Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 901: Đấu pháp

Thu vàng quang đãng.
Từng mẫu ruộng lúa cạnh Bạch Cam Thôn vàng óng.
Từng đống lớn, nông dân xung quanh đều vui sường vì bội thu.
Dưới cây hoa đào, Phương Tịch ngẩng đầu nhìn quả đào từ xanh chuyển thành trắng hồng, yên lặng tính xem khi nào đào có thể ăn được.
Mặc dù là một đại tu sĩ Phản Hư hậu kỳ mà ở đây suy nghĩ chuyện quả đào thì thật sự quá nhàn rỗi.
Nhưng không sao cả.
Là người trường sinh nên Phương Tịch đã có thói quen như vậy từ lâu.
Hắn cũng không vội ra ngoài gây chuyện mà chỉ yên lặng chờ đợi.
Tỉ như lúc này hắn ngoại trừ chờ đào chín ra vẫn còn thu hoạch khác.
"Cam Ngọc, bái kiến tiên sinh!"
Ngoài cửa có một thanh niên bước vào, y phục trên người đã phai màu, hốc mắt hơi sâu, dường như đã rất lâu rồi không ngủ ngon.
"A Ngọc à..."
Phương Tịch chào hỏi: "Nếu ngươi đến chậm hơn mấy ngày nữa thì đào của ta đã chín mọng rồi..."
Cam Ngọc ngẩng đầu nhìn từng quả đào to, lại cười khổ rồi chắp tay, sau đó lấy trong ngực ra ba quyển Đạo Kinh: "Thư tịch mượn của tiên sinh trước đó ở đây, hôm nay đến để trả lại..."
Trong khoảng thời gian này, Cam Ngọc thật sự đã liều mạng học.
Không chỉ mượn sách ở chỗ Phương Tịch để xem mà còn đến những gia đình giàu có xung quanh giúp người ta chép thư tịch để mượn những quyển Đạo Kinh khác.
Sau đó trong nhà còn phải làm ruộng, cày đất, gần đây còn đến mùa thu hoạch nên rất bận.
Sau khi làm xong những chuyện này thì dù Cam Ngọc đã khai khiếu, lại từng dùng linh vật đại bổ nhưng vẫn mệt lả người.
Theo quan điểm của Phương Tịch thì nếu Cam Ngọc vẫn là thanh niên gầy yếu trước kia e là đã mệt đến chết rồi!
Nhưng Cam Ngọc bây giờ mặc dù rất mỏi mệt nhưng đôi mắt vẫn sáng ngời có thần, đỉnh đầu có từng tia văn khí, gần như sắp ngưng tụ thành hình.
Kết quả lần này không nói đậu chắc nhưng cũng có hi vọng rất lớn.
"Sau khi A Ngọc ngươi trở về thì sẽ chuẩn bị thi Hương đúng không? Đã chuẩn bị xong lộ phí chưa?"
Phương Tịch chậm rãi hỏi.
"Vẫn chưa... Định mượn trong tộc một chút."
Cam Ngọc thành thật trả lời.
Mặc dù y dựa vào thoát thai hoán cốt, sau đó khổ luyện chữ đẹp tìm được công việc chép sách nhưng để mượn sách xem nên y cũng không thể lấy tiền.
Đến bây giờ sau khi trong nhà thu hoạch xong còn phải nộp thuế, khẩu phần lương thực còn lại cũng không dư dả gì.
Lại thêm con gà mái kia đã chết... Nên bây giờ trong nhà thật sự chỉ có bốn bức tường.
Cũng may truyền thống gia tộc thời nay cũng nồng hậu, Cam Ngọc sắp đi thi khoa cử, trong tộc cũng phải gom góp chút tiền bạc để hỗ trợ.
"Ừ... Đại đạo Hỗn Nguyên giải thích thế nào?"
Phương Tịch thu Đạo Kinh lại rồi chợt hỏi.
"Hỗn Nguyên giả, nguyên khí chưa phân, hỗn độn là một, cũng khởi nguồn của nguyên khí..."
Cam Ngọc không lưỡng lự, lập tức mở miệng trả lời.
Phương Tịch lại hỏi thêm mấy câu kinh ý, phát hiện Cam Ngọc đều đối đáp trôi chảy hết thì không khỏi hài lòng: "Ngươi có bản lĩnh như vậy thi Đồng Tử sẽ không có vấn đề gì, chỉ là hỏa hầu cũng chưa chắc đến cao trung, phải xem có số mạng này hay không..."
Nói đến số mạng thì Cam Ngọc lại nghĩ đến Long Vương giếng, trong lòng lập tức ớn lạnh.
Mình đang liều chết đánh cược một lần, nếu Long Vương giếng biết thì chắc chắn sẽ phá hư chuyện tốt của mình!
Hai phe đã là thế không chết không thôi.
Mà nghĩ đến lúc khoa cử hàng năm, trong trường thị luôn có thí sinh bị điên thì Cam Ngọc lập tức không rét mà run.
"Xin tiên sinh hãy dạy ta!"
Cam Ngọc vén vạt áo lên hành đại lễ.
Được người khác đầu tư không có gì xấu hổ, đáng xấu hổ chính là không có giá trị để đầu tư.
Y đã hiểu rõ điểm này từ lâu.
"Mặc dù ta không có công danh trên người nhưng cũng hiểu được một chút về chuyện khoa cử, cái gọi là Diêm Vương dễ chiến, tiểu quỷ khó chơi... Lúc đến huyện nha báo danh, vào trường, sắp xếp chỗ ngồi thì thư lại các phương đều phải chuẩn bị, nếu không sẽ có chút khả năng phân đến 'Xí hào'... Bây giờ tông tộc Cam thị suy sụp, e là không gom được bao nhiêu tiền."
Phương Tịch đưa tay vào trong tay áo, lấy mấy thỏi bạc lấp lánh ánh bạc ra đặt lên bàn.
Thỏi bạc này ngoài tròn trong vuông, vậy mà là dùng hợp kim bạch ngân đúc, mặt trước có khắc bốn chữ triện 'Chiêu Tài Tiến Bảo'.
"Với tài học của ngươi nếu không thi đậu thật sự quá đáng tiếc, lão phu sẽ giúp ngươi chín ngân tiền!"
Phương Tịch nói.
Lưu thông nhiều nhất ở thế giới này vẫn là tiền đồng, trên đó là ngân tiền giống như tiền đồng, một ngân tiền có thể đổi được một ngàn tiền đồng.
Mà trên ngân tiền còn có kim tiền, một kim tiền có thể đổi được trọn vẹn trăm ngân tiền!
Thật ra chín ngân tiền này có giá trị rất lớn, đủ để người bình thường sống được mấy năm.
Phương Tịch cũng không cho nhiều, mặc dù hắn có thể tùy tiện cho ngàn kim nhưng lại không phù hợp với thân phận tiên sinh dạy học.
"Đa tạ tiên sinh."
Cam Ngọc không nhiều lời, cất chín ngân tiền lại rồi chắp tay nói: "Đại ân đại đức của tiên sinh, mai sau vãn sinh nhất định dùng ngàn kim để báo đáp!"
Nhưng trong lòng y thì quyết định phải đến miếu Thành Hoàng ở huyện thành, hoặc đạo quán để sử dụng số tiền kia.
So sánh với nhau thì dù bị phân đến xí hào, Cam Ngọc cũng có tự tin sẽ trúng tuyển.
Nhưng nếu gặp phải kẻ thù Long Vương giếng thì mọi chuyện khó nói.
Số tiền này vẫn phải dùng trên lưỡi đao!
Hôm sau.
Cam Ngọc mang cái túi lít nha lít nhít đường may do mẫu thân may, rưng rưng từ biệt lão mẫu đến huyện thành.
Mặc dù Bạch Cam Thôn chỉ cách huyện thành có mấy chục dặm nhưng đường núi quanh co, còn có sông lớn cản đường nên y nhất định phải xuất phát sớm.
Cam Ngọc đã hẹn với một người bán hàng ở trong thôn, lúc này cùng nhau đồng hành, trên đường đi cũng có bạn.
Nửa ngày sau, hắn chia ra với người bán hàng, đến một bến thuyền thì thấy mấy chiếc thuyền ô bồng đã cập sát bờ, chủ thuyền cười ha hả mời chào: "Vị thư sinh này muốn đến huyện thành phải không? Thuyền của lão Lý ta là an toàn nhất, một chuyến chỉ cần một tiếng đồng, gia súc tính thêm..."
"Đúng vậy."
Cam Ngọc lấy trong tay áo ra một đồng tiền rồi lên thuyền, chọn một chỗ ngồi xuống, ôm túi vào trong lòng.
Vù vù!
Gió nhẹ nhàng thổi khiến mặt sông xuất hiện từng gợn sóng.
Chân trời xuất hiện một mảng mây đen như sắp mưa.
"Cơn mưa này nói đến là đến mà..."
Chủ thuyền khoác áo tơi lên, đội mũ rộng vành rồi chống sào trúc.
Thuyền ô bồng chậm rãi rời khỏi bờ sông, từng giọt nước mưa rơi xuống mặt sông, sương mù mờ mịt, như mộng như ảo.
Chẳng biết tại sao tim Cam Ngọc lại chợt đập rộn lên, y có chút sợ hãi.
Soạt!
Y nhìn chăm chú lên mặt sông, chỉ cảm thấy dường như có một bóng đen to lớn lướt qua...
Dưới đáy sông lớn.
Một con cá chạch đen nhánh, thân hình thon dài, to cỡ mấy trượng, chỉ là nó hơi mơ hồ.
Lúc này nó nhìn chằm chằm phía trước, vậy mà mở miệng nói tiếng người: "Trương Hữu Đức, ngươi muốn cản ta sao?"
"Ai..."
Ở phía trước Long Vương giếng rõ ràng là thổ địa của Bạch Cam Thôn Trương Hữu Đức.
Lão giả này cau mày, nắm trượng gỗ đào trong tay, quát lên: "Lão hủ cũng biết ngươi bị oan... Kỳ hạn kinh sát của Thành Hoàng lão gia đến phải phá án trong thời hạn nên văn võ phán quan cũng không còn cách nào mới bắt ngươi bổ sung, tránh cấp trên mất mặt... Tất cả mọi người đều biết ngươi bị oan nên mới cho phép ngươi dùng thân cá chạch, chỉ cần trở lại giếng là có thể hết tội!"
"Chuyện này bắt nguồn từ lão hủ nên ta không thể không quản!"
"Lão hủ chỉ xin Long Vương giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho Cam Ngọc lần này, sau đó chờ có kết quả khao cử lần này rồi tính, có được không?"
"Chờ?" Cá chạch to lớn cười lạnh: "Tinh quái như chúng ta mở linh trí khó càng thêm khó, còn phải một lòng chính đạo, khổ tu công đức mới được một điểm thiện quả, bao nhiêu yêu quá không phục Đạo Luật đã bị Thiên Lôi đánh chết... Ta vì chức thần Long Vương giếng bất nhập phẩm này mà khổ tâm tru trì mấy trăm năm, cứu vô số kẻ rớt xuống nước, kết quả bây giờ chỉ vì một người mà không còn... Kẻ này không chết thì mối hận trong lòng ta khó tan!"
Hai âm hồn đang giằng co vẫn chưa phát hiện ở dưới đáy sông còn có một con khôi lỗi hắc ngư đang lẳng lặng nhìn tất cả những chuyện này.
Dưới cây hoa đào, thần thức Phương Tịch khẽ động, sờ cằm: "Nếu nói thật ra thì hình như chuyện này là do ta..."
"Hình như là do ta thiên địa nguyên khí làm mưa, kết quả bị Thổ địa công phát hiện mà báo cáo..."
"Sau đó Thành Hoàng lại hồ đồ xách Long Vương giếng xui xẻo này để kiếm công..."
"Nhân quả dây dưa này, thật sự đan xen từng vòng, một khi vào lưới rồi thì khó mà thoát thân..."
Ngay khi Phương Tịch đang cảm khái thì hai mao thần bất nhập lưu đã bắt đầu động thủ.
Con cá chạch kia điều khiển Thủy Nguyên Lực hóa thành từng dòng nước ngầm, hiển nhiên đấu pháp trong sông lớn thì nó chiếm lợi.
Còn Trương Hữu Đức kia lại là thần thổ địa, chỉ có thể chống lên một tấm quang thuẫn vàng sẫm, đau khổ chèo chống.
"Hừ!"
Long Vương giếng phun ra một đoàn dịch đen.
Đây là một ngụm Trọng Thủy mà nó đã tinh luyện trăm năm.
Hắc thủy vừa được phun ra đã lập tức hóa thành một tấm lưới đen lớn, nhốt Trương Hữu Đức vào trong.
Thấy vậy Long Vương giếng cười lạnh một tiếng rồi lắc đầu vẫy đuôi bơi về phía thuyền ô bồng.
Một khi nó đụng lật thuyền này, khiến thuyền hủy người vong thì không chỉ có một mình Cam Ngọc chết.
Trương Hữu Đức nhìn thấy cảnh này thì lòng lập tức khẩn trương.
Thật ra nếu chỉ chết một mình Cam Ngọc cũng không có chuyện gì nhưng nếu chết nhiều người thì nói không chừng lão sẽ bị liên lụy ở chỗ Thành Hoàng.
Lúc này tay lão lóe lên ánh sáng, một viên châu màu vàng sẫm hiện ra.
Ở trong viên châu có mây mù lượn lờ, mơ hồ hiện ra cảnh một mảnh sơn thôn, chính là Bạch Cam Thôn!
Ánh vàng lóe lên, tấm lưới hắc thủy đã bị cắt ra một khe hở lớn.
Ba!
Viên châu màu vàng sẫm bay ra, trong nháy mắt như nặng vạn cân, đập lên người của Long Vương giếng.
"Lực lượng thần chức..."
Long Vương giếng hô đau rồi phát ra tiếng gào tê tâm liệt phế: "Lão thất phu... Để ta xem ngươi có thể bảo vệ tên kia đến khi nào?"
Bị đau nó cũng không quản được Cam Ngọc nữa mà hóa thành một hắc ảnh nhanh chóng bỏ chạy.
"Phù... May quá, chỗ này cũng không phải Bạch Cam Thôn, thần lực tiêu hao khó mà bổ sung, nếu nó muốn tiếp tục thì lão hủ sẽ rất phiền phức."
Trương Hữu Đức lập tức thở phào, vội thu pháp khí viên châu màu vàng sẫm lại rồi đưa mắt nhìn chuyến thuyền ô bồng kia cập bờ mới hóa thành một đạo hoàng quang bay đi.
Nơi xa, phía trước Long Vương giếng có một con hắc ngư từ trong bùn xông ra.
"Muốn chết!"
Long Vương giếng đang rất tức giận, nó lập tức quăng đuôi tới.
Mặc dù bây giờ nó là thân thể âm hồn nhưng giết một số phàm vật cũng không cần hao phí pháp lực gì.
Nhưng một khắc sau, con hắc ngư kia mở miệng phun ra một cây hắc phiên!
Trên hắc phiên có từng phù văn xuất hiện rồi hóa thành xiềng xích, trong khoảnh khắc đã trói Long Vương giếng lại nuốt vào trong phiên rồi biến mất không thấy đâu nữa...
Đối với cự phách ma đạo như Phương Tịch thi triển pháp thuật câu một âm hồn chỉ tương đương với tu sĩ Luyện Khí đương nhiên dễ như trở bàn tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận