Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 211: Nô dịch yêu vương

Phương Tịch cũng không nhìn vật đấu giá áp trục.

Hắn ước gì Âu Dương Chấn thêm vài viên Trúc Cơ Đan để hấp dẫn hỏa lực của mình.

Sau khi lấy được bộ Ất Mộc Thần Lôi tàn trận, hắn lập tức đi ra ngoài, gọi thị nữ thông tri người hội đấu giá mang vật đấu giá của mình đến đây giao dịch, sau đó thông qua mật đạo của đối phương rời khỏi.

"Lần hội đấu giá này, chỉ đấu Hóa Long Tham và Ất Mộc Thần Lôi Trận đã bại lộ thân gia khoảng ba ngàn..."

'Bình thường có lẽ sẽ hấp dẫn sự chú ý của tu sĩ Trúc Cơ, nhưng lúc này đều chú ý đến vật đấu giá áp trục, khả năng chú ý đến ta rất nhỏ...'.

'Nên chạy trống...'.

Phương Tịch rời khỏi nội thành cũng không trở về nhà ở ngõ Yên Liễu mà trực tiếp rời khỏi thành.

Mặc dù võ đạo của hắn có thể so với Luyện Thể tầng bốn nhưng dù sao trên người cũng không có linh giáp cấp hai.

Đấu pháp với tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ cũng chưa chắc có thể nắm chắc thắng lợi.

Đương nhiên là nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.

Về phần co đầu rút cổ ở Bạch Trạch Tiên Thành luyện đan Trúc Cơ?

Ở trong cấm đoạn đại trận cấp ba thử xuyên không lưỡng giới, Phương Tịch cũng không muốn mạo muội thử.

Vạn nhất đối phương có thể cảm ứng được ba động vậy thì có chuyện vui lớn rồi.

Huống chi không rời khỏi Bạch Trạch Tiên Thành cũng không thể nào bày trận lấy đan.

Bởi vậy Phương Tịch đã định ra kế hoạch, chính là lấy nhanh đánh nhanh.

Sau khi rời khỏi tiên thành, Phương Tịch chợt cảm thấy lòng dạ rộng mở, không khỏi nở nụ cười.

Hắn ngoại phóng thần thức, khống chế pháp khí, trực tiếp hóa thành một đạo độn quang đi xa.

Lúc này dù gặp phải tu sĩ Trúc Cơ truy sát, cùng lắm thì hắn lập tức bỏ chạy, nửa đường tìm cơ hội xuyên không.

Đương nhiên có thể không động vào tu sĩ Trúc Cơ thì vẫn không động Trúc Cơ là tốt nhất.

Dù sao đối phương cũng có thân thức, vạn nhất còn chưa chạy khỏi phạm vi thần thức của đối phương lại bị buộc phải xuyên không vậy thì Kim Thủ Chỉ sẽ có khả năng bại lộ.

"Hả? Thật sự là có người không sợ chết?"

Sau khi rời khỏi tiên thành khoảng mười dặm, Phương Tịch đã nhìn thấy một đám tu sĩ đằng đằng sát khí, khống chế linh chu đến gần không có ý tốt.

"Rõ ràng ta đã dùng thần thức kiểm tra rồi, trên người chắc chắn không có tiêu ký truy tung?"

"Vậy thì theo dõi rồi? Chỉ cần có mục tiêu từ trong hội đấu giá ra, tu vi phù hợp thì lập tức thử động thủ?"

Đôi mắt Phương Tịch lạnh lẽo.

Cướp tu bực này, xem như châu chấu ở tu tiên giới.

"Vị đạo hữu này..."

Trên linh chu, một tu sĩ dẫn đầu gọi, tu vĩ rõ ràng là Luyện Khí đại viên mãn.

"Chết!"

Phương Tịch lười nói nhảm, Hỗn Nguyên Chân Thân đỉnh thiên lập địa ở sau lưng, năm ngón tay co lại, chợt vung ra một quyền.

Ầm!

Dưới một quyền kia, tu sĩ Luyện Khí đại viên mãn còn chưa kịp phản ứng thì pháp khí hộ thể đã nổ thành mảnh vỡ, thân thể y và linh chu đều chia năm xẻ bảy.

"Không tốt!"

"Là đại tu Trúc Cơ!"

"Chạy mau!"

Một đám cướp tu tan tác như chim muông, lại bị đại thủ ở phía sau nắm lấy, bóp chết một tên...

Sưu! !

Một tên trong đó thấy tình thế không ổn đã kích phát một phụ lục, cả người hóa thành một vệt kim quang, chạy về hướng Bạch Trạch Tiên Thành, tốc độ kia ngay của Phương Tịch cũng không theo kịp.

"Vậy mà là độn phù cấp hai?"

Phương Tịch thu Hỗn Nguyên Chân Thân, nhíu mày: "Xem ra là một đám có nền móng, bây giờ Trúc Cơ quan trọng..."

Dù sao hắn dùng thân phận Mộc đạo nhân, lúc này sau khi giết hết những cướp tu còn lại thì lập tức bỏ đi.

Bay thẳng một đường về Việt Quốc, có thể nói nhanh như tia chớp.

Sau đó Phương Tịch đã ở trên một hồ nước nửa đường lựa chọn xuyên không.

Đại Lương.

Trụ sở tổng bộ Võ Thần môn, Phương Tịch chọn ở Thành Hắc Thạch.

Nơi đây vốn bị bỏ hoang, nhưng vẫn có rất nhiều căn nhà còn lưu lại, đều có thể lợi dụng.

Hơn nữa...

Căn cứ vào quy luật hai ma không gặp, chỗ có ma lưu trú lâu dài thì yêu ma ở gần đó cũng sẽ bỉ đi, trở nên vô cùng yên bình.

Đến lúc này Thành Hắc Thạch đã từ từ có ít hơi người.

Đại lượng võ giả đến thanh lý sạch những bức tường đổ ngã, thành lập một khu kiến trúc rất lớn.

Phòng bế bên trong.

Đại môn mở ra, Phương Tịch từ trong bước ra.

"Môn chủ!"

Thị nữ ở ngoài cổng thấy Phương Tịch ra, đôi mắt lập tức sáng lên.

Vị môn chủ này thường xuyên bế quan, mỗi lần là từ mấy tháng đến một năm, quả nhiên không phải người thường.

"Bây giờ trong môn có ai ở đây?"

Phương Tịch thuận miệng hỏi một câu.

"Liễu tả sứ vừa mới trở về, Chu hữu sứ còn đang ở nơi khác..."

"Trừ họ ra thì Ngũ Hành trưởng lão cũng đang ở đây!"

Thị nữ lập tức khom người bẩm báo.

Tả hữu hộ pháp, cộng thêm Ngũ đại trường lão, chính là tầng cao nhất trừ Phương Tịch ra.

Về phần Tả hộ pháp Liễu Như Yên?

Nàng chính là hổi thủ Tông Sư Hội trước đó dẫn người quy hàng, một thân tu vi sớm đã đến cảnh giới Đại Tông Sư Khí Quán Chu Thân.

"Gọi Liễu hộ pháp đến!"

Phương Tịch bước vào đại sảnh, nhìn kiến trúc cổ điển hùng hậu do nham thạch to tạo nên, dường như rơi vào trầm tư.

Không lâu sau, Liễu Như Yên bước vào: "Môn chủ..."

"Tình hình trong môn gần đây thế nào?"

Phương Tịch ngồi xếp bằng trên ghế đá, như một tôn Cổ Thần.

"Khởi bẩm môn chủ, Sau khi Quế vương, Vĩnh vương, Đại Thắng vương lần lượt thần phục... Đến tháng trước, phản vương cuối cùng Hắc Long Vương bị bêu đầu thì thiên hạ đã thống nhất."

Liễu Như Yên khom người bẩm báo, giọng nói tinh tế nhu hòa.

Tông Sư Hội vốn là một cỗ lực lượng có thể khuấy động thiên hạ, từ sau khi Phương Tịch thành lập Võ Thần Môn đã hấp dẫn rất nhiều Tông Sư một lòng võ đạo hoặc đã sớm ở ẩn gia nhập.

Mà trong loạn quân, thật ra cũng còn có Tông Sư hỗ trợ.

Các Đại phản vương sau lưng đều có cái bóng của Tông Sư, khi phát hiện trên Võ Thánh còn có cảnh giới Võ Thần, đặc biệt là sau khi Lương vương tùy ý bị đánh chết, cũng đều chọn thần phục.

"Nhất thống... Thiên hạ sao?"

Phương Tịch thì thào.

Hắn cũng gỉ giao việc cho thủ hạ mà thôi, không ngờ trong lúc vô thanh vô tức đã chinh phục toàn thiên hạ rồi sao?

Với uy thế bây giờ của hắn, dù ngày mai đăng cơ làm đế cũng chỉ là một câu nói thôi.

'Đáng tiếc... Vinh hoa phú quý với ta chỉ như mây bay...'.

Phương Tịch cảm khái trong lòng, tiếp tục hỏi: "Các hạng tư liệu chuẩn bị sao rồi?"

"Bí tàng, ngăn án vốn bị hoàng thất bí tàng đều truy nộp toàn bộ, còn có tin tức có liên quan đến yêu ma các nơi đều đã sao chép lại rồi đưa vào Tàng Thư Lâu..."

Liễu Như Yên nói tiếp: "Còn có tin tức yêu vương các nơi mà trước đó ngài đã phân phó... Thiếp thân đã cố ý khỏa sát từng nơi, xác nhận chính xác không sai."

"Ừm, ngươi làm tốt lắm!"

Nữ nhân này tài giỏi vượt qua dự tích của Phương Tịch.

Hắn bảo thu thập tư liệu yêu vương, đương nhiên là chuẩn bị mang vài con theo đến Nam Hoang, sao đó giết chết.

Vì gia tăng xác suất có nội đan, nhất định phải là những lao yêu lâu năm, đồng thời có thiên phú dị bẩm kia.

Loại yêu vương này thường tàn sát bừa bãi một phương, dù là Tông Sư cũng khó săn giết, mình đi thu phục từng con mang đi, giết yêu lấy đan cũng xem như tạo phúc cho bách tính Đại Lương.

"Bản tạo có công tất thưởng, đây là Võ Thần Thư mà bản tọa biên soạn."

Phương Tịch tiện tay ném ra một quyển trục, trong đó là kinh nghiệm bản thân ngưng tụ Chân Cương, đột phá Võ Thần.

"Đa tạ môn chủ!"

Liễu Như Yên lập tức vô cùng vui mừng khom lưng.

Tất cả Tông Sư gia nhập Võ Thần Môn, không phải đều mong mỏi cái này sao?

"Muốn đột phá Võ Thần, còn cần đại dược đặc thù phụ trợ... Ngươi làm cho tốt, bản tọa sẽ không bạc đãi ngươi."

Phương Tịch thấy thế, khóe miệng mỉm cười.

Chờ sau khi hắn Trúc Cơ, lại tìm kiếm đan phương đan dược khí huyết cấp hai chỉ là một cái nhấc tay.

Mấy tháng sau.

Đại Lương.

Hầu Nhi Sơn.

Trên núi này có một đàn yêu hầu cư trú, từng con đều có sức lực lớn vô cùng, thường xuyên xuống núi tàn sát bừa bãi.

Châu quân mấy lần muốn vây quét đều phí công mà lui, bởi vì trong bầy yêu hầu còn có một con Kim Cương Cự Viên Vương.

Yêu vương này không những có sức lực vô cùng lớn mà còn có mình đồng da sắt, dù Tông Sư toàn lực cũng không thể phá phòng, vô cùng khó chơi.

"Chi chi!"

"Chít chít!"

Ngày hôm đó, trong núi rừng lại vang lên tiếng đàn khỉ kêu.

Lão hổ, đàn sói các loại dã thú đang kiếm ăn cũng liên tục run rẩy, bị dọa đến chạy tứ tán trối chết.

Ở gần Hầu Nhi Sơn, hầu tử mới thật sự là vương của bách thú.

Ầm!

Một bóng người từ trên vực nhảy xuống, ngón tay không ngừng bắn ra cương khí, tá lực trên vách núi cheo leo bốn phía.

"Một đám khỉ thúi, lão tử uống chút rượu của các ngươi thì thế nào?"

Toàn thân Chu Đồng nổi lên màu đồng, như một đồng nhân, nặng nề quẳng xuống đất tạo thành một cái hố to.

Y lăn một vòng rồi đứng dậy như không có chuyện gì, giũ bụi đất trên người, lại ngẩng đầu nhìn lên trên thấy một cự viên màu vàng cao đến ba mét đánh tới, không khỏi giật nảy mình: "Con Hầu Vương này, thật sự khó chơi..."

Đã từng chiến đấu với con Kim Cương Cự Viên này rồi, Chu Đồng cũng cảm thấy vô cùng bất lực.

Con khỉ thúi này da dày thịt béo, da đồng cương cân thiết cốt, ngay cả cương khí của Tông Sư cũng không thể tạo thành tổn thương thật sự, vô cùng khó chơi.

Mấy lần giao thủ trước, y đều không có biện pháp, thậm chí xém chút còn bị phản sát.

Lúc này thấy Hầu Vương đuổi theo lập tức co căng bỏ chạy.

"Chi chi!"

Dường như Kim sắc Hầu Vương cũng bị y chọc giận, ở phía sau đuổi theo không bỏ.

Cả hai một đuổi một chạy, trong khoảnh khắc đã chạy ra mấy chục dặm.

Ầm!

Đúng lúc này, một chùm pháo hoa nổ giữa không trung.

Chu Đồng nhìn thấy, lập tức mừng rỡ, đổi hướng chạy về chỗ pháo hoa: "Con súc sinh này, có ngon thì lại đuổi theo ta đi!"

Hầu Vương do dự một chút, trong con ngươi hiện lên sự chần chừ nhân cách hóa, nhưng cuối cùng nó vẫn nhe nanh đuổi theo.

Ở trong ấn tượng của nó, không có con người nào có thể tổn thương được nó hay uy hiếp tính mạng nó.

Một nén nhang sau!

Ầm!

Một cánh tay thô to đỏ tươi, dài vài trượng hoành không xuất hiện, đè chặt Hầu Vương xuống mặt đất.

Hầu Vương không ngừng giãy giụa, nhưng cũng không làm gì được cự thủ của Hỗn Nguyên Chân Thân.

"Chu Đồng, làm rất tốt..."

Phương Tịch đứng chắp tay, phía sau đi theo không ít nhân mã Võ Thần Môn.

Có rất nhiều Tông Sư hợp tác, yêu vương bình thường còn trực tiếp bị bắt sống, đưa đến tổng bộ ở Thành Hắc Thạch.

Để hắn tự xuất thủ đều là những nhân vật hung ác thật sự khó chơi.

Hoặc là biết bay, hoặc là vào nước, khiến Tông Sư cũng không thể làm gì.

Con Kim Cương Viên Hầu Vương này lại thật sự có thiên phú dị bẩm, chiến lực không ai địch nổi.

Phương Tịch nhìn nó vô cùng hài lòng, yêu vương như vậy, tích góp hùng hậu, nếu đột phá mà không có yêu đan là không hợp lý.

Hắn bước đến trước mặt Hầu Vương, năm ngón tay của Hỗn Nguyên Chân Thân không ngừng dùng sức.

Trên thân Hầu Vương phát ra tiếng nổ như hạt đậu nổ, tiếng kêu cũng trở nên sắc lạnh, the thé.

"Không muốn chết thì ngoan ngoãn nghe lời, không nên phản kháng."

Phương Tịch lạnh lùng liếc con Hầu Vương này, thần thức của hắn tràn ra, hung hăng đánh vào thức hải của Hầu Vương hóa thành lạc ấn nô dịch.

Hung tính trong đôi mắt của Hầu Vương dần dần tán đi, trở nên dịu dàng ngoan ngoãn hơn.

"Tốt..."

Phương Tịch buông Hầu Vương ra, vượn yêu to lớn đứng ở sau lưng hắn như đại hài tử nặng mấy tấn.

Một màn này khiến Chu Đồng nhìn thấy cũng choáng váng: "Chỉ một cái liếc mắt, đã thu phục được yêu vương như vậy, chẳng lẽ đây là năng lực của Võ Thần sao? !"
Bạn cần đăng nhập để bình luận