Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 739: Lại phi thăng lần nữa (2)

Vương lão chính là một thành viên trong đó, chi mạch của lão rất nhỏ, năm đó chỉ có một tu sĩ hậu kỳ, thuở nhỏ thích thuật khôi lỗi nên được gia tộc bồi dưỡng thành Khôi Lỗi Sư.
Sau khi tọa hóa đã để lại truyền thừa Khôi Lỗi Sư và mấy khôi lỗi cấp Kết Đan cho Âm Sơn Vương gia làm nội tình.
Bất quá đối ngoại, Âm Sơn Vương gia chắc chắn sẽ không có liên quan gì với Vương gia năm đó.
Mà tu sĩ họ Vương ở Địa Tiên giới nhiều cớ nào, năm đó Vương gia cũng không có sinh tử đại địch gì, một kẻ duy nhất là Hắc Thủy Tông không biết đã bị diệt bao nhiêu lâu rồi, cũng không có ai cố ý truy tra.
Bây giờ Vương lão nửa đêm tỉnh mộng cũng không biết năm đó lão tổ Vương gia đưa ra quyết định này, đến cùng là đúng hay sai.
"Đến rồi!"
Thần sắc lão chợt nghiêm túc, thần thức cảm nhận được trong hắc thủy đàm có một con yêu thú thao túng hắc thủy đang giao chiến với khôi lỗi sáp sí hổ.
"Ta đi dụ nó... Chú ý ẩn giấu pháp lực thân hình."
Bốn vị tu sĩ đều tự bấm niệm pháp quyết hoặc huy động trận kỳ, khiến từng đám sương trắng che giấu thân hình.
Chưa được bao lâu, mặt nước yên ả của hắc thủy đàm chợt nổi sóng.
Từng gợn sóng tụ lại hóa thành bọt nước nổ tung.
Ào ào ào!
Vô số hắc thủy hóa thành mưa, hạ một trận Huyền Minh Vũ nhỏ bé ở phụ cận.
Mà ở trong Huyền Minh Vũ, một con khôi lỗi cự hổ có cánh bay ra, chật vật chạy ở phía trước.
Tê tê!
Phía sau yêu khí trùng thiên, hội tụ nước Huyền Minh Vũ, mơ hồ ẩn giấu bóng dáng một con yêu thú loài rắn.
"Là Hắc Thủy Huyền Xà, nhanh chóng khởi trận!"
Huynh đệ Mạc gia quát to một tiếng, hai tay bấm quyết, miệng lẩm bẩm, điên cuồng rót pháp lực vào trong trận kỳ trước mặt.
"Xem ra trong hắc thủy đàm này có không ít yêu thú..."
Tạ Tiên Tử có chút thất vọng, dù sao giá trị của Hắc Thủy Huyền Xà cũng thua xa Long Nghê năm trăm năm nhưng cô ta vẫn chủ trì trận pháp.
Chỉ thấy từng đám sương mù bốc lên hóa thành một bức tường sương mù, chặn đường Hắc Thủy Huyền Xà.
"Tê tê!"
Con hắc xà to lớn không ngừng khè lưỡi, nó chợt há miệng phung ra nọc độc đen như mực.
Xuy xuy!
Bức tường sương mù trong nháy mắt đã bị ăn mòn thành một cái động lớn, nhưng ở sau cửa động lại có một bức tường sương mù nổi lên...
Lúc này Hắc Thủy Huyền Xà mới cảm thấy giật mình, muốn lui về hắc thủy đàm.
Nhưng lúc này trận pháp đã bao phủ, xung quanh nó đều là sương mù, đã mất đi phương vị hắc thủy đàm từ lâu.
"Chư vị, cùng tiến lên!"
Tạ Tiên Tử mỉm cười, lấy ra một pháp bảo như ngọc hoàn, nhẹ nhàng ném đi.
Ngọc hoàn này bay lên giữa không trung rồi hóa thành một vầng trăng sáng chói.
Vương lão thấy thế cũng thu khôi lỗi cự hổ lại mà điều khiển một thanh hắc thiết kiếm, đánh ra một pháp quyết.
Hắc thiết kiếm chợt bành trướng, biến lớn... Trong giây lắt đã hóa thành dài hơn mười trượng, mặt ngoài lập lòe linh quang, lưỡi kiếm rất sắc bén.
Huynh đệ Mạc gia liếc nhau, mỗi người lại lấy ra một thanh đoản qua.
Hai thanh đoản qua này như bổ trợ cho nhau, xem như có uy lực lớn nhất trong mấy món pháp bảo này.
Ầm ầm!
Đầu tiên là ngọc hoàn hung hăng nện lên đầu của Hắc Thủy Huyền Xà khiến trán của nó cũng lõm xuống một chút.
Hắc thiết kiếm chợt chém một kiếm, để lại một vết thương sâu tận xương trên thân của Hắc Thủy Huyền Xà.
Phốc phốc!
Hắc Thủy Huyền Xà vừa mới nổi điên thì hai thanh đoản qua đã đâm vào trong cơ thể của nó.
Nhắc tới cũng kỳ quái, Hắc Thủy Huyền Xà vừa rồi còn rất điên cuồng mà sau khi hai thanh đoản qua này nhập thể lại chợt uể oải hơn rất nhiều, ngay cả yếu khí cũng bắt đầu từ từ tiêu tán.
"Đã nghe nói huynh đệ Mạc gia có một đôi pháp bảo Trấn Yêu Qua đối với hắc thủy yêu thú có huyền diệu đặc biệt từ lâu, hôm nay thấy tận mắt, quả nhiên danh bất hư truyền!"
Vương lão tán thưởng: "Nghe nói bảo vật này còn có liên quan rất lớn với Tiên Phủ ở hải ngoại..."
Thần sắc lão đại Mạc gia biến đổi, gượng cười nói: "Thật ra cũng không có liên quan bao nhiêu, chỉ là trên phố nghe nhầm đồn bậy mà thôi... Đôi pháp bảo đoản qua này chính là vật gia truyền của nhà ta."
"Thì ra là thế."
Vương lão gật đầu, cũng không biết có tin hay không.
"Tốt, tiếp theo lập tức giết con yêu thú này, lấy hết tài liệu của nó rồi lại đi dẫn dụ yêu thú yêu thú khác... có một đôi pháp bảo này thì hành động tiếp theo thiếp thân càng có lòng tin hơn."
Tạ Tiên Tử cười nhạt mở miệng.
Ào ào ào!
Đúng lúc này, trong hắc thủy đàm chợt xuất hiện một cơn lốc xoáy.
Dưới đáy hồ nước không biết sâu bao nhiêu chợt có một cặp đồng tử to lớn dựng thẳng mang theo sự lạnh lẽo vô tình mở ra.
Rầm rầm Một đạo tử quang từ trong đầm sâu hiện lên, mạnh mẽ đâm vào trận pháp Bát Hoang Mê Tung Trận.
Tứ đại tu sĩ Kết Đan biến sắc, Tạ Tiên Tử còn phun ra một ngụm tinh huyết, nhuộm đỏ vạt áo trắng tinh trước ngực.
"Nguyên Anh... Yêu tộc cấp bốn?"
Cô ta kinh hô, sắc mặt thật sự đại biến.
Mà sau khi sương mù tản ra, Hắc Thủy Huyền Xà đang uể oải suy sụp như cảm ứng được gì đó mà gào thét về phía hắc thủy đàm.
Ào ào ào!
Nước hồ tản ra, một cái bóng đen nhánh dài mấy trăm trượng hiện lên, lại chính là một con Hắc Thủy Huyền Xà càng khổng lồ hơn.
Thân thể của nó to như tòa nhà, lân phiến hiện ra màu tím đen, trong đồng tử dựng thẳng đầy vẻ lãnh huyết.
"Hắc Thủy Huyền Xà cấp bốn? !"
Huynh đệ Mạc gia kinh hô rồi thu hồi pháp bảo, thi triển bí pháp nào đó mà độn quang nối liền nhau rồi hóa thành một đạo kinh hồng, muốn lập tức chạy trốn.
Hắc Thủy Huyền Xà cấp bốn nhìn đồng loại đang thoi thóp, chợt há miệng ra, một đạo hào quang màu đen xuất hiện.
Hào quang này phát sau mà đến trước, vậy mà có thể ngăn ở phía trước độn quang của huynh đệ Mạc gia.
"Liều thôi!"
Huynh đệ Mạc gia liếc nhau, mỗi người tự bấm quyết rồi phun ra một ngụm tinh huyết, rơi lên đoản qua.
Ngay tức khắc đôi đoản qua hiện ra một tầng huyết sắc, quang hoa chợt đại thịnh hóa thành hai đạo tinh mang, chém lên hào quang đen nhánh.
Nhưng hào quang đen nhánh chỉ thoáng lắc một cái đã ổn định lại.
Không những vậy, nó còn bất ngờ khuếch trương, bao phủ huynh đệ Mạc gia vào trong.
Chỉ là trong khoảnh khắc, bên trong truyền đến một tiếng ầm vang rồi sau đó đã yên lặng.
Hào quang tán đi, chỉ còn lại đôi đoản qua kia nhưng quang huy bên ngoài của chúng cũng đã vô cùng ảm đạm.
"Huynh đệ Mạc gia vậy mà..."
Nhìn thấy một màn này, trong lòng Vương lão tràn đầy sự tuyệt vọng.
Luận thực lực trong bốn tu sĩ Kết Đan, thật ra huynh đệ Mạc gia liên thủ thì dù lão cộng với Tạ Tiên Tử cũng không phải đối thủ.
Bây giờ chỉ một kích của con yêu thú cấp bốn này mà huynh đệ Mạc gia đã thân tử đạo tiêu.
Đổi thành lão và Tạ Tiên Tử thì kết cục tuyệt đối cũng không khá hơn chút nào.
"Tê tê..."
Hắc Thủy Huyền Xà cấp bốn khè lưỡi, trong con ngươi của nó còn mang theo một tia trêu tức nhân cách hóa, nó đang đinh phun hắc quang.
Ở chân trời chợt truyền đến một tiếng nói già nua: "Nghiệt súc sao dám đả thương người?"
Rống rống!
Một khắc sau, trong hư không có một con cự hổ màu vàng đất dữ tợn nhảy ra.
Con hổ này vừa xuất hiện thì đã lập tức dẫn động thiên địa linh lực bốn phía hóa thành từng tia Thổ hành thần quang.
Một vệt thần quang lấp lóe chợt hóa thành đao mang hình bán nguyệt lóe lên.
Dưới sự kinh hãi của Hắc Thủy Huyền Xà mà mạnh mẽ mở miệng ra, vậy mà nó lại phun cả yêu đan của bản thân ra rồi bắt đầu liều mạng.
Yêu đan đen nhánh hội tụ vô số Huyền Minh Trọng Thủy, mở ra gợn sóng đen nhánh lăn tăn, dập dờn.
Xùy!
Đao quang màu vàng đất lóe lên nhưng gợn sóng đen này đã lập tức bị xé rách, mặc dù sở trường của Thổ hành thần quang là phòng ngự nhưng công kích của nó đối với tu sĩ Nguyên Anh vẫn rất chí mạng.
Hào quang màu vàng đất đụng vào nội đan đen nhánh, khiến viên nội đan này chia năm xẻ bảy trong khoảnh khắc.
Xu thế của đao mang vẫn không giảm mà chém lên thân của Hắc Thủy Huyền Xà, lúc này một đao chém con yêu thú cấp bốn này thành hai khúc.
"Đây chính là yêu thú cấp Nguyên Anh... Cũng chỉ một pháp thuật đã..."
Thần sắc Tạ Tiên Tử kinh ngạc rồi chợt ngưng trọng mà thi lễ với hư không: "Đa tạ tiền bối đã cứu mạng!"
Chuyện khiến cô ta kinh ngạc là Vương lão ở bên cạnh như nghĩ đến gì đó mà mặt đầy vẻ không thể tin được, lại mang theo ngưỡng mộ, kích động...
Cô ta chưa bao giờ thấy trên mặt của Vương lão có vẻ phức tạp như vậy xuất hiện.
Mà thuận theo ánh mắt của đối phương thì Tạ Tiên Tử đã nhìn thấy một tu sĩ già nua, cưỡi một con cự hộ màu vàng đất mà đến, uy áp của hắn vượt xa Nguyên Anh!
'Quả nhiên là lão tổ Hóa Thần!'.
Tạ Tiên Tử đang suy tư xem lời đồn về vị lão tổ này và danh hào của hắn thì đã nhìn thấy Vương lão cung cung kính kính quỳ xuống, hành đại lễ ba bái chín khấu: "Âm Sơn Vương gia Vương Bản Sơ, bái kiến lão tổ tông, lão tổ tông vạn thọ vô cương!"
"Đứng lên đi, con cháu Vương gia ta không cần khúm núm như vậy."
Phương Tịch khẽ mỉm cười nói.
Mặc dù hắn chỉ tiện tay cứu người nhưng mà có người Vương gia ở đây cũng chắc chắn là một nguyên nhân trong đó.
Nghe hắn nói vậy thì Vương lão nhất thời lệ nóng doanh tròng: "Lão tổ tông... Từ khi ngài đi rồi thì Vương gia ta trải qua... Ô ô..."
Tạ Tiên Tử thì lại không khỏi khiếp sợ: 'Vương lão này quả nhiên thâm tàng bất lộ... Vậy mà thật sự là chi mạch của Vương gia năm đó...'.
"Thôi, kể lại chuyện đã xảy ra năm đó cho lão tổ nghe."
Phương Tịch lại nhìn lướt qua Tạ Tiên Tử.
Lúc này Tạ Tiên Tử hành lễ: "Tạ Thiến xin ra mắt tiền bối."
"Miễn lễ, bản lão tổ đã lâu không xuống núi nên tin tức rất ít, đúng lúc ngươi cũng bổ sung một phen."
Phương Tịch vỗ cự hổ dưới thân.
Cự hổ gầm lên một tiếng, chỉ nghe tiếng ầm ầm vang lên.
Mặt đất rung động, từng bức tường đá xuất hiện, vậy mà dựng thành một động phủ.
Mả ở trong động phủ lại có đầy đủ mọi thứ bàn ghế bằng đá.
Phương Tịch hạ độn quang xuống, ngồi trên một thạch đôn, còn con cự hổ kia thì hóa thành một cái ấn vàng óng, quay quanh hắn.
Nhìn thấy cảnh này, Vương lão đã không còn gì nghi ngờ nữa, lão cung kính nói: "Khởi bẩm lão tổ, năm đó..."
Lão chủ yếu nói đến chuyện của Vương gia, còn Tạ Tiên Tử thì bổ sung một số đại sự ở tu tiên giới.
Phương Tịch nghe xong thì cũng đã hiểu rõ biến cố và tang thương trong mấy trăm năm nay.
Huyền Minh Uyên và địa bàn phụ cận thật sự đã lâm vào một trận hỗn loạn, có rất nhiều thế lực bị diệt, lại có thế lực mới quật khởi, bây giờ dùng thương hải tang điền để diễn tả cũng không đủ.
Dù Phường Thị Không Tang cũng vì vậy mà trầm luân, sau đó lại có tu tiên giả mở đại phường thị mới, mang một số linh căn tang thụ dời qua trong, đặt tên là Phường Thị Thanh Tang.
Chỉ có điều hai tu sĩ này chỏ là cấp Kết Đan nên đối với bí ẩn trong những chuyện lớn đó cũng không quá hiểu rõ.
"Thì ra là thế... Vương Linh Ứng ở đâu?"
Phương Tịch hỏi một câu, trong Vương gia người có thể làm hắn nhớ chỉ có vị tu sĩ Nguyên Anh này.
"Linh Ứng lão tổ gia nhập con đường của Huyền U Thương Hội, chuẩn bị theo thương đội đến Yêu Nguyệt Tiên Thành... Tìm kiếm cơ duyên Hóa Thần!"
Vương lão cung kính trả lời.
Đại danh Yêu Nguyệt Tiên Thành Phương Tịch cũng từng nghe qua, dù ở trong Tinh Thần Vực cũng tính là Tiên thành số một.
Không có thực lực Hóa Thần mà tiến hành di chuyển đường dài như này là tương đương liều mạng.
Nhưng mà có thương hội, đi theo Huyền U Thương Hội cùng nhau hành động, cũng có thể tăng sự an toàn lên không ít.
Bạn cần đăng nhập để bình luận