhất, hung tàn nhất.

Sau khi phán đoán hôm nay Tư Đồ gia đã không thể cứu vãn, sự tham lam trong lòng người bị kích phát, nhất thời tạo thành tình cảnh hoàn toàn đại loạn.

Khắp nơi đều có tu sĩ bị giết, cửa hàng bị cướp!

'Mẹ nó, loạn thật rồi!'.

Phương Tịch mắng một câu, sau đó cấp tốc bỏ chạy theo hướng ra ngoài phường thị.

Thừa dịp trận pháp nhị giai bị phá, đúng là cơ hội tốt để chạy trốn!

Hắn cũng không muốn trực tiếp xuyên không trong phường thị, có trời mới biết có thần thức của Trúc Cơ kỳ thả ra hay không, nếu ngẫu nhiên đảo qua bên này thì sao?

Vạn nhất hắn bị bại lộ bí mật có thể xuyên không, chẳng phải sẽ có chuyện vui xảy ra rồi sao?

Tán tu chạy trốn như Phương Tịch cũng có một bộ phận, phần lớn đều là người lão luyện thành thục.

Sưu sưu!

Thân pháp Phương Tịch nhanh như điện, lại dựa vào Mê Thải Y, vô tung vô ảnh.

Mặc dù mọi người đều là tu sĩ, nhưng lúc này cũng sẽ không có ai thi triển Linh Nhãn Thuật.

Hơn nữa hắn chạy về phía bên ngoài, cách chỗ hỗn loạn càng xa thì nguy hiểm càng nhỏ.

Trên đường đi, Phương Tịch đi ngang qua khu nhà lều, hắn vẫn có chút tiếc hận: "Những Linh mễ của ta gieo xuống, còn có những tĩnh rượu mà ta chôn giấu..."

Lúc này, khu nhà lều cũng hoàn toàn đại loạn, không ít tu sĩ nhìn qua phường thị Thanh Trúc Sơn ánh lửa ngút trời, gương mặt đều lộ ra vẻ bất an.

Cùng lúc đó, nhiều Linh nông yên lặng trở về phòng, cầm lấy pháp khí của bản thân.

"Gia gia... Gia gia không được đi!"

Bên ngoài một hàng rào, một nam hài khoảng sáu bảy tuổi đang gắt gao kéo lấy ống quần của một lão nông.

"Quai oa tử, gia gia đi không phải vì bản thân, ngươi ngoan ngoãn nghe lời phụ thân nấp kỹ chờ gia gia trở về!"

Đôi mắt lão nông thâm thúy, trên tay lão cầm một kiện pháp khí Lão Yên Oa có cán dài, thân làm bằng hoàng đồng, miệng thì bằng bạch ngọc, phóng đến phường thị như làm việc nghĩa chẳng từ nan.

Lão đã sống đủ, lần này lão đi có thể sẽ chết, nhưng cũng có thể mang về đầy đủ linh vật, để con đường của tôn nhi thông thuận không ít.

"Lão công..."

Bên trong khu nhà lều, thỉnh thoảng truyền đến tiếng la khóc của nữ tử.

Nghe nhiều khiến gương mặt của Phương Tịch dần dần trở nên chết lặng, sau đó hắn một đường đi xa.

Hắn đã hạ quyết tâm, một khi rời xa chiến trường, lập tức hắn sẽ chạy trốn đến Đại Lương.

Dù sao hắn cũng phải chờ khoảng thời gian hỗn loạn này trôi qua mới có thể cân nhắc chuyện kế tiếp.

Ầm ầm!

Ngay lúc Phương Tịch vừa chạy ra khỏi khu nhà lều, bất chợt từ sau lưng của hắn truyền đến một tiếng vang thật lớn, ba động linh lực kinh khủng khiến trái tim của hắn cũng vì đó mà mạnh mẽ run lên.

Tiếp theo hắn thấy vô số lưu quang bay ra khỏi phường thị, tản ra bốn phương tám hướng để chạy trốn.

'Mẹ nó, có pháp khí phi hành thì ghê gớm lắm sao?'.

'Được rồi, đúng là có ghê gớm!'.

Nhìn qua từng tu tiên giả điều khiển pháp khí phi hành, hóa thành lưu quang bay qua đỉnh đầu của mình, Phương Tịch hơi ghen ghét chửi bậy.

Sau khi rời khỏi Thanh Trúc Sơn, bất chợt lông mày Phương Tịch nhíu lại.

Ở sau lưng của hắn đang có ba đạo độn quang dây dưa lẫn nhau... Trong nháy mắt đã lướt qua hắn, hướng về phía trước.

Một tu sĩ điều khiên hắc vân trong đó vậy mà lại là người quen của hắn!

Đối phương mặc một bộ trang phục của tiểu nhị, tu vi chỉ có Luyện Khí sơ kỳ, lúc này y lại không ngừng lấy ra phù lục trong túi trữ vật, điên cuồng công kích bóng hình xinh đẹp đang điểu khiển Thiết Diệp Chu ở phía trước.

Rõ ràng là Rõ ràng là tiểu nhị của Bách Xảo Lâu Kỳ Nghênh Tùng!

Tên này lúc trước đã gọi cướp tu đến cướp hắn, nếu như không phải Phương Tịch đã đột phá Luyện Thể tầng hai, nói không chừng đã chết rồi!

Thù này không thể không báo!

"Tiện nhân, ngươi chạy không thoát đâu!"

Nghênh Tùng chủ yếu là phụ trợ, ở bên cạnh y còn có một đại hán vạm vỡ đang điều khiển phi toa, một thân tu vi của người này bất ngờ đã đạt đến Luyện Khí hậu kỳ!

Lúc này, đại hán đang nhìn chằm chằm vào bóng dáng xinh đẹp phía trước, trong miệng thì không ngưng phun ra ô ngôn uế ngữ.

Mà bóng dáng xinh đẹp kia vậy mà Phương Tịch cũng rất quen thuộc, chính là Tư Đồ Thanh Thanh!

"Vậy mà lại là nữ tử này sao? Cô ấy bị truy sát một đường đến đây sao?"

"Quả nhiên, tình hình của Tư Đồ gia đã rất tồi tệ rồi, đây là đang đột phá vòng vây chạy thoát thân sao?"

Phương Tịch nhìn qua tên đại hán Luyện Khí hậu kỳ kia, trên gương mặt của hắn tràn đầy vẻ kiêng kị.

Người này mặc một bộ cát hoàng ma bào, đôi mắt như chuông đồng, trên mặt còn có vết sẹo như con rết, đặc biệt là tu vi của gã đã đến Luyện Khí hậu kỳ, xem ra sẽ rất khó trêu chọc!

So sánh với Tư Đồ Thanh Thanh chỉ là Luyện Khí trung kỳ, căn bản không tính có bao nhiêu trợ lực.

'Vì một tên cừu nhân, lại mạo hiểm như vậy, không tốt lắm đâu?'.

'Nếu không thì thôi? Đại thù có thể sau này lại báo, đến Đại Lương bóp quả hồng mềm không tốt sao?'.

Phương Tịch cố ý lượn nửa vòng tròn, chuẩn bị im lặng rút lui.

Về phần Tư Đồ Thanh Thanh?

Sống chết của nữ tử này có liên quan gì đến hắn đâu?

Ngay lúc hắn định đi đường vòng, đấu pháp giữa không trung lại có biến hóa mới.

Sắc mặt của Tư Đồ Thanh Thanh đang đứng trên Thiết Diệp Chu ở phía trước tái nhợt, nàng quay về sau nhìn đại hán hoàng bào và Nghênh Tùng đang càng ngày càng gần, bèn cắn răng lấy ra một viên Hôi Bất Lưu Thu to như quả nhãn trong túi trữ vật ra, rồi bắn về phía sau.

Cùng lúc đó, nàng kháp quyết, một tấm linh phù bay lên, hóa thành vô số lá tùng màu xanh đâm về phía sau.

"Chút tài mọn!"

Đại hán hoàng bào Luyện Khí hậu kỳ cười lạnh, gã cũng lấy ra một thanh pháp khí trường kiếm kim sắc, đánh bay từng lá tùng, tiếp theo thẳng hướng Tư Đồ Thanh Thanh.

Nhưng khi gã nhìn thấy tiểu cầu đen nhánh xen lẫn trong lá tùng, vẻ mặt bất chợt biến đổi: "Không tốt... Âm Lôi Tử?"

Ầm ầm!

Trên bầu trời bất chợt có đạo sấm sét đen nhánh lóe lên.

Thi thể đại hán hoàng bào bị cháy đen từ trên trời rơi xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận