Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 471: Tâm Ma kiếp

"Bước đầu tiên hấp thu thiên địa linh khí đã hoàn thành, bước thứ hai... Thần hồn hoàn toàn hòa vào Kim Đan, lại Toái Đan Thành Anh!"

Thần thức khổng lồ của Phương Tịch mỗi thời mỗi khắc đều đang quan sát các biến hóa rất nhỏ trong cơ thể để nhanh chóng điều chỉnh.

Sau khi hắn hấp thu rất nhiều thiên địa linh khí rồi trùng kích Kim Đan thì trình tự Toái Đan Thành Anh chân chính bắt đầu.

Mà một khi hắn bước ra một bước này thì thần hồn và Kim Đan đều nát, nếu hắn không thể ngưng tụ ra Nguyên Thần Anh Nhi thì chắc chắn sẽ thân tử đạo tiêu, không còn chỗ cứu vãn!

Nếu trước đó thì chắc chắn Phương Tịch không dám dễ dàng bước ra một bước này.

Cũng may lần hắn vào bí cảnh Trường Thanh Viên xem như có thu hoạch lớn, lấy được linh dược vừa vặn thích hợp một bước này!

Phương Tịch lập tức cầm lên một cái Vạn Tái Không Thanh Bình ở bên cạnh bồ đoàn, sau khi mở ra có một đạo hào quang xuất hiện, từ đó có một viên đan dược chậm rãi bay lên.

Đan dược này hơi trong suốt, ở trong đó dường như có đan văn vô cùng phức tạp hóa thành một hài nhi ngồi khoanh chân.

Chính là thượng cổ kỳ dược - Ngưng Anh Đan!

Đan này có kỳ hiệu với bước Toái Đan Thành Anh, chính là chỗ dựa lớn nhất cho Phương Tịch trong lần đột phá này!

Hắn há miệng hút vào, Ngưng Anh Đan đã bị hắn nuốt vào trong bụng.

Một đoàn thanh sắc đan hỏa hiển hiện, bao phủ Ngưng Anh Đan, bắt đầu nhanh chóng luyện hóa...

Phương Tịch chợt cảm nhận được một cỗ dược lực kì dị khuếch tán ra, một phần nhỏ phân bố trong khí hải đan điền của bản thân hắn, phần lớn lại rơi vào trong Khô Vinh Kim Đan, bị Khô Vinh Kim Đan hấp thu.

Có sự ảnh hưởng này, trong thức hải của hắn có một đoàn quang huy màu xanh nhanh chóng hạ xuống, hoàn toàn dung hợp làm một với Khô Vinh Kim Đan.

Không biết đã trôi qua bao lâu.

Răng rắc!

Một tiếng giòn giã vang lên như chấn động thần hồn từ trong khí hải đan điền của Phương Tịch truyền ra.

Thần thức của hắn run rẩy một trận, dường như cảm nhận được loại tai họa ngập đầu nào đó.

Lúc này, hắn thấy một vết nứt hiện lên ở trên Khô Vinh Kim Đan, sau đó là vết thứ hai, thứ ba...

Đến cuối cùng, chín vết nứt trải đều trên Kim Đan, dường như trong khe nứt có linh quang màu trắng chói mắt sắp phun ra...

Ầm ầm!

Trong phòng tu luyện, gương mặt vạn năm không đổi của Phương Tịch chợt vặn vẹo, hai tay của hắn ôm đan điền, cảm nhận được một cỗ lực lượng hủy diệt từ trong đan điền mạnh mẽ bộc phát ra!

Khô Vinh Kim Đan, hoàn toàn vỡ vụn!

Những nơi dư ba đi qua, khí hải đan điền của hắn tàn tạ, thậm chí một tia lực lượng còn sót lại dọc theo kinh mạch của hắn trùng kích bốn phía, bắt đầu phá hoại kinh khủng.

"Ất Mộc Bất Diệt!"

Một khắc sau, sinh cơ cường đại hiện lên ở các nơi trong cơ thể của hắn, chống lại cỗ lực lượng hủy diệt phá hoại này.

Trong lúc không ngừng phá hoại và tân sinh, kinh mạch của hắn dường như cũng được đúc lại một lần nữa, trở nên cứng cáp và rộng lớn hơn.

Trong đan điền khí hải.

Dược lực của Ngưng Anh Đan chậm rãi phát tán, bù đắp tổn thương của đan điền.

Sau khi Khô Vinh Kim Đan vỡ vụn, vậy mà vỡ thành từng mảnh rồi hóa thành một chùm điểm sáng xanh vàng nhưng một đám tinh vân, xoay chầm chậm.

Ở chính giữa tinh vân là một đoàn thanh quang cùng bạch quang đang không ngừng lấp lóe luân chuyển.

Ý thức của Phương Tịch trong nháy mắt mông lung.

Tiếp theo...

Thần hồn màu xanh không ngừng hấp thu bản nguyên Kim Đan, lại dưới sự phụ trợ của dược lực cường đại Ngưng Anh Đan, từ từ ngưng tụ thành một hình người như hài nhi.

Hình người há miệng, chợt hút nhẹ, điểm sáng xanh vàng bốn phía lập tức không ngừng bị hút vào trong bụng.

Tiếp theo, nó không ngừng trưởng thành, hóa thành một Nguyên Thần Anh Nhi trắng trắng mập mập, to khoảng ba tấc, diện mục giống Phương Tịch như đúc.

Tu tiên ba trăm năm, cuối cùng thành tựu Nguyên Anh!

Hắn bước ra một bước này, cho dù ở thời đại thượng cổ cũng có thể xưng là bậc đại thần thông!

Sau khi ngưng tụ Nguyên Anh thì có thể tùy ý đoạt xá, lĩnh ngộ lực lượng hư không, thi triển Thuấn Di Thuật, mọi nơi trong thiên hạ hắn đều có thể đến!

Nguyên Anh của Phương Tịch vừa thành thì dường như nhận được sự dẫn dắt, dọc theo đan điền, cột sống, đi thẳng đến vị trí thiên linh.

Trong phòng tu luyện.

Nhục thân của Phương Tịch trong nháy mắt yên tĩnh, thanh quang chợt lóe trên đỉnh đầu, một Nguyên Anh trắng trắng mập mập nháy mắt nổi lên!

Đôi mắt của Nguyên Anh ngây thơ chất phác như xích tử chi tâm, chợt hắn có chỗ minh ngộ, hai tay kháp quyết.

Ong ong!

Trên không Phỉ Thúy Đảo, mây gió đất trời biến sắc!

Từng đoàn từng đoàn linh khí hội tụ hình thành quang đoàn ngũ sắc như bị sự dẫn dắt nào đó, không ngừng rơi vào trong Phỉ Thúy Đảo.

Thiên địa dị tượng!

Hơn nữa còn là thiên địa dị tượng bao phủ phương viên trăm dặm!

Vào giờ khắc này, toàn bộ tu tiên giả ở Hồ Vạn Đảo đều bị kinh động.

Long Ngư Đảo.

Chung Hồng Ngọc bay lên giữa không trung nhìn về hướng Phỉ Thúy Đảo, nàng cảm nhận được uy áp kinh khủng trong hư không kia, thần sắc khó hiểu: "Cảm giác áp bách này... Không phải là..."

Uy áp của Nguyên Anh kinh khủng bực nào? Dù cách nhau xa như vậy cũng đủ khiến Kim Đan của nàng run rẩy.

Mà tu sĩ Luyện Khí, Trúc Cơ bình thường... Nếu đến gần Phỉ Thúy Đảo trong vòng trăm dặm thì e là phải trực tiếp quỳ gối trong hồ.

Đúng lúc này, sắc mặt của nàng lại biến.

Thần thức Kết Đan sơ kỳ khiến Chung Hồng Ngọc phát hiện bên ngoài mấy dặm lại có một chiếc linh hạm to lớn!

Trên sàn linh hạm.

"Không... Không thể nào..."

"Đây là..."

Thiết sư huynh rốt cuộc cũng khó mà duy trì sự cao ngạo của kiếm tu, mặt đầy sự khó tin: "Đây chẳng lẽ là... Thiên tượng Kết Anh? !"

Trên mặt của Vệ Trường Sinh có dáng vẻ thư sinh cũng hiện lên thần sắc cực kỳ phúc tạp, vô cùng ngưng trọng gật đầu: "Đúng là thiên tượng Kết Anh! Không ngờ, nơi vắng vẻ như ba nước lại có Phỉ Thúy Đảo có linh mạch cấp bốn này, Long Ngư đảo chủ cũng âm thầm tấn thăng Kết Đan viên mãn... Bây giờ lại dẫn động thiên tượng Kết Anh!"

"Ta đã từng xem cổ tịch, thiên tượng Nguyên Anh đến bước này đại biểu ít nhất Nguyên Anh đã hoàn thành, tiếp theo chỉ còn lại Tâm Ma kiếp và Thiên Lôi kiếp."

Sắc mặt của sư muội Kết Đan sơ kỳ tái nhợt: "Dù Tâm Ma kiếp trải qua trăm ngàn đời thì bên ngoài cũng chỉ là thời gian búng tay... Lôi kiếp cũng tương đối nhanh, chúng ta nhất định phải sớm quyết đoán."

Ở trong góc sàn linh hạm còn có một người đang nằm, chính là Thái Thúc Hồng!

Chỉ là lúc này y bị bí thuật phong tỏa đan điền, mặt đầy vẻ xám xịt, hình như đã thành tù binh của đám người Hỗn Nguyên Tông.

Rất nhiều Kim Đan của Hỗn Nguyên Tông cũng từ trong miệng của Thái Thúc Hồng mới biết được tin tức trên Phỉ Thúy Đảo có linh mạch cấp bốn.

Chỉ là họ vốn mừng rỡ, còn định đánh tan Long Ngư Đảo trước, sau đó lại bỏ Phỉ Thúy Đảo vào trong túi.

Vậy mà không ngờ, Long Ngư đảo chủ lại đang Kết Anh!

"Đảo chủ... Đang ngưng kết Nguyên Anh?"

Thái Thúc Hồng nhìn ba Kim Đan đối diện, trong đôi mắt mang theo một tia thù hận: "Nếu lúc trước ta chọn Thái Bạch Kiếm Quyết thì chẳng phải tất cả mọi chuyện đã khác rồi sao?"

Đối với chuyện mình xuất thủ toàn lực lại bị sư muội Kết Đan sơ kỳ dễ dàng bắt lại, trong lòng của Thái Thúc Hồng cảm thấy vô cùng sỉ nhục.

"Ta muốn... Đi xem một chút!"

Vệ Trường Sinh nhìn thiên tượng dày đặc kia chợt mở miệng: "Bất kể Long Ngư đảo chủ Kết Anh thành công hay là thất bại thì đối với ba nước, đối với bản tông đều có ảnh hưởng rất lớn..."

Nếu ba nước ra một vị tu sĩ Nguyên Anh thì đương nhiên Hỗn Nguyên Tông đừng hòng làm thành đường lui.

Mà nếu người này độ kiếp thất bại, vậy thì tài sản còn sót lại sẽ phong phú đến cỡ nào?

Thiết sư huynh cùng sư muội liếc nhau, đều nhìn thấy một tia lửa nóng trong đôi mắt của đối phương.

Lúc này, linh hạm to lớn chuyển hướng, khiến Long Ngư Đảo gần như hoàn toàn không biết gì thoát được một kiếp.

Mà Vệ Trường Sinh càng tươi cười bước đến bên cạnh Thái Thúc Hồng, tự tay đỡ y dậy, cũng giải trừ bí pháp cấm chế: "Đạo hữu... Hiểu lầm, hiểu lầm rồi... Chúng ta chính là sứ giả của Hỗn Nguyên Tông, cố ý đến bái phỏng Long Ngư đảo chủ, vừa lúc gặp được ngài ấy tiến cấp, còn phải nhờ đạo hữu dẫn đường, tránh hiểu lầm..."

Nếu như Long Ngư đảo chủ thật sự Kết Anh thành công thì hành động hôm nay của bọn họ cũng không chạy được, dù trốn ở trong tông môn cũng không an toàn, còn không bằng thức thời một chút, trực tiếp đi trước chịu đòn thỉnh tội!

Nếu Long Ngư đảo chủ Kết Anh thất bại thì đương nhiên tất cả đừng nhắc đến.

Mà Thái Thúc Hồng này lại trở thành hàng hiếm tích trữ để bán giá cao!

Thần sắc của Thái Thúc Hồng kinh ngạc, trong tay y cầm một thanh pháp bảo phi kiếm do Vệ Trường Sinh bồi tội tặng, y lập tức ưỡn thẳng sống lưng...

Trong chốc lát, linh hạm đã đổi hướng, đi đến Phỉ Thúy Đảo.

Không những vậy, một đám tu sĩ Chung Hồng Ngọc cũng đang nhanh chóng bay đến Phỉ Thúy Đảo.

Mặc dù trong lòng không ít người đã có suy đoán nhưng vẫn cảm thấy khó tin.

Vị Long Ngư đảo chủ kia không phải mới Kết Đan hậu kỳ sao? Sau lại bất chợt Nguyên Anh rồi!

Huống chi... Đối phương làm sao có được cơ duyên Nguyên Anh?

Trong nước cạn xuất Chân Long?

Chuyện này cơ bản không có đạo lý!

Phỉ Thúy Đảo.

Linh khí kinh khủng quán chú xuống bị Nguyên Anh chiếu đơn thu hết.

Nguyên Anh của Phương Tịch ợ một cái, lại thấy thân thể của mình càng ngưng thực hơn mấy phần, hắn lập tức kháp một pháp quyết.

Trên thân Nguyên Anh lập tức có thêm một cái áo bào màu xanh do pháp lực huyễn hóa, hắn sờ cánh tay nhỏ, gương mặt nhỏ của mình... Nhìn nhục thân yên tĩnh chợt thuấn di.

Nguyên Anh lập tức hóa thành một đạo thanh quang, dọc theo thiên linh một mạch hướng xuống, đi vào trong đan điền khí hải.

Lúc này, trong đan điền khí hải của hắn đã sớm khác một trời một vực với lúc trước, tử khí mờ mịt hiện lên ở các nơi.

Nguyên Anh rơi vào trong tử khí, phiêu nhiên ngồi xếp bằng.

Nguyên Anh tọa tử phủ!

Đến một bước này, xem như đã hoàn toàn ngưng thành Nguyên Anh, tiếp theo chính là Tâm Ma kiếp!

Phương Tịch chợt mở mắt ra, trên tay của hắn hiện ra một cái bình ngọc.

Sau khi mở ra, trong đó là một viên đan dược lưu chuyển hai màu đen trắng, chính là Độ Diệt Đan!

Hắn bỏ đan dược vào trong miệng nuốt xuống.

Độ Diệt Đan này vào miệng thì tan ra, hầu như Phương Tịch không cảm nhận được chút nào, nhưng trong lòng của hắn có một cỗ ý cảnh 'sinh tử độ diệt' hiện ra.

Cũng không chờ hắn cẩn thận trải nghiệm thì mắt của hắn đã tối sầm lại, rơi vào trong huyễn cảnh tâm ma.

Tâm Ma kiếp, bắt đầu!

"Cách khảo thí kết thúc còn lại ba mươi phút!"

Tiếng của nam lão sư giám thị vang lên bên tai của hắn.

Cả người Phương Tịch cũng hơi ngu rồi, hắn nhìn cây bút chì 2B trong tay, đôi mắt như mất đi tiêu cự.

Ở trong đầu của hắn, toàn bộ đều là câu hỏi ta là ai? Ta ở đâu? Ta muốn làm gì...

Trong lòng hắn dường như còn một chuyện rất quan trọng phải đi làm.

'Ta đã quên chuyện quan trọng gì? Đúng, thi công, ta phải thi công! Chuyện gì cũng không quan trọng bằng thi công vào bờ!"

Phương Tịch hung hăng bóp bóp ngón tay của mình, nhanh chóng đảo qua bài thi, mắt của hắn lập tức trừng to.

'Mẹ nó bài thi trống một nửa... Đặc biệt là đề toán ở cuối cùng, mẹ nó ta một chữ cũng chưa làm...'.

'Đáng chết, đáng chết... Nhanh lên...'.

Tâm kích động, tay run rẩy, chân cũng dường như bắt đầu co giật...

'Mẹ nó sao số học lại khó như vậy?'.

'Đáng chết... Biết thì làm trước, còn lại có thể đoán mò thì đoán mò, dù sao cũng không thể bỏ trống...'.

Phương Tịch bắt đầu nhanh chóng tính toán nhưng trong lòng của hắn luôn cảm thấy có chút không đúng.

Hắn ngỡ ngàng ngẩng đầu, nhìn người thi cùng ở bốn phía của hắn múa bút thành văn, còn có lão sư giám thị đeo kính đen, thần tình nghiêm túc, ý thức của hắn hơi hoảng hốt...
Bạn cần đăng nhập để bình luận