Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 333: Cửu Long Châu

"Truyền thừa chí bảo của Di Lăng Cốc là Cửu Long Châu!"

Phương Tịch viên linh châu trước mặt, trên mặt không khỏi hiện ra vẻ rất thổn thức.

Nhớ năm xưa, mình còn lăn lộn ở Bạch Trạch Tiên Thành, lúc gặp Du Xung trên đại hội đấu giá đã từng đàm luận bảo vật này với Viên Phi Hồng và La Công.

Cửu Long Châu chính là dị bảo cao cấp nhất!

Sau khi tu sĩ Luyện Khí luyện hóa thì có thể so với Trúc Cơ!

Tu sĩ Trúc Cơ viên mãn luyện hóa thì có thể so với Giả Đan!

Dù ở trong tay của Kết Đan lão tổ thì cũng là món pháp bảo không tệ.

Di Lăng Cốc chính là dựa vào viên châu này mới có thể ở tu tiên giới ba nước tài nguyên Kết Đan đắt đỏ mà đời đời đều có chiến lực Kết Đan, từ đó truyền thừa không dứt, bắt nguồn xa, dòng chảy dài.

"Nhưng bây giờ... Vật này là của ta... Di Lăng Cốc có thể đến liều mạng với ta không nhỉ?"

Phương Tịch sờ cằm, cảm nhận được linh lực hệ Hỏa khủng bố truyền ra từ Cửu Long Châu, không khỏi biến sắc.

thậm chí sau khi linh châu này mất chủ nhân thì linh quang vẫn lấp lánh như trước, dáng vẻ như sắp phá không bay đi.

Phương Tịch không chút nghi ngờ, nếu không phải ở trong đại trận cấp ba, phong tỏa hư không thì nói không chừng linh châu này ngay lúc Du Côn bỏ mạng đã bị cấm chế nào đó triệu hồi trở về Di Lăng Cốc.

"Nhưng bây giờ... Chớ hòng mơ tưởng!"

Hắn thao túng pháp quyết, từng đạo hắc vụ hóa thành xiềng xích, bao phủ Cửu Long Châu từng tầng từng tầng, sau đó chôn dưới gốc Yêu Ma Thụ.

Trước mắt hắn còn chưa xử lý được vật này.

Không phải là hắn không muốn luyện hóa để sau đó lập tức có được chiến lực Giả Đan.

Mà là...

"Cửu Long Châu này ở Di Lăng Cốc không biết đã bao lâu, trong đó còn không biết chúng đã bố trí bao nhiêu cạm bẫy và cấm chế ác độc đây... Mạo muội luyện hóa chẳng phải là tự tìm phiền phức cho mình sao?"

Dựa theo kiến thức bây giờ của Phương Tịch, đương nhiễn sẽ biết trong tu tiên giới còn có một loại Huyết Mạch Linh Cấm, cũng đều là do gia tộc tu tiên sử dụng.

Sau khí hạ lên chí bảo nào đó thì không phải huyết mạch bản tộc căn bản không thể nào luyện hóa được bảo vật.

Với tài nguyên của Di Lăng Cốc Du gia, Cửu Long Châu này không có mười đạo, tám đạo Huyết Mạch Linh Cấm thì tên của Phương Tịch sẽ đọc ngược lại.

Sau khi phong ấn Cửu Long Châu để sau này tìm vài người khôi lỗi đến thăm dò cấm chế xong thì Phương Tịch không quản nó nữa, mà mang lực chú ý đặt lên túi trữ vật của Du Côn.

Túi trữ vật của Thái Thượng trưởng lão Di Lăng Cốc, đương nhiên sẽ rất tinh xảo, bên ngoài còn có tư vàng thêu thành đồ án hoa văn.

"Từ trong ký ức của Du Côn thì trên túi trữ vật của hắn còn có một số tiểu cấm chế, nếu cưỡng ép mở ra thì có thể sẽ khiến túi trữ vật tự hủy... Thật sự là một tiểu quỷ cơ linh mà!"

Du Côn nghe vậy lập tức thôi đọng pháp lực, bộc phát ra khí tức Trúc Cơ viên mãn, rót vào trong túi trữ vật.

Không lâu sau, túi trữ vật đã mở ra.

Phương Tịch dùng thần thức thăm dò vào trong, đầu tiên tìm được mấy chục khối linh thạch thượng phẩm, ánh mắt không khỏi sáng lên: "Không hổ là Thái Thượng trưởng lão Di Lăng Cốc, thật sự - mập!"

Ở trong túi trữ vật của Du Côn, ngoài trừ vô số linh thạch ra, còn có rất nhiều tài liệu, đan dược cấp ba...

Có lẽ y cho rằng mình hoành hành ở trong ba nước không sợ ai nên rất nhiều tài liệu quý giá đều mang theo bên người, giờ thành đại tiện nghi cho Phương Tịch.

Hắn tìm kiếm một phen, không khỏi hài lòng gật đầu, lại nhặt Tam Dương Chân Hỏa Tráo lên: "Đúng rồi... Ở ngoài trận còn có một bảo vật cấp ba - Phong Linh Thung nữa mà!"

"A... Ta đấu pháp với Du Côn lâu như vậy rồi, người bên ngoài chắc cũng đã sốt ruột lắm rồi?"

Tâm niệm Phương Tịch vừa động đã ra bên ngoài Long Ngư Đảo, điều động ba khôi lỗi xem như còn hoàn hảo chảy vào trong hồ.

Rầm rầm!

Không lâu sau, có một vòng xoáy hình thành, là Du Côn tự vác một cây Phong Linh Thung mà hắn đã đánh vào địa mạch trong hồ nước bay ra.

Hai con yêu thú cấp hai khác, mỗi con cũng ngậm một cây đi đến bên cạnh Phương Tịch.

Phương Tịch thì thào, bảo tam đại khôi lỗi trở về trong trận pháp, còn bản thân thì hét dài.

Thanh Giác Ngư Long trong dưỡng ngư tràng lập tức bay ra, bị Phương Tịch giẫm dưới chân, gật gù đắc ý bay đến không trung của Long Ngư Đảo.

"Đảo chủ... Vừa nãy là... Kết Đan đột kích sao?"

Ba người Viên Phi Hồng đến gần, trên mặt đều mang theo sự thấp thỏm lo lắng.

"Không sai... Người đến chính là Thái Thượng trưởng lão Di Lăng Cốc Du gia - Du Côn!"

Phương Tịch khoát tay.

"Đúng là người này sao?"

Viên Phi Hồng trừng to hai mắt: "Tình hình chiến đấu thế nào? Người này không dám mạo hiểm xâm nhập trận pháp nên đã thối lui rồi sao?"

Trong suy nghĩ của y, đây là chuyện có khả năng xảy ra nhất.

Nếu không thì dù Phương Tịch là Trận Pháp Sư, dựa vào trận pháp cấp ba cũng chưa chắc có thể ngăn cản được Kết Đan lão tổ bao lâu.

Dù sao... Long Ngư Đảo không có linh mạch cấp ba, mà linh thạch luôn có lúc sẽ cạn.

"Không phải..."

Phương Tịch cười lắc đầu.

"Ta biết rồi... Chẳng lẽ là đảo chủ lá mặt lá trái, gia nhập phe Di Lăng Cốc?"

Ánh mắt Chung Hồng Ngọc sáng lên.

Như vậy cũng có thể hiểu.

Phương Tịch trợn mắt: "Long Ngư Đảo chúng ta sau này sẽ không chết không thôi với Di Lăng Cốc... Tên Du Côn kia đầu nóng lên, mạnh mẽ xông vào trận pháp của ta, đã bị ta giết rồi!"

"Giết... Giết rồi sao?"

Thái Thúc Hồng ngẩn người, miệng từ từ mở lớn như một con cóc...

Võ Quốc, Di Lăng Cốc.

Son cốc này ngang dọc trăm dặm, linh khí bên trong dư dả, có một số linh mạch không tệ.

Trên một linh mạch trong đó có rất nhiều kiến trúc tập hợp, khí thế phi phàm.

Di Lăng Cốc làm bá chủ lâu năm ở Võ Quốc, vẫn luôn truyền thừa không dứt, dù lúc đệ tử ra ngoài du lịch cũng kiêu ngạo hơn đệ tử của hai tông Huyền Thiên, Thanh Mộc rất nhiều.

Bây giờ chiến sự xâm lấn hai nước cũng rất thuận lợi, khiến mọi người trong cốc đều mặt mày rạng rỡ.

Tổ Sư Đường.

Tu sĩ phụ trách trông coi ở đây đều là người của Du gia.

Lúc này, một thanh niên mặc tử bào đan vô cùng buồn chán ngáp một cái, chợt nghe một tiếng nổ vô cùng thanh thúy truyền đến từ trong Tổ Sư Đường.

"không tốt... Chẳng lẽ lại có vị chân truyền nào vẫn lạc bên ngoài nữa sao?"

"Như vậy phải lập tức bẩm báo cho cốc chủ."

Người này thì thào rồi lập tức bước vào Tổ Sư Đường.

Di Lăng Cốc truyền thừa còn lâu đời hơn Huyền Thiên Tông và Thanh Mộc Tông, mặc dù không thể nào phân phối bản mạng bài, hồn đăng cho tất cả đệ tử, nhưng mấy nhân vật quan trọng thì đều có dự trữ, hơn nữa vẫn luôn giữ kín như bưng.

Lần trước bản mạng bài của Du Xung vỡ vụn đã khiến Di Lăng Cốc rất náo loạn.

Lúc này thanh niên họ Du vào Tổ Sư Đường, nhìn từ tầng dưới nhất cũng không phát hiện vấn đề.

Trán của y lập tức đổ mồ hôi lạnh, trong lòng xuất hiện một suy đoán khó tin, từ từ ngẩng đầu.

Y phát hiện cốc chủ và những cao tầng cũng không có chuyện gì thì không khỏi thở phào: "Ta nghĩ nhiều rồi..."

Nhưng một khắc sau, khi y tùy ý đảo qua bản mạng bài ở tầng cao nhất kia thì chợt choáng váng, cả người như bị sét đánh, há to miệng: "Đây là... Mạng bài của Thái Thượng trưởng lão? Sau có thể xảy ra chuyện này?"

Một lát sau, tiếng chuông thê lương vang vọng toàn bộ Di Lăng Cốc...

Việt Quốc.

Chiến trường Nam quận.

Mỏ linh thạch.

Đại trận bảo vệ vốn đã bị tàn phá, từng đạo hào quang bị linh khí đánh thành lỗ lớn.

Rất nhiều đệ tử Luyện Khí chết thảm ngã xuống đất, có độn quang trống vào trong hầm mỏ lại bị độn quang ở phía sau truy sát.

Luận khí tức đều là Trúc Cơ!

"Không được để người phía trước chạy thoát!"

Một trung niên Trúc Cơ của Di Lăng Cốc mang theo vẻ tham lam: "Kia là Triển Đồ một trong Huyền Thiên Thất Tử, nếu giết được hắn thì công huân tính gấp đôi!"

Lúc này đã có hai tu sĩ Trúc Cơ đang dự định giết đệ tử Luyện Khí khác đến tụ họp cùng đuổi vào chỗ sâu trong quặng mỏ.

Phía trước, Triển Đồ che ngực, thi triển thân pháp, không ngừng chạy trốn.

"Cũng không thể oán lão phu, ai biết Di Lăng Cốc lại tài đại khí thô như vậy, vậy mà vận dụng Phá Cấm Phù cấp ba tấn công trận pháp cấp hai..."

Một giọng nói lười biến truyền vào trong tai của Triển Đồ.

"Vậy phải làm sao bây giờ? Hiện tại ta gần như thành cá trong chậu, trốn không được bao lâu.

Triển Đồ biến sắc.

"Ha ha... Không phải ngươi đã sớm đào rất nhiều địa đạo trong mỏ quặng sao? Chỉ cần chui vào một cái trong đó, sau khi chạy khỏi khu mỏ quặng thì lập tức vận dụng tấm độn phù cấp ba thú vị kia, chạy thoát chẳng qua chỉ là chuyện dễ dàng... ."

"Bây giờ đi chính là phản bội tông môn..."

Triển Đồ lạnh giọng truyền âm: "Ta tìm người là vì muốn có cách giải quyết vấn đề chứ không phải trốn tránh..."

Giọng nói già nua giễu cợt: "Đáng tiếc... Anh hùng thường sống không lâu."

"Không thể nào, ta tuyệt đối sẽ không giao thân thể cho ngươi."

Triển Đồ quả quyết cự tuyệt.

"Chỉ là linh căn thượng phẩm, ai mà thèm..."

Lão quỷ cười ha ha: "Đến rồi!"

Lời chưa dứt đã có một đạo quang mang sắc bén đâm rách vách mỏ quặng đến trước mặt Triển Đồ.

Triển Đồ miễn cưỡng tế lên một tấm vân mặt bằng gấm, ngăn cản linh khí tập kích, lại bị bức phải trốn vào một đường rẽ khác.

Song phương một đuổi một chạy, càng lúc càng vào sâu trong lòng đất, cách mấy ám đạo chạy trốn càng ngày càng xa.

"Ngu xuẩn... Đây là ngươi muốn hại chết lão phu... Nếu không phải năm đó lão phu gần như hồn phi phách tán thì cần gì phải thi triển Đồng Mệnh Thuật với ngươi? Lần này ngươi lại muốn hại chết lão phu rồi..."

Lão quỷ tức hổn hển mắng um sùm.

"Nếu tiền bối có bí pháp gì, xin thỏa thích thi triển... Chỉ cần không phụ thể là được!"

Sau khi bị ép vào tuyệt lộ thì Triển Đồ lại kích phát hung tính, lấy một thanh linh khí trường kiếm ra cầm trong tay, chuẩn bị tử chiến đến cùng.

Đúng lúc này, mấy đạo hỏa quang nhấp nháy, đuổi kịp Trúc Cơ Di Lăng Cốc trong hầm mỏ.

"Cái gì?"

Trung niên Trúc Cơ dẫn đầu chỉ mới nghe vài câu thì sắc mặt đã đại biến, thậm chí còn mang theo vài phần sợ hãi tột cùng, không chút do dự vung tay lên: "Chúng ta đi!"

Trúc Cơ Di Lăng Cốc vội vàng rời đi, tầm nửa ngày sau, Triển Đồ đầu óc mơ hồ mới rời khỏi hầm mỏ, chỉ thấy bừa bộn đầy đất, đại quân tu sĩ của Di Lăng Cốc chẳng biết tại sao đã sớm thối lui như nước thủy triều...

Ánh sáng ban mai mờ nhạt.

Y nhìn khói lửa còn sót lại ở cách đó không xa, trên mặt hiện ra sự hoang mang...
Bạn cần đăng nhập để bình luận