Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 1364: Tinh tú tương lai  (3)

Bên trong một lô ghế, Tử Dận Đạo Tử ngồi xếp bằng, hình như tất cả mọi thứ trên thế gian đều không thể khiến hắn xúc động.
- Hội đấu giá của vực nhỏ thế này thì có thể có thứ tốt gì chứ? Đạo tử chịu coi trọng, quả nhiên là Bắc Thần Tiên Cung có phúc...
Vạn Thú Tôn Giả ở bên cạnh cười lớn tiếng nói.
- Nói cũng không thể nói như vậy được. Bất luận ở nơi nào của Tiên Giới, một vị Đạo Quân đều là nhân vật lớn tuyệt đối. Cho dù hắn đi tới Thông Thiên Điện, ta cũng phải lấy lễ đối đãi... Bắc Thần Tiên Cung đã có Đạo Quân trấn giữ, dù sao chúng ta cũng phải cho chút thể diện.
Tử Dận Đạo Tử từ chối cho ý kiến.
Chênh lệch giữa Đạo Quân và Tiên Nhân đúng như là mây và bùn vậy.
- Đạo tử đã sớm bước qua ba bước của Đạo Quân, đúc lại Ngọc Đài, vượt qua Thái Ất Thất Suy... Bây giờ chỉ còn kém Trảm Đạo cuối cùng là có thể một bước thành Đạo Quân, thật ra bây giờ chính là nửa bước Đạo Quân.
Bên cạnh, một thư sinh nghèo túng nói:
- Sớm muộn gì cũng có một ngày đạo tử nhất định có thể Trảm Đạo thành công!
- Trảm Đạo hiểu ta... Khó tới mức nào?
Tử Dận Đạo Tử lại thở dài.
Lấy nội tình của Thông Thiên Điện cộng thêm đan dược tăng cường lợi ích đạo hạnh của Tiên Nhân tất nhiên vô số, chỉ cần muốn bồi dưỡng lại có thể bồi dưỡng một vị Tiên Nhân tới Chân Tiên đỉnh phong, đi ra bước đầu tiên thành Đạo Quân.
Thậm chí bước thứ hai Ngọc Đài, bước thứ ba Tọa Vong đều có đan dược, bảo vật, bí pháp tương ứng có thể trợ giúp.
Nhưng đến bước thứ tư Trảm Đạo, vật bên ngoài lại không có tác dụng, thậm chí ngược lại sẽ trở thành rào cản.
Muốn đột phá, chỉ có thể dựa vào bản thân.
Càng bởi vì bước này rất khó, không nắm chắc mười phần, đạo tử cũng không muốn tiến hành.
Nếu không một khi thất bại sẽ thân chết đạo tiêu, thậm chí có khả năng lớn biến thành quái vật Hóa Đạo giống như Thiên Chuẩn Tinh Hạc kia.
Mấy canh giờ sau, hơn mười nghìn ngôi sao phát tản ra ánh sáng khác nhau.
Ở trong Vị Lai Tinh Túc Bảo Quang Đại Trận, một ánh sao hạ xuống và hóa thành thân hình của Bắc Thần Cung Chủ.
Hắn nhìn lướt qua một vòng, trên mặt thoáng hiện ra ý cười:
- Cảm ơn các vị tiên hữu đến hội đấu giá lớn lần này...
Hắn làm cung chủ Bắc Thần Tiên Cung đứng ra chủ trì hội đấu giá lớn lần này, tất nhiên không có người nào không phục.
Hắn rũ ống tay áo, hơn mười tia sáng bay ra.
Thần niệm của Phương Tịch đảo qua, chỉ thấy được trong ánh sáng này chính là từng viên đan dược giống như thủy tinh vậy.
Ở trên đan dược không chỉ tràn ngập đạo vận, hình như còn có một mặt trăng sáng sinh thành.
Vù vù!
Vị Lai Tinh Túc Bảo Quang Đại Trận thoáng dao động, mấy chục ánh sáng ngôi sao hạ xuống, phong tỏa một viên đan dược và chậm rãi nở rộ giống như U Minh Đàm Hoa, khóa chặt đan dược ở chỗ nhụy hoa.
- Nguyên Thần Đan!
Phương Tịch chỉ vừa liếc mắt, đã xác nhận đan dược này chính là Nguyên Thần Đan khiến rất nhiều tu sĩ Đại Thừa cầu mãi không được!
- Mười ba viên Nguyên Thần Đan, các vị có thể lấy tiên ngọc, hoặc vật đồng giá để đổi lấy.
Bắc Thần Cung Chủ mỉm cười:
- Có trận linh của Vị Lai Tinh Túc Bảo Quang Đại Trận xác nhận giá trị, chắc hẳn còn đáng tin hơn bất kỳ Giám Bảo Sư nào...
Vèo vèo!
Chỉ một thoáng, từ trong từng ngôi sao đều có bảo vật bay ra, thu hút rất nhiều ánh sao.
Từng gốc U Minh Đàm Hoa này có cái không hề dao động, có cái lại lập lòe một lúc mới bay về phía ngôi sao, rõ ràng có tồn tại một giá quy định.
Đối với rất nhiều Tiên Nhân, mặc dù trên hội đấu giá lớn có nhiều thứ tốt, nhưng bọn họ không thể mơ ước.
Nguyên Thần Đan có thể nói là tiểu tinh phẩm, dù sao ai chẳng có mấy người thân, bạn bè?
Bởi vậy, bọn họ lần lượt rơi vào cảnh liều mạng thêm tiền.
Ngoại trừ mấy bông U Minh Đàm Hoa ban đầu được hình thành bởi rất ít ánh sao rơi vào ngoài lô ghế, Nguyên Thần Đan còn lại đều bị rất nhiều Tiên Nhân cạnh tranh, từng ánh sao lan tràn, dẫn dắt U Minh Đàm Hoa.
Có ánh sao với ánh sáng yếu ớt lại không cạnh tranh được các ánh sao khác, chỉ có thể buồn bã lùi về.
- Phụ thân!
Trong một ghế lô, trên gương mặt một vị tu sĩ Đại Thừa nào đó đầy vẻ không cam lòng, nhìn một vị Tiên Nhân bên cạnh.
Vị Tiên Nhân này mặc một bộ áo bào đỏ, trên đó hình như có ngọn lửa vô hình thiêu đốt, khiến hư không cũng trở nên vặn vẹo.
Lông mày hắn đỏ ngầu. Hắn đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa, lúc này mở hai mắt ra:
- Dục Nhi, mặc dù ngươi là nhi tử ta sủng ái nhất, nhưng ta có hơn mười nghìn nhi tử... Tương lai còn có vô số, vi phụ ra một phần tiên ngọc này cho ngươi đã là cực hạn rồi.
Đại Thừa được gọi là Dục Nhi kia nhìn thấy ánh lửa trong mắt phụ thân, lập tức thầm rùng mình, không còn dám có suy nghĩ gì nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận