Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 1225: Giết Địch (1)

Đương nhiên, nhân quả treo cổ liên lụy không sâu, không bằng trước tiên tìm phương pháp ẩn giấu công đức, sau đó trong đấu kiếm thất thủ bị giết, bảo đảm dù là tông môn giống như Phái Thục Sơn, cũng sẽ bị hố đến mặt mũi đầy máu, từ Chưởng giáo chân nhân đến đệ tử tầng thấp nhất, mỗi một người đều mất thiện công, đánh vào luân hồi, không làm chó lợn mấy trăm đời là chuộc không hết tội!
Dù tổ sư từ lâu phi thăng Thiên giới, cũng sẽ bị liên lụy, đánh rớt Tiên phẩm!
Bất quá nếu không có phương pháp ẩn giấu công đức, lấy tập tính của cao nhân tiền bối ở thế giới này, sẽ chỉ đưa cho hắn công pháp, đưa pháp bảo, đưa phi kiếm, đưa đồ đệ, đưa nữ nhân... Trợ giúp hắn trở thành Long Ngạo Thiên đương đại!
- Suy nghĩ một chút cũng hơi kích động, nhưng đáng tiếc quá không tiết tháo...
- Ngược lại ta tuổi thọ vô hạn, thời gian còn dài, muốn đồ vật gì, dùng nhiều một ít thời gian luôn có thể tới tay, không cần nóng lòng nhất thời, còn bại lộ bản thân và Chư Thiên Bảo Giám!
Bại lộ mình, kỳ thực không đáng kể, dù sao bất quá chỉ là Thân Ngoại Hóa Thân.
Nhưng đối với ngón tay vàng lớn nhất của mình, Phương Tịch vẫn hết sức cẩn thận, chỉ coi kế hoạch công đức cùng kế hoạch truyền đạo là phương án dự bị.
Chỉ chờ ngày sau có người không biết sống chết, nhất định làm khó dễ hắn, lại khó có thể địch nổi, lại lấy ra giảng đạo lý với người ta.
Lúc này bấm chỉ tính toán, liền biết nơi ẩn thân của Lôi Tuyệt Tâm, hắn khẽ mỉm cười, hóa thành ánh kiếm truy tìm qua.
Nếu là cao nhân tiền bối của Huyền môn chính tông, đối phó kẻ địch tự nhiên sẽ tính ngày vận xui của đối phương đỉnh phong, kiếp số ập đến, lại tế luyện pháp bảo đối ứng hoặc tìm pháp thuật khắc chế, sau đó kéo năm ba bằng hữu, cùng nhau tới cửa làm khó dễ, như vậy sẽ không sơ hở tí nào.
Nhưng Phương Tịch đã vào Bàng môn.
Bàng môn tán tu, chú ý là tàn nhẫn tranh đấu, lực cường giả thắng, diễn dịch pháp tắc “rừng rú” đến lô hỏa thuần thanh.
Hắn cũng rất thích dùng phi kiếm nói chuyện.
Dưới Thương Mang Sơn.
Một đám võ lâm hào hiệp, điều động rất nhiều môn nhân đệ tử chặt cây ở phụ cận xây dựng doanh địa.
Ở trong doanh trại còn cắm cờ xí, bên trên có đồ án lôi hỏa phích lịch cùng phi tinh, chính là ký hiệu của Lục Tinh Môn.
Làm chủ nhà nơi đây, lần này Lục Tinh Môn có thể nói tinh nhuệ ra hết.
Không chỉ có phó môn chủ Lôi Oanh cùng mấy vị trưởng lão nội môn của Lôi gia tự mình tới, còn có nhân vật tông sư như Liệt Tâm Thần Viên Cung Liệt.
Trong đệ tử trẻ tuổi thì có thiên kiêu như Lôi Kiệt, Lôi Ngọc Minh.
Lôi Tuyệt Tâm không phải một trong Song Lôi của môn phái, nên không đáng chú ý.
Tướng mạo của hắn bình thường, mang theo một luồng tà khí tối tăm, tựa hồ âu sầu thất bại, còn thích cúi thấp đầu, đối với người nào cũng thấp hơn ba phần.
Chỉ có ở thời điểm không người, lúc ngẩng đầu lên, mới có thể thấy đôi mắt lấp lóe hàn mang, như chó sói giả dối.
- Phích Lịch Hỏa... Rất đáng gờm sao?
- Ngươi đã trúng Thất Tuyệt Hủ Tâm Độc của ta, tuyệt đối không sống quá bảy ngày, nếu vận công quá độ, hẳn phải chết ở trên sàn đấu...
Lôi Tuyệt Tâm âm thầm tính toán.
Từ khi lão môn chủ Lục Tinh Môn chết, Lôi gia liền muốn đẩy Lôi Kiệt thượng vị, nên làm rất nhiều bố trí.
Lần này còn ra tay độc ác, trừ khử hoặc trở ngại một ít thiếu niên anh hào tham dự đại hội võ lâm.
Đến thời điểm ở trong hội trường, tất nhiên sẽ đưa ra hạn chế, muốn chọn ra một thiếu niên anh hùng.
Chờ Lôi Kiệt chết trận, hắn sẽ ngăn cơn sóng dữ, lấy hình tượng cứu thế ra sân.
Cuối cùng tất cả của Lôi Kiệt, đều thành áo cưới của mình.
Thời điểm Lôi Tuyệt Tâm sung sướng nghĩ tương lai, hắn đột nhiên sinh ra cảm giác hoảng hốt.
Bỗng nhiên, giữa bầu trời truyền đến âm thanh xé vải!
- Lôi Tuyệt Tâm ở đâu?
Tiếng nói của một người tuổi còn trẻ, từ nơi cực xa bay đến, ngang qua hơn mười dặm, toàn trường có thể nghe!
Trên vòm trời, một đạo kiếm quang nửa xanh nửa đen hạ xuống, hiện ra thân hình của Phương Tịch.
Hắn cũng không hỏi cái khác, trực tiếp nhìn về phía Lôi Tuyệt Tâm.
- Ngự kiếm phi hành, Kiếm Tiên!
Phó môn chủ Lôi Oanh khuôn mặt tím hồng, chính là một đại hán tướng mạo cao lớn, râu quai nón, nhìn thấy tình cảnh này, vội vàng chắp tay hành lễ:
- Bái kiến Tiên Nhân...
- Tiên Nhân?
Lôi Kiệt vốn là thiếu hiệp nổi tiếng ở Thục trung, nhưng nhìn thấy Phương Tịch, lại có cảm giác tự ti mặc cảm.
- Lôi Tuyệt Tâm? Vì sao Kiếm Tiên muốn tìm Lôi Tuyệt Tâm?
- Chẳng lẽ người này được Kiếm Tiên chú ý, muốn thu làm đồ đệ?
- Sẽ không phải đắc tội Kiếm Tiên, bị người tìm tới cửa chứ?
- Vị Tiên gia này thật quen mặt, mơ hồ có chút tương tự Thục Trung Nhất Kiếm...
Trong lúc nhất thời, cả doanh địa loạn thành một đoàn, tất cả mọi người đều nhìn Lôi Tuyệt Tâm, trong mắt đố kị, ước ao, căm hận… các loại tâm tình không phải trường hợp cá biệt, nhân tâm quỷ vực diễn dịch ra vô cùng nhuần nhuyễn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận