Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 455: Tổ Sư Đường

Rầm rầm!

Phương Tịch cầm túi trữ vật lên, tùy ý lắc.

Rất nhiều thứ lập tức hiện lên ở quảng trường.

Lúc này, Triển Đồ cũng đã thu dọn tàn hài của Vạn Niên Mộc Mị xong, đi lên phía trước, thần thức của y cẩn thận xem xét một phen đã nhìn thấy một đống linh thạch, mấy bình đan dược, hai ngọc giản... Còn có một số tạp vật.

Phương Tịch lấy một cái bình ngọc lên trước, sau khi hắn mở ra đã ngửi thấy một mùi mục nát, không khỏi lắc đầu, tiện tay vứt cho Triển Đồ.

"Đáng tiếc... Người này chết ở chỗ này ít nhất đã vạn năm, đan dược cũng không dùng Vạn Tái Không Thanh Bình đựng..."

Triển Đồ nhìn lướt qua, tiện tay ném bình đan dược đi.

Phương Tịch lại nhìn mấy bình đan dược khác, đều là tình hình giống nhau.

Về phần mấy món pháp bảo thì hắn không để trong mắt, nhưng cũng có thể người này khi còn sống có lẽ là một tu sĩ Kết Đan.

"Vậy mà không có loại như ngọc bài thân phận, cũng hơi kỳ quái..."

Hắn thì thào, cầm hai ngọc giản trong tay, thần thức của hắn vừa đảo qua đã lập tức biến sắc.

"Có chuyện gì vậy?"

Lão quỷ cùng Triển Đồ liếc nhau, đều hơi nghi ngờ.

Ngay sau đó, bọn họ thấy Phương Tịch lại xem ngọc giản thứ hai, ngay lập tức không chút do dự lấy ngọc giản trống ra sau chép lại nội dung của hai ngọc giản này lại rồi mới ném ngọc giản qua: "Các ngươi cũng xem đi..."

Lão quỷ dùng thần thức thăm dò vào trong một ngọc giản thì lập tức kinh hô: "Đây... Đây không thể nào!"

Triển Đồ cầm một ngọc giản phỉ thúy trong tay, con mắt cũng trừng to: "Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang? Đây lại là phương pháp tu luyện một môn đại thần thông... Tu luyện Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang ít nhất cần Ất Mộc Pháp Thân, còn nhất định phải là tu sĩ Nguyên Anh... Dùng Ất Mộc Thần Quang tiến cấp mà thành... Nếu thật sự có uy lực đáng sợ như miêu tả, e là đủ để hoành hành trong tu sĩ Nguyên Anh chứ?"

"Cái gì? Bên ngươi lại là phương pháp tu luyện Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang sao? Dù ở trong Thanh Đế Sơn thì phương pháp này cũng là hạch tâm."

Lão quỷ thì thào, lấy ngọc giản trong tay Triển Đồ lại, tiện tay ném ngọc giản qua.

Lão nhìn quét qua thì không khỏi hơi thất thần: "Vậy mà là thật... Người này có bí truyền như vậy thì ít nhất cũng là đệ tử hạch tâm, vậy mà cũng phản bội... Không, đây cũng có thể là tài nguyên mà hắn vơ vét được..."

Triển Đồ cầm ngọc giản, thần thức thăm dò vào, lập tức cảm thấy một cỗ tin tức hùng vĩ như núi lở biển động vọt đến khiến y cảm thấy hoa mắt váng đầu, vội vàng cắt đứt liên, ấn lấy huyện Thái Dương.

Mặc dù y nhìn không hiểu từng đạo trận văn và cấm chế phức tạp kia nhưng chỉ xem giới thiệu ban đầu thì cũng có thể: "Vậy mà là phương pháp bày trận Vạn Hóa Thần Mộc Đại Trận? Trận pháp này... Phải là cấp năm đi? Vậy mà Nhân Gian còn có truyền thừa trận pháp như vậy sao?"

"Hừ... Nếu không phải trộm được quyển bày trận đồ thì người này cũng không thể lẻn vào đến đây."

Lão quỷ thì thào, nhìn về phía Phương Tịch với vẻ mặt có chút trêu tức: "Dường như đạo hữu nhìn trúng môn đại thần thông Thái Ất Thanh Mộc Thần quang này đúng không? Ngược lại phải chúc mừng đạo hữu... Chờ sau khi đạo hữu luyện thành Ất Mộc Pháp Thân, đột phá Nguyên Anh, nếu có thể tu luyện nhập môn thần thông này thì thật sự có thể hoành hành thiên hạ..."

"Có lẽ vậy... Nhưng những thần thông thượng cổ này, từng cái đều thổi phồng lên rất lợi hại, có quỷ mới biết là thật hay giả..."

Phương Tịch lắc đầu.

"Tuyệt đối không thể khinh thường Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang, cảnh ở trước Thanh Đế Điện vừa rồi, chắc là đạo hữu cũng nhìn thấy..."

Lão quỷ cười ha hả nói.

"Những vật này, ngọc giản thì chúng ta tự phục chế một phần, còn lại chia đều!"

Phương Tịch sao cũng được, bắt đầu chủ trì phân phối.

Cách phân phối này cũng là tu tiên giả thường xuyên sử dụng nên Triển Đồ cũng không dị nghị chút nào.

Phương Tịch thấy vậy thì bàn tay trong tay áo nắm chặt một ngọc giản.

Đó cũng không phải phương pháp tu luyện Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang mà là trận đồ Vạn Hóa Thần Mộc Đại Trận!

Trận này đến cấp năm, dù bây giờ hắn nhìn cũng có rất nhiều chỗ không hiểu.

Nhưng không có vấn đề gì.

Là một vị Trận Pháp Sư cấp ba thượng phẩm, không cần hiểu rõ toàn bộ trận pháp, chỉ cần hắn không ngừng nghiên cứu.

Có lẽ nó sẽ có thể trở thành cơ hội giúp mình đột phá Trận Pháp Sư cấp bốn.

Đương nhiên Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang cũng không tệ nhưng Phương Tịch đã có Khô Vinh Huyền Quang, sau này ở Nguyên Anh kỳ nếu hắn thật sự muốn bất kể đại giới giết chết một Nguyên Anh nào đó thì chắc chắn còn thuận tiện hơn Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang nhiều.

'Sau này nếu có rảnh rỗi thì cũng có thể luyện một chút, làm thủ đoạn thông thường...'.

Phương Tịch âm thầm suy tư, mở miệng nói: "Lão quỷ... Bây giờ chúng ta đã trì hoãn ở đây rất lâu, e là đã chậm trễ không ít thời gian, nếu như chờ những Nguyên Anh lão quái kia đi qua Luyện Tâm Lộ và Bách Bảo Các thì chúng ta sẽ nguy hiểm."

"Đây là đương nhiên, ta đi phía trước dẫn đường."

Lão quỷ khẽ khom người, tư thái cũng trở nên khiêm tốn không ít, dùng thân thể quỷ tu đi trước dẫn đường, Phương Tịch và Triển Đồ lập tức đuổi theo.

Sau khi đi qua quảng trường nhỏ này thì ba người đã đến một ngã rẽ.

Bốn phía một mảnh tối tăm mù mịt, nhìn không rõ lắm, nhưng Phương Tịch có thể thấy được từng bậc thang bằng ngọc phía trước, một đường hướng lên, thông đến một cung điện xanh ngọc bích ở giữa không trung.

"Tổ Sư Đường... Đến rồi..."

Lão quỷ thấy vậy thì không khỏi phát ra một tiếng thở dài.

Phương Tịch lại nhìn về phía sau, hắn phát hiện ngoại trừ con đường bọn hắn đi thì vẫn còn bốn con đường khác, không khỏi run lên: "Xem ra tất cả tuyến đường, cuối cùng đều sẽ tụ hợp ở đây... Quả nhiên Tổ Sư Đường chính là chỗ hạch tâm nhất của Thanh Đế!"

Thần sắc của hắn khẽ động, trước tiên vỗ túi linh thú thả Đại Thanh ra.

Đại Thanh giương nanh múa vuốt, bay lên một cấp bậc thang bạch ngọc, nháy mắt sau đó nó đã bị cự lực vô hình ép xuống, nó nằm bẹp trên mặt đất, ríu rít hét thảm.

"Hừ... Muốn tham bái Tổ Sư Đường của Thanh Đế Sơn ta, còn dám phi hành?"

Lão quỷ hừ lạnh: "Đặt ở thời kỳ thượng cổ, yêu vật như vậy dám bước lên bậc thang chắc chắn sẽ bị rút hồn luyện phách, vĩnh thế không được siêu sinh!"

"Được rồi, lão quỷ ngươi cũng không cần giấu nữa, nói tiếp bạch ngọc thiên giai này còn loại hạn chế gì đi?"

Phương Tịch khoát tay.

"Trừ cấm chế cấm bay ra thì chỗ này trải rộng lực Địa Cực Nguyên Từ... Mỗi một bậc thang thì Địa Cực Nguyên Từ sẽ tăng thêm một chút, vì vậy có yêu cầu rất lớn với nhục thân của tu sĩ... Hơn nữa tuyệt đối không thể phóng ra pháp bảo loại ngũ kim trên bậc thang..."

Lão quỷ giảng giải vài câu.

'Quả nhiên là tông môn hệ Mộc, cấm tiệt pháp bảo kim thiết?'.

Phương Tịch nói thầm trong lòng, ngay sau đó nhìn qua Triển Đồ và lão quỷ: "Thế nào?"

"Lập tức đi lên, chúng ta gặp phải mộc mị, đã chậm trễ không ít thời cơ rồi."

Lão quỷ mang thân thể quỷ tu hòa làm một thể với Triển Đồ, không biết lão đã thi triển loại bí thuật nào mà khiến làn da của Triển Đồ hiện ra màu sắc tinh thiết.

Phương Tịch thì bình chân như vại, rơi xuống trên thân của Đại Thanh, con Thanh Giao cấp ba này lập tức thi triển thần lớn nhỏ như ý, trở thành dài khoảng một trượng, chở Phương Tịch một đường lên trên.

Ba bóng người, lúc này biến mất ở giao lộ.

Nhưng mà ngay khi bọn người Phương Tịch leo lên chưa đến năm phần của một bậc thang thì trên một con đường nhỉ chợt lóe bích quang, vậy mà lại có một đám tu sĩ xuất hiện!

Rõ ràng là đám người Thanh Hư Phái, cầm đầu chính là Bích phu nhân!

"Không thể nào, sao có người còn nhanh hơn chúng ta đi đường tắt?'.

Bích phu nhân chống quải trượng, đôi mắt lập lòe: "Thật sự là truyền thừa đạo thống năm đó sao?"

"Sư phụ..."

Một nữ đệ tử dưới tình thế cấp bách, trực tiếp phóng ra một thanh pháp bảo phi đao đen nhánh, muốn chặng đường bọn Phương Tịch đang leo lên.

Phi đao này phát ra tiếng rít, phóng ra một tầng huyền quang đen, tốc độ cực nhanh, đã bay đến bậc thang bạch ngọc trên không.

Sau đó!

Ong ong!

Một tầng hào quang xám cuốn một cái, món pháp bảo này lập tức rên rỉ.

Một tầng ngũ thải quang mang hiện lên, trong nháy mắt pháp bảo này đã trở nên gồ ghề.

"Pháp bảo của ta... Phụt..."

Bản mạng pháp bảo bị phá, nữ tu sĩ này lập tức phun ra một ngụm tinh huyết, sắc mặt tái nhợt, rõ ràng nguyên khí tổn thương nặng.

"Là Địa Cực Nguyên Từ... Không nên dùng pháp bảo ngũ kim."

Bích phu nhân liếc mắt đã nhận ra, nhanh chóng đưa ra quyết định.

Trong lúc bà ta giơ tay lên, quanh thân bà ta có một dải lụa trắng quấn quanh, pháp bảo lụa trắng này như một trường hà màu trắng, bay vào ngọc đài, mặc dù nó bị cấm chế cấm bay quấy nhiễu, tốc độ giảm xuống không ít nhưng đúng là không bị công kích nữa.

"Tuân lệnh."

Một đám đệ tử nhao nhao lấy pháp bảo chất ngọc, chất gỗ, trước tiên bảo vệ bản thân.

Không thể không nói Thanh Hư Phái là bàng chi của Thanh Đế Sơn nên công pháp chủ yếu cũng dùng công pháp hệ Mộc làm chủ, pháp bảo tế luyện cũng như vậy, mới có thể không bị Địa Cực Nguyên Từ khắc chế.

Nếu đổi thành kiếm tu thì tình cảnh chắc chắn sẽ rất khó xử.

Bích phu nhân hừ lạnh, tế Bích Linh Bàn ra.

Trên bảo vật này chợt lóe linh quang, chở một đám người trầm thấp bay lên, xuôi theo bậc thang bay lên.

"Lão quỷ, có người đuổi theo!"

Đương nhiên Phương Tịch đã sớm thấy đám người Thanh Hư Phái, nói: "Xem ra thời cơ ngươi tích có sai sót rồi..."

"Không thể nào... Trừ phi tổ sư của bọn chúng cũng từng là đệ tử của Thanh Đế Sơn mới biết được mấy cửa ngầm."

Lão quỷ lắc đầu, chờ sau khi lão nhìn thấy Bích phu nhân tế ra Bích Linh Bàn thì dị sắc trong mắt lão chợt lóe lên: "Chúng ta đi nhanh... Trên Vạn Bộ Vân Thê không tiện đấu pháp nhưng ở trước Tổ Sư Đường lại không có quy củ này."

"Nói thế nào cũng có mấy phần tình hương hỏa chứ? Vậy mà ngươi chuẩn bị hạ tử thủ sao?"

Dường như Phương Tịch lắp bắp kinh hãi.

"... Chân truyền Thanh Đế Sơn chỉ có một mình tổ sư của Cửu Diệp Phái ta, còn lại đều là hạng người mạo danh thay thế!" Thần sắc lão quỷ lạnh lùng.

'Được rồi... Đồng hành là oan gia.'.

Thấy vậy Phương tịch cũng chỉ có thể thầm nhổ nước bọt.

Hai nhóm nhân mã, một trước một sau, đi kèm với một tiếng long ngâm đầy mệt mỏi, Đại Thanh trước tiên bò lên bậc thang cuối cùng, đến quảng trường nhỏ trước Tổ Sư Đường.

Ầm!

Áp lực cực lớn chợt biến mất, khiến con Thanh Giao cấp ba này gần như hạnh phúc đến bất tỉnh, được Phương Tịch trực tiếp thu vào.

"Tổ Sư Đường? !"

Phương Tịch nhìn qua một màn sáng dày đặc phía trên và ngân sắc triện văn lấp lánh, không khỏi lắc đầu: "Đây vẫn còn cấm chế sao?"

"Vào giờ phút này, bên ngoài của Trường Thanh Viên chắc là đã bị hư không phong bạo thôn phệ hơn phân nửa rồi..."

Lão quỷ đánh giá bốn phía như đang nghĩ đến điều gì đó, lại nhìn môn nhân Thanh Hư Phái cưỡi Bích Linh Bàn đuổi theo, trên mặt chợt hiện ra nụ cười điên cuồng: "Tu sĩ còn ở lại bên ngoài Thanh Đế Điện, chắc là đều đã chết dưới hư không phong bạo... Về phần các ngươi, dám theo lỗ thủng hư không tiến vào bí cảnh của sư môn ta, đã chuẩn bị chết như thế nào rồi chưa?"

"Tên quỷ tu như ngươi, đến tột cùng đang nói bậy bạ gì đó?" Bích phu nhân nhíu mày.

"Ý của lão phu là... Trong Thanh Đế Điện có cấm chế Phượng Triện Văn, các loại thủ đoạn Hàng Giới Phù, Phá Giới Châu của các người tất cả đều vô dụng... Cho dù ngươi giành được Bích Linh Bàn này cũng không thể mang người sống rời khỏi nơi đây!"

Thần sắc của lão quỷ chợt trở nên dữ tợn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận