Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 325: Đại chiến Kết Đan

"Triển đạo hữu đi thong thả..."

Phương Tịch nhìn Triển Đồ rời khỏi.

Mặc dù biểu hiện của y đối với Tung Địa Kim Quang Bảo Phù rất quyến luyến nhưng cuối cùng người này vẫn không nhả ra.

"Không tệ, rất cẩn thận, như vậy mới có thể đi xa trong tu tiên giới..."

Hắn đánh giá Triển Đồ.

Nhưng hắn cũng sờ được một chút nền móng của người này: "Tái ông mất ngựa, sao biết không phải phúc, tắt ông được ngựa, sao biết không phải họa..."

Thái Thúc Hồng tự hành Trúc Cơ thành công đối với đông đảo tu sĩ ở Long Ngư Đảo đương nhiên là một tin tức chấn động!

Tu sĩ thượng tam gia vui vẻ ra mặt, mà người Chung gia thì giữ im lặng, trong lòng họ không hiểu sao lại oán thầm.

Mắt thấy tranh đoạt người thừa kế Long Ngư Đảo sắp nổi ra ngoài mặt, Phương Tịch xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, đã đổ dầu vào lửa, hắn tuyên bố hơn mười năm sau Hắc Phong Sát Khí sản xuất ra sẽ tổ chức một lần Đoạt Bảo Đại Hội để xác nhận người sở hữu, chỉ cần là tu sĩ Luyện Khí ở Long Ngư Đảo tròn mười năm đều có thể tham gia.

Kể từ đó, gần như toàn bộ Hồ Vạn Đảo đều chấn động, rất nhiều cao thủ Luyện Khí tập trung ở Long Ngư Đảo, ai cũng ma quyền sát chưởng, muốn độc chiếm vị trí đầu trong Đoạt Bảo Đại Hội để lấy được linh vật Trúc Cơ.

Thừa cơ hội này, Phương Tịch tăng giá thuê động phủ ở Long Ngư Đảo lên hơn mấy thành, có thể kiếm về được hai, ba món linh vật Trúc Cơ...

Kể từ đó, thật sự không lỗ chút nào.

...

Thời gian năm năm nhoáng một cái đã qua.

Trong lúc này, Thanh Mộc Tông và Huyền Thiên Tông đã bộc phát đại chiến mấy lần, tu sĩ song phương đều tử thương vô cùng nghiêm trọng.

Thậm chí Triển Đồ cũng không ra rẻ nữa, trong một lần giao dịch, tự lấy ra một phần tâm đắc Kết Đan để đổi một tấm Tung Địa Kim Quang Bảo Phù của Phương Tịch.

Bởi vậy có thể thấy cảnh ngộ của người này chắc chắn đã gặp nguy cơ sinh tử mấy lần, nếu không thì tuyệt đối không đến nỗi như thế.

Có một thời gian Thanh lão quỷ âm thầm rời khỏi quân doanh tu sĩ ở ngoài Bạch Trạch Tiên Thành mà chui vào Việt Quốc, chuyên chọn tu sĩ cấp cao của Huyền Thiên Tông mà hạ thủ.

Khiến toàn bộ tu sĩ của Huyền Thiên Tông đều cảm thấy bất an.

Sau khi Trương lão tổ biết chuyện, mỗi ngày đều phải xuất trận, đấu pháp với Thanh lão quỷ, dù mỗi lần đều ở thế yếu nhưng ít ra có thể chặn được Thanh lão quỷ.

Chỉ là... Theo thời gian từ từ trôi qua, đại trận hộ thành cấp ba của Bạch Trạch Tiên Thành, cuối cùng vẫn từ từ trở nên tàn tạ.

Từ trước đến nay, hạ sách tấn công trận pháp chính là quanh năm suốt tháng vây công, tiêu hao địa mạch chi khí và linh lực khiến uy năng của trận pháp bị giảm xuống rồi tìm cơ hội phá đi!

Đại chiến song phương đã gần mười năm, linh mạch cấp ba trong Bạch Trạch Tiên Thành cũng nhập không đủ xuất, gần đây chỉ có thể dùng rất nhiều linh thạch để bù vào chỗ trống.

Mà địa mạch chi khí bị tổn thương thì dù làm sao cũng không thể bù đắp được.

Nương theo đại trận cấp ba từ từ bị phá vỡ, trận đại chiến Thanh Mộc Tông xâm lấn Việt Quốc, cuối cùng cũng đến hồi kết...

Bạch Trạch Tiên Thành!

"Tấn công!"

Theo từng tiếng rống to, mấy chục phương trận tu sĩ ngoài thành cùng nhau nệm chú văn, tập hợp pháp lực lại một chỗ.

Trong hư không, rất nhiều linh lực hệ Mộc hội tụ, hóa thành từng cây gỗ tròn thô to dài khoảng mười trượng, hung hăng nện lên tường thành của Bạch Trạch Tiên Thành.

Sau một vòng đập thì một tầng quang mạc vốn bao phủ Bạch Trạch Tiên Thành đã trở nên lung lay sắp đổ.

"Một vòng cuối cùng, Vô Biên Lạc Mộc Đại Trận lên!"

Từ trong trận doanh tu sĩ một lão giả mặc thanh bào, gương mặt rất bình thường lại có một cỗ ba động pháp lực rất đáng sợ truyền ra, chính là Kết Đan lão tổ của Thanh Mộc Tông - Thanh lão quỷ!

Từng cây gỗ tròn thô to không ngừng đập lên trận pháp cấp ba của Bạch Trạch Tiên Thành.

Cuối cùng, quang tráo thủ hộ toàn thành phát ra âm thanh như rên rỉ, cuối cùng vỡ vụn thành từng mảnh.

Sau khi trải qua mấy năm không ngừng vây công làm hao mòn...

Đại trận cấp ba... Đã bị phá!

Thanh lão quỷ hóa thành một đạo lưu quang đứng trên đỉnh của Bạch Trạch Tiên Thành, giọng nói của lão truyền khắp tiên thành: "Trương Trúc Thịnh... Ra đây!"

Xoẹt xẹt!

Điện quang chợt lóe, Trương Trúc Thịnh mặc tử sắc linh xuất hiện giữa không trung, từ xa đối mặt với Thanh lão quỷ.

"Cục diện hôm nay, cuối cùng vẫn là Thanh Mộc Tông ta thắng..."

Thanh lão quỷ vuốt râu tự đắc: "Đạo hữu cần gì phải dựa vào nơi hiểm yếu để chống lại?"

"Tông môn ở đây, không thể không liều!"

Hai con ngươi của Trương Trúc Thịnh hóa thành tử sắc, có lôi quang nhấp nháy trong đó: "Thanh lão quỷ... Ngươi cho rằng tu vi đột phá đến Kết Đan thì có thể dễ dàng hạ được lão phu hay sao?"

"Mấy lần giao thủ trước, chẳng qua là ngươi có đại trận cấp ba làm hậu phương, gặp bất lợi có thể trốn vào đại trận, bây giờ lão phu muốn xem xem người còn gì để dựa vào?"

Thanh lão quỷ cười ha ha, trong tay xuất hiện một cây côn ngắn phổ phổ thông thông.

Thấy vậy, sắc mặt Trương Trúc Thịnh lập tức trở nên vô cùng nghiêm túc.

Một cây gậy gỗ nhìn như bình thường không có gì nhưng lại chính là bản mạng pháp bảo của Thanh lão quỷ, đã được lão dùng chân nguyên của Kim Đan bồi dưỡng nhiều năm, uy lực vô cùng cường đại, mấy lần trước đã khiến y nhiều lần đau khổ.

"Hây!"

Trương lão tổ nổi giận gầm lên, hai tay kháp quyết, trên người đã xuất hiện một tầng khải giáp có lôi điện bùng nổ.

Trong hư không bốn phía, cũng mơ hồ có sấm sét màu tím sinh ra, không ngừng bắn tia lửa ra bên ngoài.

"Tử Lôi Giáp? Đáng tiếc, mặc dù món pháp bảo này đứng hàng đỉnh cấp, nhưng chân nguyên của Kim Đan bồi dưỡng quá ngắn... Mặc dù pháp bảo của tu sĩ chúng ta có phân chia phẩm cấp nhưng uy năng ra sao thì cuối cùng vẫn phải nhìn xem số năm bồi dưỡng dài hay ngắn..."

Thanh lão quỷ cười ha ha ném Đoản Mộc Côn ra ngoài.

Côn gỗ này ở giữa không trung bộc phát ra linh khí kinh người, từng phù văn xanh liên tục xuất hiện trên đó, không ngừng nhấp nháy.

Tiếp theo... Một hóa thành hai, hai hóa thành bốn, bốn hóa thành tán, tám hóa mười sáu...

Trong nháy mắt, trong hư không phụ cận đều dày đặc bóng xanh của đoản côn.

"Lấy!"

Thanh lão quỷ chỉ vào Trương Trúc Thịnh, vô số bóng xanh lập tức mang theo lực lượng kinh khủng, không ngừng đánh qua Trương lão tổ.

Ầm ầm!

Hai tay Trương Trúc Thịnh kháp quyết, lôi giáp không ngừng bộc phát ra tử sắc lôi đình, càn quét từng mảnh hư ảnh đoản côn, thế nhưng số lượng thực tế của nó quá nhiều, khiến cho tử sắc lôi quang không ngừng rút lui.

"Trương tiểu quỷ, Khương lão quỷ không dạy ngươi, pháp bảo chính là một phần uy năng của tu sĩ Kết Đan, tốt nhất nên chọn loại công kích sao?"

Thanh lão quỷ thấy vậy thì khóe miệng nhếch lên: "Dù phòng ngự cực mạnh tự biến mình thành rùa đen thì có ích gì?"

Thu!

Đúng lúc này, trong bóng xanh của đoản côn bất chợt có một đám lửa đỏ vàng mạnh mẽ bộc phát.

Một vòng tròng vô cùng chói mắt xoay một vòng, từ trong đó sinh ra rất nhiều Nam Minh Chu Tước Hỏa, mơ hồ hình thành hình tượng tước điểu thần tuấn vô cùng, hai cánh cháy hừng hực, nó chỉ bổ nhào về phía trước đã rơi vào trong vô số đôản côn.

Bóng xanh đầy trời vừa thu lại, hiện ra bản thể pháp bảo đoản côn.

Bóng Chu Tước kia không chút sợ hãi mà trực tiếp nhào đến.

Hỏa khắc Mộc!

"Chu Tước Hoàn? Vậy mà ngươi lại luyện hóa pháp bảo này..."

Trên mặt Thanh lão quỷ xuất hiện thanh khí, phản phát nhớ lại chuyện cũ gì đó mà lão không dám nhớ lại.

"Được Khương lão tổ ưu ái, tặng pháp bảo cho bản nhân, đương nhiên bản nhân biết rõ đạo lý nên chọn pháp bảo công kích... Nhưng đã có Chu Tước Hoàn, đương nhiên phải tế luyện một món pháp bảo phòng ngự rồi!"

Pháp lực của Trương Trúc Thịnh phun trào, rơi vào trong Chu Tước Hoàn.

Mặc dù Chu Tước Hoàn này là bản mạng pháp bảo của tu sĩ khác, lại đã từng luyện chế phù bảo, uy năng đã hao tổn rất nhiều nhưng trong tay y vẫn rất sắc bén.

Dù thời điểm vô cùng nguy hiểm trong mấy lần giao thủ trước đó, Trương lão tổ cũng không phóng ra cái vòng này, chính vì muốn xuất kỳ bất ý!

"Nam Minh Chu Tước, thiêu tẫn thương khung, đi!"

Trương Trúc Thịnh chỉ về hướng Thanh lão quỷ, pháp bảo Chu Tước Hoàn xoay một cái, thần thông hỏa điểu Chu Tước to lớn bùng lên, vậy mà lại bao Thanh lão quỷ vào trong, tư thế như muốn dùng chân hỏa của nó để luyện chết lão.

"Hừ, ngươi cho rằng ngươi là Khương lão quỷ sao?"

Thanh quang chớp động trên mặt của Thanh lão quỷ, lão há mồm phun ra, lam quang bùng nổ, một pháp bảo hình viên châu xanh xuất hiện.

Tu sĩ Kết Đan nhiều nhất chỉ tế luyện một, hai món bản mạng pháp bảo, nhưng cũng không ngại sử dụng pháp bảo cấp ba khác, chỉ là uy năng sẽ giảm xuống một chút mà thôi.

"Viên Băng Hải Châu này là lão phu cố tình tìm để đối phó với Khương lão quỷ, bây giờ Khương lão quỷ đã chết rồi, xem như ngươi không may!"

Viên châu xanh không ngừng xoay tròn, lập tức có từng dòng nước màu xanh thẫm lăng không sinh ra, mang theo hàn ý lạnh thấu xương, vậy mà rất gian nan mới chặn được Nam Minh Chu Tước Hỏa ở bên ngoài.

Thừa cơ hội tốt này, Thanh lão quỷ điên cuồng rót pháp lực Kết Đan trung kỳ vào trong Đoản Mộc Côn, đập một côn qua Trương lão tổ.

Trên mặt Trương Trúc Thịnh hiện lên một tia bí hiểm, lại không tránh không né, lôi giáp bao trùm hai tay, bắt lấy bản thể pháp bảo Đoản Mộc Côn, nổi giận gầm lên: "Sau chưa động thủ? !"

"Hả? !"

Thanh lão quỷ vong hồn đại mạo, lúc lão cảm thấy rất không ổn thì bên tại bất ngờ vang lên từng tiếng long ngâm!

Hừng hực!

Từng con Hỏa Long phóng lên trời, khí thế của nó vô cùng kinh người, mang theo linh lực kinh khủng của Kết Đan, đánh mạnh vào màn nước của Băng Hải Châu.

Hống Hống!

Trong tiếng long ngâm, màn nước vỡ vụn, Hỏa Long và Chu Tước một trước một sau nhào vào người của Thanh lão quỷ.

Ầm ầm!

Một hỏa cầu khổng lồ chói mắt bộc phát giữa không trung, lực lượng kinh người cho dù trải qua tầng tầng suy yếu cũng dễ dàng quét ngang phía dưới Bạch Trạch Tiên Thành, khiến đa phần kiến trúc đều bị gọt đi một tầng!

"Du tiểu tử, là ngươi! ?"

Thanh quang chợt lóe, bóng dáng Thanh lão quỷ xuất hiện trên ngọn một đại thụ, chỉ là râu tóc của lão cháy đen, quần áo cũng bị thiêu đến mức rách rách rưới rưới, dáng vẻ như nguyên khí bị trọng thương.

Mà người bị lão dùng ánh mắt kinh nghi bất định nhìn thẳng vào lại rất trẻ tuổi, chính là một tu sĩ mặc tử bào, mày kiếm mắt sáng, quanh thân có chín con Hỏa Long bay lượn xung quanh, tản ra Hỏa linh lực nóng bỏng.

Người này tên là Du Côn, chính là Thái Thượng trưởng lão đương đại của Di Lăng Cốc!

Chỉ là chẳng biết tại sao Di Lăng Cốc vẫn luôn trung lập lại tham dự vào chuyện này.

"Ha ha... Đương nhiên là Di Lăng Cốc đã sớm âm thầm kết minh với Huyền Thiên Tông ta rồi, hôm nay hai người chúng ta liên thủ, chắc chắn sẽ chém giết ngươi ở đây."

Trương Trúc Thịnh vì ngăn chặn Thanh lão quỷ mà nhận một kích từ bản mạng pháp bảo của lão, lôi giáp cũng vỡ gần một nữa, khóe miệng chảy máu nhưng thần sắc lại cực kỳ thoải mái.

Dường như khuất nhục trong mấy năm nay của y, cuối cùng đã trả được toàn bộ!

Nghẹ được câu này, vẻ mặt của Thanh lão quỷ lại rất kỳ quái: "Cốc các ngươi không phải một, không tốt!"

Lão vừa nói thì trong hư không có một đạo quang phù quy.

Nó du tẩu bất định, không bóng không màu, chỉ là sau khi bạo phát ra ngoài thì đầu của Trương lão tổ đã bị một kiếm chặt xuống!
Bạn cần đăng nhập để bình luận