Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 1371: Cuối cùng (2)

Ở trong tin tức tình báo, Úc Tu chính là cao thủ đứng đầu Phong Duyên Trai, trong bọn họ không chừng còn che giấu mấy vị Tiên Nhân.
Hắn là chiến lực mạnh nhất, tất cả cần phải mang theo bảo vật áp trận.
Hơn nữa, mục tiêu quan trọng nhất là Tinh Thần Dịch có tới 99% ở trên người đối phương.
Thủ lĩnh Tiên Nhân áo đen tất nhiên sẽ không bỏ qua.
Các phỉ tiên còn lại chỉ có thể dựa vào vận may của mình để truy kích Tiên Nhân Phong Duyên Trai khác đang chạy thục mạng.
Phỉ tiên lựa chọn truy kích Phương Tịch che kín người trong một bộ trường bào màu xanh sẫm. Lúc này, hắn nhìn theo hướng Phương Tịch rời đi, trên mặt thoáng hiện ra nụ cười lạnh.
- Thuật độn thổ à?
Mặc dù độn thuật ngũ hành chỉ là pháp môn nhỏ, nhưng ở trong tay tu sĩ Kim Đan Nguyên Anh, một lần chỉ có thể trốn xa vài dặm, đến trong tay Phương Tịch lại là mười nghìn dặm.
Tu sĩ mặc trường bào xanh sẫm hừ lạnh một tiếng, hai tay bấm quyết, trong miệng không ngừng lẩm bẩm vài từ.
Từ trong tay áo hắn lập tức vọt ra một mãng xà màu xanh lục giống như bộ xương khô.
Toàn thân mãng xà màu xanh lục bốc lên ngọn lửa màu xanh biếc, ngọn lửa này hừng hực thiêu đốt lại giống như không nóng lắm.
Mãng xà màu xanh lục vừa xuất hiện, lại quấn quanh ở trên người tu sĩ mặc trường bào xanh sẫm, phun ra cái lưỡi giống như ngọn lửa có vẻ vô cùng thân thiết.
- Nếu không phải muốn che giấu thân phận, ta đâu cần phải phiền phức như vậy?
Tu sĩ mặc trường bào xanh sẫm lẩm bẩm, ấn quyết chợt biến đổi. Hắn ép từ trong ngón tay ra một giọt máu tươi đỏ sẫm.
Máu của Tiên Nhân tất nhiên không thể coi thường được.
Hỏa Mãng màu xanh lục này nuốt một giọt tinh huyết này, lập tức gào thét một tiếng, nuốt tu sĩ trường bào xanh sẫm vào trong đó, tiếp theo chui vào hư không và bỗng chốc biến mất.
Vèo!
Phương Tịch đang khống chế ánh kiếm bay, phía trước bỗng nhiên lóe lên màu xanh sẫm và hiện ra một bức tường lửa màu xanh lục thông thiên triệt địa!
Tê tê!
Một Hỏa linh mãng xà lớn hiện ra, phun một ngọn lửa về phía hắn.
- Hả?
Phương Tịch vung Thổ Đức Kiếm lên.
Kiếm này chính là phi kiếm thuộc tính thổ hiếm thấy, vừa dày vừa nặng.
Ánh kiếm cũng vô cùng cô đọng, giống như núi non trùng điệp, trong nháy mắt lại bố trí mười tám ngọn núi hội tụ thành một tấm lá chắn đất đá.
Hỏa diễm màu xanh lục rơi vào trên tấm lá chắn màu vàng đất, lập tức bốc cháy hừng hực.
- Pháp tắc hóa hình?
Một tiếng kêu kinh ngạc và nghi ngờ vang lên. Một phỉ tiên mặc trường bào màu xanh sẫm bất chợt bước ra khỏi bức tường lửa:
- Xem ra, hôm nay ta thật sự bắt được một con cá lớn rồi.
- Chỉ dựa vào các người cũng muốn bắt ta, khó tránh khỏi quá khinh thường ta rồi...
Phương Tịch lắc đầu và tùy tiện vẫy tay một cái.
Một tầng ánh sáng màu xanh hiện ra, không ngờ khiến cho bức tường lửa kia không ngừng rút lui.
Đây không phải là thần thông bản thân hắn, mà lấy Chư Thiên Bảo Giám mượn uy lực của bản tôn.
- Lực linh vực? Địa Tiên?
Phỉ tu mặc trường bào màu xanh sẫm như đang nhớ lại điều gì:
- Hóa ra là Phù Sư khách khanh mới tiến vào Phong Duyên Trai... Phương Tịch!
- Chính thị bản tọa. Không biết các hạ là?
Phương Tịch khống chế Thổ Đức Kiếm, đầy trời lập tức hiện ra bóng núi cao chồng chất, ép về phía phỉ tiên mặc trường bào màu xanh sẫm.
- Ha ha... Nếu làm phỉ tiên, ngươi cảm thấy bản tạo có nói lộ ra thân phận thật sự không?
Phỉ tiên mặc trường bào màu xanh sẫm cười lạnh, một thanh loan câu bay ra khỏi tay áo của hắn.
Loan câu này có đường cong quỷ dị, trên sống dao có hoa văn giống như mảnh vảy, khiến cho người ta liên tưởng đến rắn hổ mang.
Tay hắn bấm một kiếm quyết, loan câu bay ra, lập tức hóa thành hàng nghìn hàng vạn tia sáng.
Đinh đinh đang đang!
Trong phút chốc, Phi Câu và Thổ Đức Kiếm giao đấu ác liệt ở trong hư không, hàng nghìn hàng vạn tia kiếm quấn lấy nhau.
Một tiếng động bỗng nhiên truyền đến.
- Vạn Xà Câu của ta?
Phỉ tiên mặc trường bào xanh sẫm nhìn thấy trên Phi Câu của mình hiện ra một lỗ thủng và gãy đôi, trong lòng không khỏi nhức nhối.
Nhưng hắn rất nhanh đã chẳng còn tâm tư nào nhức nhối nữa.
- Ngũ Nhạc Chân Hình!
Phương Tịch thò tay ra chộp một cái, trong không trung bỗng nhiên hiện ra năm ngọn núi lớn với xu thế thái sơn ép đỉnh.
Phỉ tiên mặc trường bào xanh sẫm thân hóa độn quang, nhanh chóng lui về phía sau.
Một đường kiếm quang thình lình hiện ra, trong nháy mắt đã đột phá bảo quang hộ thể của hắn.
Tê tê!
Con mãng xà lớn giống như bộ xương quấn quanh trên thân phỉ tiên chợt lao ra, bị hàng nghìn hàng vạn ánh kiếm cuốn ra, bỗng nhiên hóa thành một làn khói xanh tiêu tan.
Cách đó không xa, phỉ tiên mặc trường bào xanh sẫm hiện ra, giọng khàn khàn thê lương:
- Linh sủng của ta...
- Không ngờ là bí thuật mượn linh sủng chết thay? Thực lực ngươi không tệ, đáng tiếc lại chọn ta!
Phương Tịch cầm Thổ Đức Kiếm trong tay và nhẹ nhàng bắn ra. Thổ Đức Kiếm lập tức phát ra một âm thanh rất trong trẻo, trên thân kiếm hiện ra từng ngọn dãy núi quanh co.
Bạn cần đăng nhập để bình luận