Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 61: Giết đến tận cửa (1)

Phương Tịch đưa tay vào trong ngực lấy ra một bình thuốc nhỏ, đổ ra một dược hoàn màu hồng phấn, hắn trực tiếp nhét vào trong miệng của Thuần Vu.

Lúc này, mặc dù Thuần Vu đang hôn mê, nhưng dường như nàng vẫn hơi kháng cự.

Bất quá Phương Tịch cũng sẽ không khách khí với nàng, hắn cạy hàm răng của nàng ra nhét dược hoàn vào...

Trừ chuyện đó ra. hắn còn lấy ra vài cây châm, rồi cắm lên đầu của Thuần Vu.

"Ô..."

Mí mắt Thuần Vu run rẩy, bất chợt nàng mở mắt ra, đôi mắt của nàng vốn dĩ thanh tịnh, lúc này là hiện ra vẻ mơ màng.

"Nói cho ta biết tên của ngươi..."

Hai mắt Phương Tịch đại phóng tinh quang, trong lời nói của hắn lại mang theo một cỗ lực lượng kỳ dị.

Đây là Mê Hồn Thuật!

Phương Tịch đã học được tiểu khiếu môn này từ chỗ Cửu Huyền Thượng Nhân.

Để thi triển thuật này, không chỉ cần phải phối hợp với dược vật, sử dụng kim châm, mà thuệ này chỉ có thể do Tu tiên giả có linh thức thi triển với phàm nhân không có linh thức, nếu như đối tượng bị thi thuật dù chỉ là Tu tiên giả Luyện Khí tầng một cũng hoàn toàn vô hiệu, có thể nói thuật này có rất nhiều hạn chế.

Còn Sưu hồn thuật trong truyền thuyết có thể thi triển với Tu tiên giả, ngay cả nghe Phương Tịch cũng chưa từng nghe qua bao giờ.

"Thuần Vu..."

Đôi mắt của Thuần Vu chợt nổi lên một tia thanh mang, ngơ ngác trả lời.

"Nói cho ta biết, địa vị của ngươi ở Nguyên Hợp Sơn..." Phương Tịch tiếp tục đặt câu hỏi.

"Chấp sự của phân bộ Nguyên Hợp Sơn tại Thành Hắc Thạch..."

"Lần này ngươi ra ngoài là có mục đích gì?"

"Trấn thủ sư thúc phân phó, bắt Trương Tuấn Minh nhưng phải lưu lại mạng của hắn..."

"Bắt hắn sao? Chuyện này hơi kỳ quái..." Phương Tịch sờ cằm: "Nói hết cho ta biết về võ công của ngươi... Còn có chỗ để công pháp và Thần Ý Đồ..."

...

Sau nửa canh giờ.

"Đáng tiếc..."

Phương Tịch nhìn qua thân hình mỹ hảo của Thuần Vu, hắn thở dài.

Căn cứ vào lời khai của đối phương khi trúng Mê Hồn Thuật, nàng cũng không tu luyện mật truyền trấn phải của Nguyên Hợp Sơn là Nguyên Hợp Ngũ Lôi Thủ!

Thực ra trong phân bộ Nguyên Hợp Sơn chỉ có mình Lệnh Hồ Dương được chân truyền, nhưng cũng chỉ là một bộ phận chưa trọn vẹn, cao nhất chỉ đến Chân kình võ sư, gã cũng không có nội dung Võ Thánh sau đó.

Ân, trong ký ức của Thuần Vu, còn có một cách xưng hô khác liên quan đến tông sư là Chân Cương Võ Thánh!

Trừ chuyện này ra, nàng nãy đã không còn tác dụng gì nữa.

Bàn tay Phương Tịch khẽ vuốt mái tóc của đối phương, lướt qua vành tai mượt mà của nàng, cái cằm xinh xắn, tiếp theo hắn di chuyển bàn tay đến cái cổ thon dài như thiên nga của nàng.

Răng rắc!

Gương mặt hắn không chút cảm xúc đã vặn gãy cổ nàng.

Một đời giai nhân, vậy mà đã hương tiêu ngọc vẫn.

Không có chuyện máu chó xảy ra.

"Xem ra, ta vẫn phải đối mặt với Lệnh Hồ Dương rồi."

Thật sự Phương Tịch không muốn giao thủ với một Chân kình võ sư có thể so với tu sĩ Luyện Thể tầng hai.

Mặc dù đối phương cũng không phải là Tu tiên giả, có rất ít thủ đoạn.

Nhưng bây giờ, hắn không còn lựa chọn nào khác.

...

Nửa tháng trôi qua rất nhanh.

Phân bộ Nguyên Hợp Sơn.

Từng đội ngũ ra ngoài điều biến mất, không có ngày trở về.

Cho dù là tên đệ tử ngốc nhất, cũng phát hiện có chuyện không đúng.

Một nhóm, hai nhóm biến mất, có thể xem như vận khí của bọn chúng không tốt.

Nhưng tất cả đệ tự được phái ra ngoài để thu thập vật tư đều mất tích, tuyệt đối không phải là Chú nhân và Mộc nhân không có linh trí có thể làm được!

Bên ngoài, tuyệt đối có một tên địch nhân kinh khủng, đang đi săn nhân mã của Nguyên Hợp Sơn!

Thậm chí, thuật truy tung của đối phương cũng rất cao minh.

Mấy lần Lệnh Hồ Dương nổi trận lôi đình ra ngoài tuần tra, thậm chí gã còn giả dạng đệ tử bình thường, xen lẫn trong đội ngũ để làm mồi nhử, nhưng từ đầu đến cuối đều không thấy được bóng dáng của tên địch nhân giảo hoạt kia!

Bị chuyện này ảnh hưởng, vốn những võ quán đã đáp ứng liên minh lại thay đổi thái độ thành khoanh tay đứng nhìn.

Dù sao những lão hồ ly kia am hiểu nhất là mượn gió bẻ măng, là cỏ đầu tường.

Mà tính tình của Lệnh Hồ Dương càng ngày càng nôn nóng, gã đối với những đệ tử bình thường không phải đánh thì mắng, còn có không ít đệ tử không chịu nổi áp lực, đều chạy trốn.

Dẫn đến một Nguyên Hợp Sơn to lớn như vậy lại rơi vào hoàn cảnh tan đàn xẻ nghé...

"Ghê tởm!"

Kiều Ngũ Xương nhìn qua đại môn.

Ranh giới vốn rất bình thương kia bây giờ lại giống như một vực sâu kinh khủng.

Ngời cứ điểm của Nguyên Hợp Sơn ra, dường như đang có vô số quái vật ẩn núp xung quanh, chuyên môn đi săn bọn họ.

Chỉ có lúc ở bên cạnh Lệnh Hồ Dương mới có thể cảm nhận được chút an toàn.

Từ lâu y đã không dám ra ngoài, nhưng ngày đêm tiêu hao lương thực, khiến y càng ngày càng lo lắng.

"Chấp sự đại nhân, lương thực của chúng ta đã sắp không đủ ăn rồi, phải làm sao bây giờ?"

Một đệ tử Nguyên Hợp Sơn bước đến bên cạnh Kiều Ngũ Xương, nhỏ giọng bẩm báo.

"Làm sao có thể?"

Bản năng Kiều Ngũ Xương không tin, dù sao bọn họ cũng là thế lực dự trữ lương thực rất đầy đủ.

Nhưng sau khi y suy nghĩ, sắc mặt đã từ trắng chuyển sang hồng, nổi lên một tia dữ tợn: "Hôm nay ta đích thân dẫn đội, điều tra tất cả phòng của đệ tử, tất cả nữ nhân cướp tới đều giết hết, trước tiên bắt đầu tư bản chấp sự... Chuyện này chẳng phải là đã giảm đi một ngụm lớn rồi sao?"

"Vâng..."

Vốn là tên đệ tử này còn muốn nói thêm cái gì đó, nhưng ngay cả chấp sự đại nhân đều muốn dẫn đầu chém giết tiểu thiếp phủ thừa, hắn cũng không còn lờn nào để nói.

"Ngươi đi xuống đi..."

Sau khi đuổi tên đệ tử này đi, Kiều Ngũ Xương càng ngày càng cảm thấy có cơn giận trong lòng, y tự nhủ: "Không được... Ta phải đi nói chuyện với trấn thủ sư thúc một chút, cứ tiếp tục như vậy là không được!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận