Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 1317: Đồ nhi (1)

Tiếng cười của hắn còn chưa dứt, một ánh kiếm lại từ trên cao hạ xuống, đánh bại sát khí đào hoa mỏng manh, một kiếm chém rơi đầu vị Đào Hoa Công Tử này!
Tiêu Diêu Vương bị máu bắn lên mặt, phát ra một tiếng thét chói tai có thể tương đương với nữ nhân.
Thôi Phi Nương còn tưởng rằng Tiêu Diêu Vương cuối cùng muốn ra tay, lập tức kêu A Ngưu xông lên sàn thuyền, cơ thể không nhịn được, bất giác run lên.
Chỉ thấy từng ánh kiếm hiện ra đầy trời, không ngờ đó đều là Kiếm Tiên Kiếm Hiệp cao quý bình thường khó gặp được một lần!
- Chính là hai người này!
- Không ngờ bọn họ đều may mắn nhận được chí bảo do các tiền bối để lại. Chúng ta không thể để cho bọn họ rời đi được!
Lúc này, những Kiếm Tiên Bàng Môn quát tháo rít gào. Bọn họ thậm chí vì lo lắng chuyện phân chia bảo vật sau khi xong việc mà ra tay với nhau.
Thôi Phi Nương và A Ngưu là hai nguyên chủ của số bảo vật đó lại giống như bọn họ bị lãng quên vậy.
Tuy Phương Tịch thổi một hơi sẽ khiến cho phần lớn những Kiếm Tiên Bàng Môn kia chết như rạ. Nhưng đối với người phàm trên thuyền, bọn họ vẫn là tai ương ngập đầu!
- Các vị tiên trưởng, tiểu nữ tử bằng lòng dâng ra bảo vật, vẫn mong các vị tha mạng cho ta.
Thôi Phi Nương lập tức lặng lẽ vận nội lực, khiến âm thanh truyền ra xa.
- Vậy còn tạm được... nương tử này không tệ, có thể làm tiểu thiếp của bản đảo chủ!
Một văn sĩ trung niên cầm ngọc tiêu trong tay mỉm cười.
Gương mặt hắn như quan ngọc, tướng mạo trông nho nhã, có dáng vẻ và khí chất của một thư sinh.
Nếu đặt hắn ở trong giang hồ võ lâm, cũng xứng với danh hiệu là mỹ nam tử, đủ khiến cho một vài người đẹp hết thời phải động lòng.
Nhưng Thôi Phi Nương nghe được, nàng chỉ cảm thấy tức giận đến mức cơ thể không ngừng run rẩy.
Từ xưa tới nay, nàng vẫn luôn cao ngạo, đã bao giờ bị sỉ nhục và áp bức như vậy chứ?
Lúc này, nàng bị một pháp lực của văn sĩ trung niên kia ép tới phải quỳ gối ở trên sàn thuyền. Từng khớp xương trên toàn thân nàng đều phát ra từng tiếng răng rắc. Nhưng trong lòng nàng chỉ có một ý nghĩ:
- Cầu tiên, ta cần phải tu tiên... Cho dù đời này ta không thể thành công, vậy đời tiếp theo cũng cần phải cầu tiên nhập đạo, mới có thể không phải sống một cách hèn mọn, bị xem như một con kiến hôi!
Bên cạnh nàng, A Ngưu nổi giận gầm lên một tiếng, toàn thân phát ra từng tiếng sấm sét nổ vang. Hắn không ngờ đã miễn cưỡng đứng lên.
- Ơ?
Văn sĩ trung niên mỉm cười:
- Thằng nhóc này có gân cốt không tệ, có thể nói là đã vượt qua giới hạn của võ đạo nhân gian, có thể đưa về làm người hầu để sai khiến.
Đúng lúc này, phía chân trời bỗng nhiên có ánh sáng lóe lên, có hai đường kiếm quang hiện ra!
Trong hai đường kiếm quang này có một đường giống như Khí Trùng Đấu Ngưu, một đường lại giống như hoa nở rộ khắp nơi. Chúng bay được một vòng, Kiếm Tiên Kiếm Hiệp đầy trời không ngờ đều bị chém rơi đầu!
Ánh kiếm Khí Trùng Đấu Ngưu rơi vào trước mặt A Ngưu, trong đó hiện ra một thanh phi kiếm.
Thanh phi kiếm này có kiếm khí rét lạnh, trên chuôi kiếm hiện lên hình đầu bò dị thú. Đó chính là một thanh Thanh Ngưu Kiếm!
A Ngưu nhìn thấy thanh kiếm này, lập tức cảm thấy khá thân thiết, một tay chộp lấy thanh kiếm trong tay.
Thôi Phi Nương nhìn ánh kiếm như ngàn hoa khoe sắc thắm lơ lửng ở trước mặt mình lại là một thanh phi kiếm hai lưỡi đã khai phong.
- Vạn Hoa Kiếm?
Nàng thì thào một tiếng, cảm giác thanh phi kiếm này có chút quen mắt, giống như là người nào đó trong những cao túc Thục Sơn đã sử dụng.
- A... Vậy phải làm thế nào đây?
Tiêu Diêu Vương lau vết máu trên mặt, hoảng hốt lo sợ:
- Cái chết của Diêu công tử chết còn có rất nhiều tiên gia này, là ngươi, đều là ngươi!
Hắn nhìn Thôi Phi Nương, dáng vẻ dần dần trở nên dữ tợn.
- Thì ra là thế...
Thôi Phi Nương cảm nhận được Vạn Hoa Kiếm thân thiết với mình, lại có chút kháng cự.
Nàng nhìn thấy Tiêu Diêu Vương, không khỏi nở nụ cười khiến trăm hoa phải e thẹn:
- Vương quyền thế tục… giống như mây bay...
Nàng nắm chặt Vạn Hoa Kiếm. Lúc này kiếm tâm thông linh không còn ngăn cách với thanh phi kiếm này, một đường kiếm quang lóe lên, đầu của Tiêu Diêu Vương lại bay.
- Vương gia?
Một bóng người nhào ra. Người đó chính là Lam tiên sinh. Nhưng hắn mới lao ra giữa không trung, đã bị Thanh Ngưu Kiếm xuyên qua ngực, ngã xuống đất và hóa thành một thi thể.
Lúc này, có thể nói trên sàn thuyền là một cảnh gió tanh mưa máu.
Những nô bộc và người chèo thuyền, cung phụng vương phủ đều trốn ở trong khoang thuyền. Bọn họ bị dọa đến run rẩy.
- Thôi cô nương, kiếm này?
A Ngưu thu Thanh Ngưu Kiếm, lại vò đầu gãi tai.
Thôi Phi Nương cũng chợt hiểu ra, nhìn về phía hư không lạy tám cái:
- Cảm ơn tiền bối đã cứu mạng!
- Không có gì!
Ánh sáng màu xanh lóe lên, bóng dáng của Phương Tịch hiện ra.
Hắn nhìn Thôi Phi Nương và A Ngưu không khỏi gật đầu:
- Hai người các ngươi một người là con cháu người quen cũ của ta, một người chính là tọa kỵ của bằng hữu tốt ta chuyển thế, đều có chút duyên phận với ta. Hôm nay, ta tặng các ngươi một thanh phi kiếm, trên đó có một trang kiếm quyết. Các ngươi tập nó, tương lai nhất định có thể ra vào Thanh Minh, là người trong Kiếm Tiên có hy vọng đạt tới Nguyên Thần…
Bạn cần đăng nhập để bình luận