Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 774: Mị thuật (1)

Nhân Gian giới.
Trong Địa Tiên Linh Cảnh.
Vạn Mộc Mẫu Khí dập dờn, Thủy Tổ Yêu Ma Thụ rì rào.
Trên cành cây có một thiếu niên thanh y đã chìm vào giấc ngủ, mặt của hắn như quan ngọc, mày như đao tước, gương mặt phi thường trẻ.
Lúc này hắn duỗi lưng, ngáp một cái rồi mở mắt ra.
Đôi mắt kia như nhìn thấy tình đời, trải qua tang thương, lại mang theo thanh xuân và sức sống khó nói lên lời, tràn ngập khát vọng đối với sinh mạng và tốt đẹp.
Phương Tịch ngồi dậy, phóng mắt nhìn.
Chỉ thấy trong Địa Tiên Linh Cảnh, dưới Thủy Tổ Yêu Ma Thụ có một động phủ như dùng mỹ ngọc xây lên.
Ở bên ngoài động phủ còn có một hàng rào bằng thanh trúc đầy hơi thở thôn quê, tạo thành linh dược viên.
Ở trong linh dược viên có trồng rất nhiều linh dược quý hiếm khiến tu sĩ ở Địa Tiên giới thấy cũng phải đỏ mắt.
Thậm chí nhìn kỹ lại năm tuổi thì đều đã đủ hỏa hầu, có thể luyện đan làm thuốc.
Ở bên ngoài linh dược viên là mấy ngàn mẫu linh điền do Hoàng Đậu Lực Sĩ và Đồng Đậu Giáp Sĩ khai khẩn.
Phần lớn linh điền đều trồng các loại linh mễ, đặc biệt là một trăm mẫu linh điền cao cấp quan trọng nhất đều trồng Ngọc Hư Mễ!
Linh chủng này Phương Tịch vất vả lắm mới mua được ở Yêu Nguyệt Tiên Thành, nó đứng hàng cấp sáu, từng hạt linh mễ to cỡ trái nhãn, hết sức đầy đặn, mà xuyên thấu qua bên ngoài của trân châu có thể thấy được một cung điện mơ hồ ở bên trong...
Nghe nói nếu thường xuyên ăn loại linh mễ này không những có lợi ích lớn khi Phản Hư tu hành mà còn có thể từ từ tăng thể phách của tu sĩ lên đến tình trạng luyện thể sĩ cấp Phản Hư.
Vốn loại Ngọc Hư Mễ này có yêu cầu cực kỳ khắc nghiệt với hoàn cảnh sinh trưởng, thậm chí trong Yêu Nguyệt Tiên Thành cũng không có bao nhiêu mẫu linh điền có thể trồng được.
Nhưng ở trong Địa Tiên Linh Cảnh thì tất cả đều khác.
Nơi đây chính là thánh địa của cây cối hệ Mộc!
Thậm chí Phương Tịch còn vận dụng Vạn Mộc Mẫu Khí khiến Ngọc Hư Mễ này chín sớm để có thể nhấm nháp mùi vị một phen.
Ngoại trừ trăm mẫu linh điền Ngọc Hư Mễ ra, mấy ngàn mẫu linh điền còn lại có trồng linh mễ, linh mộc, được quy hoạch rất gọn gàng ngăn nắp.
Kim Đậu Đạo Tướng cấp Nguyên Anh kia làm đầu mục nô bộc, phụ trách quản lý linh điền.
Ở phía đông ngoài khu linh điền còn có một cái hồ nước, nước hồ xanh biếc như ngọc, Đại Thanh ở trong đó.
Mà phía nam thì có hai con Mộc Ngạn thân thiết quấn nhau cùng chơi đùa.
Sau khi bọn chúng bị Phương Tịch dùng thuật ngự thú thu phục thì bây giờ đã hoàn toàn xem Địa Tiên Linh Cảnh như nhà mình, chỉ chờ sau này sinh ra một đàn tiểu Mộc Ngạn.
Về phần phía tây chính là địa bàn của Thái Tuế.
Lúc này Thái Tuế đã trở thành một ngọn núi thịt trắng như tuyết, liên tục tỏa ra mùi thơm của linh chi, trên người nó mọc ra từng cây linh chi trắng, Hoàng Đậu Lực Sĩ ngắt lấy làm món chính cho Thủy Tổ Yêu Ma Thụ.
Ở phía bắc của bí cảnh là địa bàn của con Giác Mộc Giao kia.
Nó cắm rễ xuống mặt đất, sinh ra không biết bao nhiêu dây leo, đằng xà, mộc lang, đằng hổ... Nghiễm nhiên trở thành thiên đường của một đám tinh quái hệ Mộc...
Những thứ này cùng tạo thành phòng ngự của Địa Tiên Linh Cảnh, đương nhiên bây giờ nó vẫn là hình thức ban đầu, lực phòng ngự khá yếu.
Thứ thật sự đáng sợ vẫn là trận pháp mà Phương Tịch đã bố trí ở xung quanh Địa Tiên Linh Cảnh và Cửu Châu Cơ Quan Thành ở chỗ cao nhất trên bầu trời không nhìn thấy!
"Địa Tiên Linh Cảnh đã có quy mô đơn giản."
"Dù sản lượng bây giờ cũng đã rất kinh người..."
Bây giờ Địa Tiên Linh Cảnh và Phương Tịch là quan hệ có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục.
Nên đương nhiên hắn phải kinh doanh linh cảnh cho tốt.
Thậm chí nó còn liên quan đến tu vi tăng lên ngày sau của hắn nên hắn càng không thể lãnh đạm!
"Vạn Mộc Mẫu Khí... Tổng cộng một trăm hai mươi bảy mẫu."
Thần niệm Phương Tịch khẽ động đã biết số lượng Vạn Mộc Mẫu Khí ở trong Địa Tiên Linh Cảnh.
Mặc dù nó đang liên tục tiêu hao để thúc đẩy linh thực sinh trưởng, tăng thêm thọ nguyên nhưng khắp nơi trong bí cảnh cũng không ngừng sinh ra...
Đến bây giờ đã được một trăm hai mươi bảy mẫu!
Mà Phương Tịch tu luyện Địa Tiên chi đạo nên rất nhạy với chuyện này: "Chờ đến khi Vạn Mộc Mẫu Khí đột phá một ngàn mẫu thì tu vi của ta cũng sẽ đột phá cảnh giới Phản Hư trung kỳ một cách tự nhiên..."
"Chờ khi đến năm ngàn mẫu thì sẽ có thể đột phá tới Phản Hư hậu kỳ."
"Về phần Phản Hư viên mãn thì chờ khi Vạn Mộc Mẫu Khí trong bí cảnh đạt đến vạn mẫu sẽ có thể thành!"
Chỉ cần Địa Tiên Linh Cảnh không ngừng thăng cấp thì sẽ kéo theo tu vi của Phương Tịch tăng lên!
Hắn không cần khổ tâm tu hành, cũng không cần đan dược phá cấp gì cả!
Đây chính là chỗ kinh khủng của truyền thừa Chân Tiên giới!
"Trường Thanh Tử... Khí vận thật sự không tầm thường, chỉ tiếc là sau khi hắn có được truyền thừa Tiên Phủ thì có chút sóng gió... Ta phải xem đây là sự cảnh báo."
Phương Tịch có chút cảm khái.
Trong trí nhớ của Trường Thanh Tử thì y cũng có đề phòng đệ nhị Nguyên Anh nên cũng không phục khắc toàn bộ ký ức của mình.
Tỉ như truyền thừa Địa Tiên, đệ nhị Nguyên Anh chỉ biết được một phần nội dung.
Thậm chí trong truyền thừa của Thanh Đế Sơn ở Nhân Gian giới, Trường Thanh Tử cũng để lại rất nhiều hậu thủ, không những trong công pháp Khô Vinh Quyết có ám môn mà ngay cả Thái Thượng Bắc Đấu Tư Mệnh Thần Quang y cũng chỉ dạy bản đơn giản hóa.
Mặc dụ nói là Nguyên Anh có thể chiến Hóa Thần nhưng trên thực tế thì thi triển một lần sẽ tiêu hao hết toàn bộ thọ nguyên của tu sĩ Nguyên Anh rồi trực tiếp tọa hóa.
Càng tệ hơn chính là nó còn rất khó luyện thành!
Y truyền thừa đạo thống, chủ yếu là để bồi dưỡng được một đối tượng thật sự phù hợp tâm ý để đoạt xá, chứ không phải để hâu nhân phát dương quang đại...
Phương Tịch đã nhớ kỹ giáo huấn, hắn sẽ không để Ngoại Đạo Hóa Thân có cơ hội để lợi dụng.
"Bây giờ có Thủy Tổ Yêu Ma Thụ nên thọ nguyên của ta tuyệt đối vượt xa Trường Thanh Tử... Không chờ hắn chết thì không thôi..."
Tâm niệm của hắn vừa động.
Lúc này trên người hắn lại đầy khí tức cá mặn nằm ngửa.
Cũng chỉ khi hắn đến Tam Giới Sơn lúc trước mới bất đắc dĩ cuộn một lần.
Nhưng sau khi cuộn xong thì Phương Tịch vẫn lập tức trở về Nhân Gian giới để tránh đầu gió.
Vừa nghĩ đến đây, hắn lại nhìn rễ của Thủy Tổ Yêu Ma Thụ.
Tại nơi nào đó dưới mặt đất, dường như còn có một bộ xương trắng đã bị vô số rễ cây xuyên qua, cắm rễ, phảng phất như đang hấp thu chất dinh dưỡng.
"Không hổ là đại tu sĩ Phản Hư hậu kỳ... Dù chỉ là một bộ xương, cũng là phân bón thượng hạng mà, đủ cho Yêu Ma Thụ tiêu hóa rất lâu..."
Phương Tịch không khỏi cảm khái.
Bộ xương trắng này đương nhiên là di hài của Thang Đại thống lĩnh.
Lúc trước hắn dựa theo thông tin của Băng Huyền Tử rồi ngồi chờ rất lâu, cuối cùng mới chờ được cơ hội trời cho khi người ngay một mình ra ngoài, hắn lập tức thi triển Thái Thượng Bắc Đấu Tư Mệnh Thần Quang, nhất kích tất sát!
Mà sau khi diệt sát đối phương, mang thi thể luôn cả túi trữ vật đều kéo vào Địa Tiên Linh Cảnh hủy thi diệt tích, tiện thể hạ giới thì hắn mới bắt đầu kiểm tra kỹ.
Lúc ấy hắn đã cảm thấy hết sức may mắn!
Vị Thang Đại thống lĩnh này rõ ràng là một vị đại tu sĩ Phản Hư hậu kỳ, chiến lực cực kỳ kinh người.
Tu sĩ Phản Hư sơ kỳ bình thường không những không phải đối thủ của y mà còn có thể bị y diệt sát.
Y kiêm tu pháp thể đều đến cảnh giới rất cao.
Thậm chí Phương Tịch còn nghi ngờ, dù một vị tu sĩ Hợp Thể sơ kỳ truy sát thì Thang Đại thống lĩnh cũng nhất định có thể chạy thoát.
Đáng tiếc, y lại gặp mình, vừa lên đã dùng Thái Thượng Bắc Đấu Tư Mệnh Thần Quang liều mạng, căn bản không giảng đạo lý...
"Thể phách của hắn mạnh mẽ, đủ để Thủy Tổ Yêu Ma Thụ lại cao lớn mấy phần..."
"Ngoài ra, trong túi trữ vật của y cũng có không ít đồ tốt..."
Phương Tịch mỉm cười.
Trong túi trữ vật của người này, thứ nhiều nhất chính là tiên ngọc, có khoảng một ngàn ba trăm bảy mươi hai khối!
Chỉ một bút này đã đủ để Phương Tịch trở thành phú hào trong Phản Hư rồi.
Mà ngoại trừ tiên ngọc ra thì trong túi trữ vật của vị Thang Đại thống lĩnh còn có mấy bình đan dược thích hợp cho tu sĩ Phản Hư tăng tiến pháp lực và các loại kỳ trân dị bảo...
Cùng ba bảo vật cấp sáu!
Quý nhất trong đó chính là Bích Diễm Giáp, nó có lực phòng ngự vô cùng kinh người, còn có tác dụng với công kích thần thức.
Thế nhưng nó là bản mạng pháp bảo của Thang Đại thống lĩnh nên khí linh thề sống chết không hàng, sau khi bị xóa linh tính đi thì giá trị đã giảm mạnh.
Một món khác, chính là một cây chùy ngọc.
Phương Tịch thưởng thức một phen, cảm thấy uy lực của nó không tệ, công phạt còn đặc biệt huyền diệu, thế nhưng nó là tang vật nên cũng không dùng tốt lắm.
Món cuối cùng là một chiếc phi xa dữ tợn bằng thanh đồng!
Chiếc phi xa này cũng giống như chiến xa thời cỗ đại, ở chỗ mã phu còn có hai chiến tượng, còn là hai khôi lỗi cấp năm!
Phương Tịch từng thử rồi, tốc độ của chiếc chiến xa này rất kinh người mà lại tiêu hao pháp lực rất ít.
Dù đối với tu sĩ Phản Hư thì nói cũng là một bảo vật phi độn thượng hạng.
"Đáng tiếc, đều là của trộm cướp..."
"Bảo vật phi độn chỉ cần thay hình đổi dạng một phen thì vẫn có thể dùng được còn chùy ngọc thì hơi đáng chú ý..."
"Ách... Dù sao ta cũng không định xuất thủ ở Địa Tiên giới nên hình như... Cũng không có chuyện gì."
Phương Tịch nhảy khỏi Yêu Ma Thụ rồi bước vào linh điền trồng Ngọc Hư Mễ.
Hắn vén tay áo lên, bắt đầu lao động như một Linh nông rất bình thường ở tu tiên giới.
Ngọc Hư Mễ rất dễ hỏng nên cần chăm sóc kỹ.
Mà xuất thân của Phương Tịch vốn là Linh Thực Phu, sau này hắn lại chuyên môn sưu tầm loại điển tịch này.
Linh Thực Phu tiến cấp vốn dễ hơn luyện đan, trận pháp rất nhiều, lại càng không cần phải nói hắn còn có trợ giúp của công pháp và Vạn Mộc Mẫu Khí nên bây giờ hắn cùng là một vị Linh Thực Phu đỉnh cấp.
Cảm nhận được từng tia sinh cơ từ mặt đất truyền đến và Ngọc Hư Mễ truyền ra cảm xúc vui sướng thì Phương Tịch càng hiểu sâu hơn Địa Tiên chi đạo.
Lúc này, từng hạt Ngọc Hư Mễ đã chín, từng chuỗi hạt lớn như từng chuỗi trân châu treo trên cây lúa, khiến cây lúa vốn thẳng tắp cũng phải cong xuống.
Trong từng hạt trân châu to như trái nhãn trên cây lúa còn có hình ảnh một tòa cung điện mơ hồ do đan văn hình thành.
"Hoa văn trong Ngọc Hư Mễ chính là đan văn... Đây chính là ảo diệu của linh vật đỉnh cấp sao? Dùng lực lượng tạo hóa tự nhiên luyện đan? Không... Phải nói thuật luyện đan vốn bắt chước, học tập từ loại lực lượng tạo hóa này mà thành..."
Phương Tịch mang theo lòng cám ơn mà hái một chuỗi Ngọc Hư Mễ xuống.
Nấu linh mễ này cũng rất đơn giản, chỉ cần hấp cách thủy là được.
Hắn đã di chuyển mấy Linh Nhãn Chi Tuyền vào trong linh điền từ lâu, nước linh tuyền trong vắt ngọt ngào.
Đa phần linh tuyền đến từ Địa Tiên Linh Cảnh của Trường Thanh Tử nên chất nước hạng nhất, một phần nhỏ cũng là Linh Nhãn Chi Tuyền, chúng tả ra linh khí nồng đậm.
Lúc này hắn múc lấy một chút rồi bắt đầu nhóm lửa nấu cơm ngay tại chỗ...
Không được bao lâu thì đã có mùi thơm nồng đậm của gạo từ trong nồi tỏa ra.
Phương Tịch gấp một hạt Ngọc Hư Mễ lên, chỉ thấy sau khi hấp chín, nó hấp thu đủ nước của linh tuyền nên đã nở ra to như nắm đấm của trẻ con, hoa văn cung điện ở bên trong càng rõ ràng hơn, còn mơ hồ thấy được từng triện văn cổ xưa.
Hay nói là đạo văn thiên nhiên...
Bạn cần đăng nhập để bình luận